Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta

Chương 885: Đứa Trẻ Được Tìm Thấy



Cánh cổng mà Sở Lạc dẫn dân chạy thoát lại khác hướng với nơi Liễu Tự Diêu đang ở. Lúc này, nơi đây vẫn còn rất nhiều dân chúng hoảng hốt ùa ra ngoài, không biết nên chạy đi đâu. Ngước mắt nhìn thấy cảnh tượng trên bầu trời phủ thành chủ, ai nấy đều bàng hoàng.

Độc khí lan tràn rất nhanh, thoạt nhìn có xu hướng khuếch tán ra cả bên ngoài Thu Trạch thành.

“Chạy mau!” – Sở Lạc lập tức quát lớn. Dân chúng chẳng khác gì đàn thỏ hoảng sợ, đồng loạt bỏ chạy về phía xa.

Nàng tiện tay ôm lấy một đứa nhỏ bên cạnh, rồi lại kéo theo mấy đứa trẻ khác chạy trốn.

Thu Trạch thành chẳng mấy chốc đã hoàn toàn bị màn độc khí đen kịt bao phủ. Sau khi độc khí lan rộng ra bên ngoài một quãng thời gian, cuối cùng mới dần dừng lại. Khi sức tàn phá của nó đạt đến đỉnh điểm rồi từ từ yếu đi, dân chúng  hoảng loạn mệt mỏi mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Sở Lạc cũng buông một tiếng thở dài, thả đứa bé trong lòng xuống, lúc này mới phát hiện gương mặt nó có chút quen thuộc.

Nàng vội rút tập tranh Liễu Tự Diêu giao cho mình ra, lật vài trang, quả nhiên tìm thấy bức họa giống hệt đứa trẻ này.

Đây chính là một trong những tàn hồn mà thuộc hạ của Xích Phát tướng quân đang dốc sức truy tìm – cũng là một trong những đứa trẻ từng bị nhị sư huynh g.i.ế.c nhầm!

Đứa trẻ vừa chạm đất liền định bỏ chạy, nhưng bị Sở Lạc nhanh chóng giữ lại.

“Con sao lại ở đây? Bên cạnh còn ai quen biết không?” nàng vội hỏi.

Thế nhưng đứa bé không phản ứng, chỉ ngây ngô nhìn nàng, như thể chẳng nghe thấy gì.

Trong quỷ giới, hồn phách đều có hình thể. Dù là tàn hồn, vẫn giống như bình thường, song dễ dàng nhận ra dấu hiệu mất mảnh hồn: đa phần đều lộ ra bệnh trạng khác nhau, như tâm trí không trưởng thành.

“Nó là một thằng ngốc đấy!” – Đứa nhỏ khác vốn đi theo Sở Lạc bấy lâu lên tiếng thay, – “Chúng con ở cùng một con phố, ai cũng biết nó. Thằng ngốc không cha không mẹ, chẳng ai chăm lo, cũng không có nhà ở. Ngay cả bộ quần áo này cũng là đồ con mặc cũ đưa lại cho nó đó!”

Nghe vậy, lòng Sở Lạc thoáng chua xót, rồi nàng lại hỏi tiếp: “Vậy nó đến Thu Trạch thành từ khi nào? Hay nói, các con biết nó từ lúc nào?”

Cậu bé gãi đầu đáp:



“Cha con nói, từ lúc con sinh ra thì nó đã ở đây rồi, nhiều năm rồi mà chẳng hề thay đổi dáng vẻ. Cha còn bảo nó chắc chắn không phải người của thế giới này. Nhưng thấy nó đáng thương, nên hàng xóm láng giềng có gì thì giúp chút ít.”

Nói dứt lời, đôi vợ chồng hoảng hốt liền chạy tới kéo cậu bé ấy đi – chính là cha mẹ của nó.

