Rõ ràng là muốn mượn bụng hắn để tái sinh!
Tô Kỳ Mộc nghiến răng, toàn bộ linh lực vừa mới tụ lại đều được dùng để ngăn chặn hành động điên cuồng của hai linh hồn trẻ con kia. Đợi đến khi ổn định phần nào, chân mày hắn mới hơi giãn ra, chậm rãi mở mắt.
Vừa mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt chân thành của Sở Lạc.
“Ngươi thật sự không đau à?”
Lỗ tai Tô Kỳ Mộc lại đỏ bừng như sắp chảy máu, cúi mắt xuống không dám nhìn.
“Ngươi chờ một chút, ta nghĩ ra cách rồi, tốc chiến tốc thắng.” Sở Lạc vừa nói dứt câu, thân hình đã lao ra khỏi phạm vi bảo hộ của pháp trận.
“Ta…” Tô Kỳ Mộc vội mở miệng, nhưng đã không kịp gọi nàng lại.
Lúc này Sở Lạc cũng không thể để tâm đến nhiều chuyện như vậy, ý niệm liên kết với giao long, ma khí từ đó liên tục tràn vào cơ thể.
Tốc độ của nàng đột ngột tăng vọt, lướt nhanh xuyên qua hàng trăm linh hồn trẻ con, không làm tổn thương đến ai, đồng thời linh hoạt né tránh mọi cú va chạm.
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy thân ảnh được bao phủ trong ma khí đen đặc như u linh thoắt ẩn thoắt hiện, nhanh đến mức gần như không thể nhìn rõ thân thể thật, chỉ có tàn ảnh mờ ảo vẽ ra quỹ đạo nàng từng đi qua.
Chỉ trong ba hơi thở, Sở Lạc đã tiếp cận được phía trên quái vật rượu, trường thương Phá Chiều tràn ngập ma khí, theo hàng trăm cú vung thương cực nhanh nện xuống dưới như vũ bão.
Chỉ trong chớp mắt, con quái vật rượu như bị cuốn vào một cơn cuồng phong dữ dội, thương phong mang theo ma khí bạo liệt xé nát nó khiến rượu b.ắ.n tung tóe, nho cũng bay tứ tung như một cơn mưa m.á.u trút xuống ngôi làng.
Tô Kỳ Mộc thấy vậy trong lòng lại có chút lo lắng, ngẩng đầu nhìn lên tầng mây phía trên.
Trong mây vẫn thấp thoáng ánh vàng lóe lên, trận pháp Trảm Long của hắn chưa được rút lại, vì vậy cơ thể hiện giờ vẫn đang gắng gượng chống đỡ phản phệ của pháp trận.
Nhưng hắn tuyệt đối không thể thu tay. Thứ trong mây kia vừa rồi đã ra tay, che mắt Sở Lạc, làm loạn ngũ cảm của nàng, e rằng mục đích chính là để những linh hồn trẻ con kia thuận lợi tiến nhập vào thân thể nàng.
Nếu hắn thu trận pháp Trảm Long lại, chắc chắn thứ kia sẽ tiếp tục tấn công Sở Lạc.
Hắn đã phải dùng cấm thuật mới tạm thời ngăn được nó, nhưng không thể đoán trước thực lực thật sự của kẻ ẩn sau mây đó.
Điều kỳ lạ là, nếu người của Vô Hận Tông có thể sai khiến một tồn tại mạnh mẽ như vậy, cần gì phải tốn công bố trí trận pháp g.i.ế.c bọn họ?
Sở Lạc dùng thương hộ thể, đ.â.m xuyên cơ thể quái vật rượu, rồi nặng nề rơi xuống đất, khói bụi tung mù mịt.
Tô Kỳ Mộc lại nhìn sang, ánh mắt lóe lên.
Cơ hội tốt.
Trên không, rượu và nho bị xé nát vẫn đang cố gắng gom lại, nhưng đúng lúc này, xung quanh làng bỗng bùng lên vài cột sáng vàng, chính là những chữ vàng mà Tô Kỳ Mộc đã bố trí từ trước.
Cùng lúc hắn niệm chú, các cột sáng nhanh chóng hợp lại thành trận, khiến những giọt rượu, quả nho và cả linh hồn trẻ con đang lao về phía Sở Lạc dần chậm lại, cuối cùng đều bị cố định giữa không trung.
Sở Lạc nửa quỳ trên đất, hít sâu hai hơi, bắt đầu rút ma khí ra khỏi cơ thể, trả lại cho giao long.
Lúc này nàng cũng nhận ra dị thường xung quanh, ngẩng đầu nhìn.
Mọi thứ đều bất động, xuyên qua “cơn mưa máu” và đám linh hồn, nàng thấy Tô Kỳ Mộc đã đứng dậy, gương mặt vẫn tái nhợt, nhưng đã đưa tay về phía nàng.
