“Ngươi rốt cuộc vẫn chậm ta một bước, cả đời này cũng chẳng thể thành tựu gì.”
“Phụ thân ngươi chết, cả tộc Tô gia đều bị diệt. Ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể ngăn cản. Dựa vào chút sức mọn ấy, căn bản không thể rửa sạch oan khuất cho họ. Nực cười thay, ngươi còn coi kẻ thù là sư tôn, kính trọng hắn mấy chục năm.”
“Đến cuối cùng mới phát hiện, hắn lại chính là thủ phạm đứng sau t.h.ả.m án diệt môn của Tô gia. Thế nhưng ngươi vẫn vô năng, bởi hắn đã sớm c.h.ế.t rồi, mà không phải c.h.ế.t trong tay ngươi.”
Từng lời lạnh lẽo của Xích Phát Tướng Quân như lưỡi d.a.o cắt vào tai, từng nhát đều khoét sâu vào tim. Bàn tay Tô Kỳ Mộc nắm chặt chuôi kiếm bắt đầu run rẩy, ngón tay trắng bệch.
“Hãy nghĩ kỹ xem, những năm này ngươi đã làm được gì? Thiên phú tuyệt luân, công tử Tô phủ, kẻ được Thiên Cơ Thần Binh Phù lựa chọn… bao nhiêu hào quang đều đổ lên người ngươi. Nhưng ngươi đã vì tu chân giới này làm được việc gì? Nếu không có những hào quang đó, ngươi cũng chỉ là hạt bụi tầm thường trong vạn chúng mà thôi.”
“Ngươi, chẳng qua cũng chỉ là vũng bùn thối nát, không thể nâng nổi. Thậm chí nếu không có sự dẫn dắt ngầm của ta, chân tướng t.h.ả.m án Tô gia ngươi cả đời cũng chẳng thể điều tra ra.”
Lời vừa dứt, ánh mắt Tô Kỳ Mộc chợt biến đổi, khóa chặt lấy bóng người trước mặt.
“Ngươi chưa từng nghĩ sao, vì cớ gì chiếc mặt nạ một mắt kia lại xuất hiện trong kho hàng của cửa tiệm? Vật ấy vốn đã sớm được bán đi. Tả Hoằng Thận có một chiếc, Hạc Dương Tử có một chiếc. Tả Hoằng Thận đã chết, vậy thì chiếc mặt nạ này… là ai đặt ở đó?”
Xích Phát Tướng Quân lại khẽ bật ra một tiếng cười lạnh.
“Là ngươi,” Tô Kỳ Mộc bừng tỉnh, “là ngươi đã đem mặt nạ đặt lại, trong Quỷ giới tìm được tàn hồn của Nguyên Chân, dẫn dắt ta tra ra chân tướng năm xưa.”
Ký ức trong đầu hắn cuồn cuộn tuôn ra, hắn gấp rút dò xét lại: Hạc Dương Tử rốt cuộc là khi nào bị Xích Phát Tướng Quân đoạt xá? Khả năng lớn nhất, chính là ở trong Vô Tận Uyên của Ma giới.
Ngày ấy, Sở Lạc dưới đáy Vô Tận Uyên từng nhìn thấy một người gỗ tóc đỏ. Người gỗ kia mê hoặc nàng, lại muốn sát hại nàng.
Có lẽ, đó chính là chỗ trú thân của Xích Phát Tướng Quân. Bởi vậy hôm ấy trong Vô Tận Uyên, không chỉ có ba người bọn họ… mà còn có hắn.
Sau đó, khi rời khỏi Vô Tận Uyên, Sở Lạc từng đưa hắn đến tông môn cũ của Đoạt Linh Giáo để tĩnh dưỡng. Khi ấy, cũng nghe nói Hạc Dương Tử ở lại trong Vô Tận Uyên ba tháng mới thoát ra.
Thì ra từ khi đó… Hạc Dương Tử đã không còn sống mà bước ra khỏi Vô Tận Uyên.
Về sau, kẻ dùng thân thể Hạc Dương Tử trở về Thất Trận Tông, sinh hoạt như một đạo tu trận pháp, thực chất từ đầu đến cuối đều là Xích Phát Tướng Quân. Hắn thâu nạp toàn bộ ký ức của Hạc Dương Tử, bắt chước dáng vẻ của một tu sĩ đạo trận, thậm chí còn từng bước từng bước tạo ra những thay đổi ngấm ngầm.
Hắn mở rộng giảng đường, cứu tế dân nghèo, lấy đó tích góp thanh danh, thu phục nhân tâm. Đến nay, nhắc đến Hạc Dương Tử, tu sĩ trong Thất Trận Tông đã chẳng còn sợ hãi, mà nhiều hơn là kính ngưỡng.
Hắn am tường trò chơi lòng người. Nếu là thật sự Hạc Dương Tử, trong tám năm mình lưu lạc Ma giới, hắn ắt sẽ lật tung Ma giới mà tìm.
Nhưng Xích Phát Tướng Quân lại không, hắn để mặc mình phiêu bạt bên ngoài, cuối cùng còn đợi ở phủ cũ Tô gia, cùng mình tế bái thân nhân, cũng không hề ép buộc mình quay về Thất Trận Tông.