Trong khi đó, đứa bé ngốc mà Sở Lạc đang nắm tay vẫn đứng yên, vẻ mặt ngây dại, vì bị ngăn không cho chạy nên cứ ngoan ngoãn bất động.

Đúng lúc này, tin tức từ Liễu Tự Diêu cũng truyền đến. Sở Lạc lập tức bế đứa bé ấy lên, đưa nó rời khỏi đám dân chúng, đi tìm Liễu Tự Diêu hội hợp.

Lạc Xuyên cũng tỉnh lại. Vừa mở mắt, đã thấy Thu Trạch thành đại biến, bản thân cũng đã ở một nơi khác.

Thế nhưng nàng dường như chẳng chú ý, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Liễu Tự Diêu đang rửa bút.

“họa sư công tử…” – Nàng chần chừ tiến lại gần, giọng run rẩy, – “Hôm đó trong y quán, bức họa mà người vẽ… có thể cho ta xem lại được không?”

Thấy gương mặt giống hệt Sở Lạc, Liễu Tự Diêu vừa định từ chối, nhưng chợt nhớ ra người này không phải nàng, bèn im lặng, trở tay lấy bức tranh ra.

Lạc Xuyên cẩn thận trải bức họa, ánh mắt dán chặt vào bóng dáng thiếu nữ ở chính giữa, hồi lâu chẳng sao bình tĩnh lại được.

“Cô gái trong tranh…”

“Ngươi sao lại bế theo cả một đứa nhỏ trở về thế?” – Giọng Liễu Tự Diêu chợt cắt ngang.

Lạc Xuyên xoay đầu, mới phát hiện Sở Lạc đã quay lại.

“Ta nuôi không nổi đâu!” – Liễu Tự Diêu cau mày, – “Ngươi nhặt đồ có phải hơi thường xuyên quá rồi không?”

Sở Lạc nghiêng người, để hắn nhìn rõ gương mặt đứa bé.

Liễu Tự Diêu lập tức sững lại, sắc mặt trầm xuống.

“Nhanh như vậy đã tìm được?”

“Cũng là ngẫu nhiên thôi. Thu Trạch thành giờ đã trống không, dân chạy cả rồi, tuy hỗn loạn nhưng nếu không phải nhờ biến cố lần này, e rằng chúng ta rời thành rồi cũng chưa chắc gặp được. May mắn là còn tìm ra nó sớm hơn đám người kia.” – Sở Lạc khẽ thở dài.

“Rời khỏi đây đã.” – Liễu Tự Diêu nói.

Tin tức về Thu Trạch thành sẽ nhanh chóng lan truyền. Kẻ chủ mưu chính là thành chủ – hắn muốn dùng Cuồng Chủng g.i.ế.c sạch dân chúng trong thành.

“ Tuyết Phách Hương, Cuồng Chủng… một cái là rượu cấm, một cái là t.h.u.ố.c cấm bọn họ lại có thể lấy được cả hai, e rằng phía sau là cùng một thế lực.” – Trên đường rời đi, Sở Lạc phân tích.

“Thuộc hạ của Xích Phát tướng quân… bọn họ đã ẩn nhẫn lâu như vậy, tại sao lại chọn lúc này để g.i.ế.c hại dân chúng quy mô lớn?” – Liễu Tự Diêu thì thầm.

“Xích Phát tướng quân…” – Lạc Xuyên bỗng khe khẽ mở miệng.

Nghe thấy, Sở Lạc liền nhìn nàng: “Sao vậy?”

“Ta nghe nói Xích Phát tướng quân từng giúp dân chúng tiêu diệt toàn bộ quân phản loạn. Nếu không có ông ấy, sẽ chẳng có cuộc sống yên ổn của chúng ta bây giờ.” – Lạc Xuyên đáp.

“Những lời này ngươi nghe từ ai?”

“Rất nhiều người đều nói thế.”

Sở Lạc im lặng.