Dù hiện giờ Tô Kỳ Mộc yếu đến mức không nói nổi, nhưng Sở Lạc vẫn hiểu ý hắn.
Trận đã phá, cần lập tức rời khỏi.
Sở Lạc nhanh chóng đứng dậy, lao đến bên hắn, nắm lấy tay.
Cùng lúc đó, nàng cảm nhận được Tô Kỳ Mộc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ánh sáng vàng chói mắt khiến nàng phải nhắm mắt lại, đến khi mở ra, hai người đã trở về khu rừng khi trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Điều đầu tiên Sở Lạc cảm nhận được là mùi m.á.u tanh nồng, nàng nhìn về phía mùi phát ra.
Chỉ thấy khắp đất là xác của ma tu Vô Hận Tông.
Sở Lạc chợt nhớ đến lời Tô Kỳ Mộc từng nói, rằng ma tu Vô Hận Tông muốn lợi dụng trận pháp này, kết hợp hư thực để ám sát họ khi họ tiến vào trận.
Ban đầu họ không chỉ phải tìm cách phá trận, còn phải luôn cảnh giác trước nguy cơ bị tấn công từ bên ngoài.
Nhưng sau khi vào trận, bên ngoài lại không có bất kỳ động tĩnh nào – không thể nào những ma tu Vô Hận Tông lại “rộng lượng” đến mức tha cho họ.
Bây giờ mới rõ, những tu sĩ bên ngoài đó đã bị sát hại.
Ve sầu bắt ve, chim sẻ rình sau?
Ai đã ra tay?
Lúc này, trong tầm mắt xuất hiện một thân ảnh mặc huyền thanh, đội đấu lạp, đang cúi đầu lau vết m.á.u còn đọng trên thanh kiếm.
Nghe thấy tiếng họ rời trận, động tác của Doãn Phách hơi dừng lại, sau đó dùng vỏ kiếm vén nửa tấm lụa đen che mặt lên, nhìn về phía Sở Lạc.
Sở Lạc thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy, chớp mắt rồi mới nhớ ra.
Đó là Doãn Phách khi đã trưởng thành!
Thấy nét mặt Sở Lạc rõ ràng đã nhận ra mình, môi Doãn Phách mấp máy định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, thì người bên cạnh nàng là Tô Kỳ Mộc đã yếu đến mức ngã xuống.
“A! Tô Kỳ Mộc!”
Sở Lạc vội vàng chuyển sự chú ý lại, kịp thời đỡ lấy hắn, nhìn đôi mắt nhắm hờ và những giọt mồ hôi trên trán.
Nàng mím môi, ghé sát lại hạ giọng hỏi: “Ngươi… đang sắp sinh à?”
Tô Kỳ Mộc bỗng mở mắt ra, ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Hiện trường lặng như tờ, nhưng Sở Lạc lại như thấy được từ đôi mắt đó vang lên từng câu chất vấn: “Lương tâm của ngươi đâu rồi?”
Sở Lạc vội im lặng, lặng lẽ nuốt nước bọt.
Một lúc sau, Tô Kỳ Mộc cũng khẽ thở dài.
Thực ra, sau khi trận bị phá, tình trạng của hắn đã tốt lên nhiều. Sở Lạc còn chưa biết, việc hắn yếu ớt như vậy không phải do bị linh hồn trẻ con tấn công – linh thể của hai đứa trẻ phàm nhân đó chẳng là gì với hắn.
Mọi vết thương trên người hắn đều do phải đối kháng với sinh vật quái dị trong mây. Sau khi phá trận, không cần duy trì cấm thuật nữa, hắn cũng không còn bị phản phệ giày vò.
Ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc đi về một hướng.
Doãn Phách vẫn dùng vỏ kiếm vén tấm lụa đen, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng sải bước của Tô Kỳ Mộc.
Tô Kỳ Mộc đi nhanh đến vị trí đã định trước vung tay rải ra một nắm hạt đậu. Những hạt đậu vừa chạm đất lập tức biến thành những chiến binh giáp vàng, mỗi người cầm vũ khí khác nhau bắt đầu đào xuống đất.
Sở Lạc và Doãn Phách nghi hoặc bước đến.
Những chiến binh giáp vàng hành động vô cùng hiệu quả, rất nhanh đã đào ra một cái hố lớn.
Lúc này, Sở Lạc cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn liền nhập cuộc cùng đào.
Khi nàng dùng hai tay bới lên một nắm đất, thì gương mặt một đứa trẻ hiện ra với đôi mắt nhắm chặt…
Hơn trăm đứa trẻ được các chiến binh giáp vàng lần lượt bế ra, ai ngờ đây lại là một hố chôn sống!
May mà trận pháp được chuẩn bị vội vàng, nên việc chôn sống cũng vội vàng, đã vô tình để lại một con đường sống. Giờ đây bọn trẻ chỉ đang hôn mê…