Khi ấy, hắn thậm chí còn tưởng rằng Hạc Dương Tử là vì áy náy, muốn cải tà quy chính, làm một vị sư tôn tốt…
Hóa ra, tất cả đều là lừa dối, từ đầu đến cuối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Sa Ảnh Thú, da người trong rương, tất cả đều là hắn sắp đặt.
Bị trục xuất khỏi tông môn, lòng hắn tất sẽ nghĩ đến cố hương, tất cả đều bị hắn đoán trúng, rồi lại sắp xếp để Nguyên Chân xuất hiện.
Khí tức trên người Tô Kỳ Mộc càng lúc càng rối loạn, tay cầm kiếm siết chặt đến mức ngón tay trở nên tái nhợt.
“Ngươi, vì sao cứ bám lấy ta?”
“Kẻ dễ dàng bị nắm trọn trong lòng bàn tay không đủ tư cách để biết thêm bí mật gì.”
Xích Phát Tướng Quân lười nhác đáp, rồi đưa mắt nhìn đám giáp binh ẩn hiện trong sương mù bốn phía, giọng điệu lại càng khinh miệt: “Hảo đồ nhi, hình như còn chuẩn bị đại lễ nghênh ta?”
“Ngươi làm Hạc Dương Tử mười bảy năm,” Tô Kỳ Mộc ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt kẻ trước mặt, “vậy giờ hãy thay hắn mà c.h.ế.t đi.”
Lời vừa dứt, Binh Giải Kỳ Sơn lập tức biến đổi, sát khí cuồn cuộn hóa thành chiến trường. Trong tầng mây mù, từng cỗ giáp nặng đồng loạt sống lại, tay cầm binh khí, nhất tề lao thẳng về phía Xích Phát Tướng Quân.
Xích Phát Tướng Quân lại bật cười, trong thoáng chốc liền ngưng tụ Quỷ vực. Bốn bề tối đen sâu thẳm như vực không đáy, khoảnh khắc trước là vạn quân ập đến, nháy mắt sau đã hoàn toàn biến mất, tựa như bị hút vào hư vô.
Tô Kỳ Mộc cảm nhận rất rõ — đặt trật tự lên trên trật tự, thủ đoạn của Xích Phát Tướng Quân thậm chí còn tinh diệu hơn cả Quỷ Vương.
Bóng tối dần lui, trong Quỷ vực dâng lên một tia sáng. Một vòng thái dương sơ khởi nhô lên từ chân trời, chiếu rọi khắp nơi. Đây chính là chiến trường, là chiến trường thật.
Bao quanh bọn họ, vẫn là thiên quân vạn mã, nhưng tất cả đều là binh sĩ của Xích Phát Tướng Quân, gào thét xông tới c.h.é.m g.i.ế.c Tô Kỳ Mộc.
Trong Quỷ vực ấy, bóng người phía trước đã hoàn toàn vứt bỏ dung mạo Hạc Dương Tử, khoác chiến bào, ngồi thẳng trên lưng ngựa, uy nghi hệt như một đại tướng quân thực sự.
Đám binh sĩ Quỷ vực trong nháy mắt đã áp sát Tô Kỳ Mộc, ngay khoảnh khắc đó, giáp nặng lại hiện thân, vây quanh hắn chống đỡ quân địch xông lên.
Xích Phát Tướng Quân nhếch mày mỉm cười, không hề vì việc Tô Kỳ Mộc chạm tới trật tự của Quỷ vực, mượn sức mạnh từ Binh Giải Kỳ Sơn mà có chút căng thẳng nào.
Hắn nhìn Tô Kỳ Mộc bị vạn quân vây hãm, vẫn trầm định như cũ, ánh mắt như nhìn một khối ngọc khí do chính tay hắn tạc thành.
Ngày càng nhiều giáp binh xuất hiện trong Quỷ vực, cùng quân sĩ Quỷ vực tương tranh lực lượng. Giây lát sau, ánh mắt Tô Kỳ Mộc lại lần nữa khóa chặt Xích Phát Tướng Quân.
Trong khoảnh khắc, kim kiếm trong tay hắn đ.â.m tới. Xích Phát Tướng Quân lập tức ngửa người né tránh, tiếp theo là một chuỗi kiếm chiêu cuồn cuộn như phong lôi điện xẹt. Hắn thoắt xoay mình, nhảy khỏi ngựa, vừa lui vừa đón đỡ, tuyệt nhiên không hề rối loạn.
Tô Kỳ Mộc dù đã bước vào hàng ngũ cao thủ đỉnh phong trong đạo tu, song vẫn còn quá trẻ. Xích Phát Tướng Quân là kẻ g.i.ế.c ra từ biển m.á.u sa trường, loại chiêu thức nào mà hắn chưa từng thấy?
Thân phận đã bại lộ, hắn cũng không cần giống như khi giao thủ với Sở Lạc ràng buộc thủ đoạn. Tới giờ hắn vẫn chưa trả chiêu, nhưng một khi xuất thủ, ắt hẳn sẽ là sát chiêu chí hiểm.
Tô Kỳ Mộc cũng hiểu rõ điều đó. Nhưng mỗi lần toàn lực công kích, nguyên thần lực của hắn đều tiêu hao kịch liệt. Nếu cứ tiếp diễn thế này, e rằng chẳng đợi Xích Phát Tướng Quân ra tay, hắn đã không còn sức để ứng phó rồi.