“Ông ta tiêu diệt phản loạn là thật, đối địch với Quỷ Vương thành cũng là thật.” – Lúc này Liễu Tự Diêu lên tiếng, – “Nếu muốn sống yên trong sự cai trị của Quỷ Vương thành, tốt nhất đừng nhắc đến ông ta.”

Lạc Xuyên khẽ gật đầu, rồi lại hỏi: “Giờ chúng ta sẽ đi đâu?”

“Thành Thiên Mạch.” – Liễu Tự Diêu đáp.

Từ lời quan lại Thu Trạch thành, nơi đó từng xảy ra sự kiện đại hỏa táng ngàn người. Rất có thể ở đó cũng còn lại dấu vết của thuộc hạ Xích Phát tướng quân.

Giờ đây, kể từ khi thành chủ Thu Trạch thành phải gấp rút rút lui trong đêm, mọi manh mối mà bọn họ nắm giữ đều đứt gãy, chỉ còn cách phải tìm tòi từ một phương diện khác.

 

“Thiên Nguyệt thành ở đâu?” Sở Lạc lại lên tiếng hỏi, nơi ấy chính là cố hương của Lạc Xuyên, nàng còn dự định đến đó để tìm hiểu về phương t.h.u.ố.c bí truyền.

“Ngay bên cạnh Quỷ Vương thành,”  Liễu Tự Diêu không khỏi ngạc nhiên nhìn nàng: “Sao ngươi biết nơi này?”

 

Sở Lạc chỉ về phía Lạc Xuyên: “Đó là quê hương của nàng, ta định đưa nàng đi một chuyến.”

 

Nghe vậy, Liễu Tự Diêu  liếc mắt nhìn Lạc Xuyên, sau đó nhíu mày nghiêm nghị.

 

“Nơi đó ngay sát Quỷ Vương thành, các ngươi  có muốn mạng không?”

 

Lời nói vang lên như truyền âm vào tâm trí Sở Lạc.

 

Sở Lạc chỉ mỉm cười nhẹ: “Chẳng phải ta còn chưa tiến vào Quỷ Vương thành hay sao?”

 

Dẫu vậy, thái độ của Liễu Tự Diêu vẫn kiên định: “Riêng việc này, tuyệt đối không được.”

 

Sở Lạc lặng lẽ đưa mắt nhìn chiếc chuông vàng giấu dưới tay áo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ta có vật này, Tô Kỳ Mộc sẽ giúp ta. Hắn giờ đã mạnh mẽ lắm rồi, hơn nữa lần trước chính hắn phá vỡ quỷ vực không thể giải của Quỷ Vương.”

 

Chỉ là đã mấy ngày trôi qua ở Quỷ Giới, nàng không biết Tô Kỳ Mộc bây giờ ra sao, có còn rảnh tay hay không…

Chương 888:  Xích Phát Tuớng Quân.

Tu chân giới, mây bay ngàn tầng.

Sau khi Tô Kỳ Mộc khóa chặt cổng cũ của  phủ họ Tô, hắn đưa Khai Tâm vào trong Thượng Vi Quan, giao cho Chu Trầm và Đồng Tập chăm sóc.

“Tô tiền bối  muốn đi xa à?” Chy Trầm ôm Khai Tâm hỏi.

Tô Kỳ Mộc khẽ gật đầu: “Chuyến đi này chưa biết khi nào trở về, nếu lâu Khai Tâm sợ sẽ phải theo các ngươi, nhưng yên tâm, ta  sẽ trở lại.”

Nghe vậy, nét mặt Chu Trầm thoáng khó xử, nhưng hắn vốn không phải người xem việc chăm sóc thú cưng là phiền phức, Tô Kỳ Mộc cũng nhận ra điều gì đó.

“Sao vậy?”

“Tô tiền bối … hay cứ ở lại Vân Lai đi.”

Từ khi Tô Kỳ Mộc đả thông Đan Điền, đôi mắt tự lành, những đồn đoán về việc hắn mang theo vật tạo thần  cuối cùng trong việc tạo thần đã lan rộng trong đạo môn. Vài ngày nay, đã có không ít tu sĩ tiên môn xuất hiện ở Vân Lai thành.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Ngày thường không mấy xuất hiện, nay bỗng dưng đông đảo, rõ ràng tâm cơ đạo môn đã hiển hiện.

Hơn nữa, đạo môn lần này không thể xem thường Tô Kỳ Mộc, bởi chuyện Hoàng thất Thanh Di Quốc c.h.ế.t trong trận mưa đao quái dị quá kỳ quái và thê thảm, khiến người ta phải dè chừng.

Chu Trầm cũng đã nhận tin từ Thượng Vi Tông, phải giám sát Tô Kỳ Mộc chặt chẽ.

Hắn ra đi sẽ khiến rât nhiều ánh mắt sẽ dõi theo từng bước.

“Tân Hoàng chưa xuất hiện, Thanh Di Quốc hiện đang hỗn loạn, Tô tiền bối …” ChuTrầm khéo nhắc nhở.

Nhưng Tô Kỳ Mộc mỉm cười: “Ta đi, sẽ trở lại.”

Đạo môn đã tỏ ý, hắn nào có thể không hiểu.

Nếu Sở Lạc ở đây có lẽ sẽ chạy khắp nơi vì hắn, nhưng hắn lại không muốn chuyện ấy xảy ra.

Đúng sai, hắn đã không còn kiên nhẫn giải thích cho đạo môn. Giờ đây, hắn chỉ muốn làm những điều tâm hắn mong mỏi.

Xuống núi, tới nơi vắng vẻ, không còn bị ánh mắt giám sát, đôi mắt Tô Kỳ Mộc phát sáng vàng, linh lực quanh thân vàng rực bao trùm toàn thân.

Trận pháp không gian dâng lên, chớp mắt sau, ánh sáng vàng tắt, Tô Kỳ Mộc đã rời Vân Lai.

Lúc xuất hiện lại, xung quanh mịt mù mây khói, trong tầng tầng mây sương, ẩn hiện vô số bóng người đang đứng.

Chờ mây hơi tan, mới thấy rõ từng hình nhân đều khoác giáp nặng, uy nghi.

Đây là Binh Giải Kỳ Sơn, trong Thất Trận Tông.

Tô Kỳ Mộc chưa từng tiết lộ bí mật nơi này cho ai, chỉ dặn Sở Lạc biết nơi này còn phức tạp hơn nàng tưởng.

Bản thân nơi này vốn là một linh khí, có thể nhận chủ, còn mạnh hơn linh khí bình thường.

Ba năm bị cấm túc nơi này, Tô kỳ Mộc thông suốt mọi quy tắc, trở thành chủ nhân của Binh Giải Kỳ Sơn.

Hắn trở lại, tất nhiên sẽ mời một vị khách đặc biệt.

Thanh Lai Phong

Hạc Dương Tử tay cầm chén rượu, tay kia lật qua sách, bất ngờ mực trên giấy biến mất dần, cuối cùng chỉ còn bốn chữ:

“Binh Giải Kỳ Sơn.”

Hạc Dương Tử khẽ mỉm cười: “Đợi đã lâu, cuối cùng ngươi cũng trở lại.”

Đặt chén rượu xuống, Hạc Dương Tử đứng dậy, bước về phía núi mây bao quanh.

Mây hơi tan, hình bóng Tô Kỳ Mộc ẩn hiện trước mắt.

“Ta và ngươi… sư đồ sao lại trở nên xa lạ đến vậy?” Giọng Hạc Dương Tử vang lên, chậm rãi, “Ngươi trở về tông môn từ khi nào, sao ta không hay?”

“Sư đồ? Ha… ta thật đã đ.á.n.h giá thấp sự hèn mọn của ngươi. Giết cả gia đình một người, lại giả vờ làm ân nhân để thu nhận làm đồ đệ, ngươi xứng làm sư phụ sao?”

Nghe giọng Tô Kỳ Mộc vang lên, Hạc Dương Tử không hề bối rối.

“Ngươi nghe đâu vậy, Kỳ Mộc, ngươi là do ta dạy dỗ mà lớn lên mà.”

Giọng nói vừa dứt, nụ cười hờ hững của Hạc Dương Tử xuất hiện trước mắt.

Tô Kỳ Mộc bình thản nhìn, trong mắt không còn tình cảm cũ, chỉ còn hận thù và giận dữ.

“Vậy… không thể lấy được Thiên Cơ Thần Binh Phù từ thân ta, ngươi có thất vọng không?”

Hạc Dương Tử vẫn cười nhạt.

“Bởi Tả Hoằng Thận chưa dạy ngươi cách rút Thần Binh Phù từ thân ta, hắn c.h.ế.t đột ngột tại Ma Giới, một khi hắn chết, kế hoạch của ngươi thất bại nửa phần.” Tô Kỳ Mộc nói.

“Nói chuyện với kẻ thông minh thật dễ chịu, đúng vậy, ngươi từ đầu chỉ là vật chứa Thần Binh Phù, chính vì vật tạo thần chọn ngươi, gia tộc ngươi mới bị để ý. Nếu ngươi chỉ là người bình thường, đâu có bao nhiêu ân oán như giờ?”

Hạc Dương Tử tiếp tục: “Nhưng nếu là người thường, ta cũng chẳng thèm bận tâm. Vậy ngươi giờ muốn báo thù ba trăm mạng người họ Tô đã chết?”

“Người năm đó mưu hại đều đã chết, chỉ còn lại ngươi.” Trong tay Tô Kỳ Mộc xuất hiện thanh kiếm vàng, giọng đầy kiềm chế: “Ngươi, ta sẽ tự tay giết.”

“Ha ha ha… tự tay giết, báo thù cho họ Tô đã c.h.ế.t sao?

Hạc Dương Tử cười vang, đối diện với một kiếm c.h.é.m xuống của Tô Kỳ Mộc lão nhẹ nhàng né tránh, ánh mắt chế nhạo, kiêu ngạo.

“Thật đáng tiếc, Kỳ Mộc, ngươi cả đời cũng không thể tự tay báo thù cho cha mẹ và thân nhân.”

“Ý gì?” Tô Kỳ Mộc nhíu mày, cảm giác người trước mắt xa lạ cực kỳ.

Người trong ký ức hắn vốn không như thế này.

“Ngươi thử nhìn kỹ, ta là ai?”

Giọng Hạc Dương Tử như quỷ huy, cùng lúc đó mây đen tụ về, trời tối, bóng ma từ đất dâng lên, hóa thành Ma Vực.

Điều không thể xảy ra trong đạo môn, giờ lại xuất hiện, Tô Kỳ Mộc giật mình dõi mắt nhìn người trước mặt.

Áo giáp rực đỏ, tóc đỏ dài thắt lưng, đường nét tinh xảo, song trong mắt đầy sát khí, khí tức như tướng quân quyết đoán.

“ Xích Phát tướng quân?”

Chớp mắt, hình dáng hai người đàn ông trước mắt chồng lên nhau, cả hai mặt đều cười nhạo, bước từng bước về phía Tô Kỳ Mộc.

“Sư phụ ngươi, kẻ ngươi căm hận nhất, thực ra đã c.h.ế.t từ lâu, ngươi mãi mãi không thể tự tay báo thù cho những người đã khuất! Ha ha ha, Kỳ Mộc, thần linh nhỏ bé, ngươi có thấy cuộc sống của mình là trò cười không?”

Giọng Xích Phát tướng quân vang lên.

Tô Kỳ Mộc thở dốc, đầu óc như bị sét đánh.

“Sao có thể? Ngươi… sao có thể!”

Hạc Dương Tử… đã chết?