Phải nhanh chóng phá giải Quỷ vực, mới có cơ hội thi triển toàn lực.
Cảm giác được chiêu thức của Tô Kỳ Mộc ngày càng chậm lại, Xích Phát Tướng Quân liền nở nụ cười thấu tỏ, khuỷu tay chợt hất ra, tốc độ cực nhanh, khí thế như núi, quỷ khí bùng nổ, đ.á.n.h cho Tô Kỳ Mộc phải lùi về sau mấy bước.
Xích Phát Tướng Quân bắt đầu phản công, căn bản không để cho Tô Kỳ Mộc có thời gian suy nghĩ. Nhưng cho dù dưới áp lực cuồn cuộn ấy, giáp binh trong Quỷ vực vẫn không ngừng hiện ra, số lượng ngày càng nhiều.
Tình huống cứ giằng co một thời gian, Tô Kỳ Mộc mới phát hiện ra tính toán của Xích Phát Tướng Quân.
Mỗi lần hắn khôi phục lại, chủ động công kích, Xích Phát Tướng Quân đa phần sẽ phòng thủ. Nhưng khi hắn vừa lơ là chiến đấu để suy tính phương cách khác, đối phương lập tức mở màn cuồng công. Mà khi hắn mệt mỏi kiệt sức, không còn lực tái chiến, Xích Phát Tướng Quân lại cố tình lộ ra chút sơ hở.
Thì ra hắn căn bản không định liều mạng quyết đấu, mà chỉ đang kéo dài thời gian… Hắn đang đợi thứ gì?
Vân Lai Thành.
Những kẻ đạo môn phái tới để ngầm giám sát Tô Kỳ Mộc, chỉ sau nửa ngày đã hoàn toàn mất dấu. Bọn họ liền nhanh chóng tụ tập lại một chỗ.
“Không thấy trong phủ.”
“Phía chúng ta cũng không có.”
“Hắn biến mất rồi, rốt cuộc đã đi bằng cách nào? Hiện giờ đang ở đâu?”
“Xem ra, đối với sự giám sát này, Tô Kỳ Mộc cũng không phải không hay biết… Chỉ cần hắn chịu an phận một thời gian, phối hợp cho tốt, chuyện này có lẽ đã được Tiên môn chấp thuận rồi. Sao bây giờ lại gây ra động tĩnh lớn như thế?”
“Với năng lực hiện nay của hắn, muốn thoát khỏi sự bám theo của chúng ta là chuyện dễ như trở bàn tay.”
“Giờ nói gì cũng vô ích, mau chóng thông báo cho đạo môn thì hơn.”
Tin tức Tô Kỳ Mộc bỗng dưng biến mất rất nhanh truyền đến tai các đại tông môn. Ngay lập tức, những trưởng lão đức cao vọng trọng trong môn phái liền dẫn đội tỏa đi khắp Đông Vực, tìm kiếm tung tích của hắn.
Không chỉ vậy, các vị tông chủ cũng khẩn cấp tụ họp, mở ra một hồi nghị sự.
“Đông Vực hiện tại nhìn bề ngoài dường như vẫn bình lặng, nhưng thực chất sớm đã chẳng yên ổn.” Chưởng môn Thượng Vi Tông – Vu Chưởng môn trầm giọng nói. “Mấy vạn năm qua, người của Quỷ giới chưa từng bước vào tu chân giới gây ra phong ba. Ai ngờ một khi đến, lại chính là một nhân vật lừng lẫy thiên hạ.”
Nghe vậy, Chưởng môn Lăng Vân Tông – Tống Chưởng môn tiếp lời: “Xích Phát Tướng Quân đã tới tu chân giới. Năm xưa, chỉ một mình hắn đã khiến Quỷ giới đại loạn, ngay cả Quỷ Vương cũng phải dè chừng. Hôm nay đặt chân tới tu chân giới, tất nhiên cũng mang mưu đồ to lớn. Hắn phải tìm, Tô Kỳ Mộc cũng nhất định phải tìm.”
“Hiện tại, năm kẻ được tạo thần quỷ vật lựa chọn đều đã lộ diện. Sở Lạc hiện ở Quỷ giới, cùng lập trường với Kỷ Thanh Vũ, điều này khỏi phải nghi ngờ. Kẻ trong Ma giới – Tề Linh Yểm, sau khi thống nhất Ma giới thì kiềm chế nhiều hơn, nhưng vẫn đối nghịch với đạo môn ta, nhiều lần lôi kéo mà không thành.”
“Yêu giới có Ứng Ly Hoài, nay hắn đã trốn khỏi Yêu giới, tung tích không rõ. Nhưng với những gì hắn từng làm, tuyệt đối không thể tin tưởng hay dung tha.”
“Còn Tô Kỳ Mộc…” Chưởng môn Phù Thanh Tông – Thẩm Chưởng môn trầm mặc giây lát, rồi mới nói: “Tuy hắn xuất thân đạo môn, lại là bằng hữu của Sở Lạc, nhưng hành động gần đây khiến người ta khó lòng nắm bắt.”
“Xích Phát Tướng Quân, tham vọng của hắn thiên hạ đều rõ. Một khi tiến vào tu chân giới, người đầu tiên hắn muốn tiếp xúc tất nhiên là kẻ giữ trong tay tạo thần quỷ vật. Nhìn lại chuyện hắn từng mượn tay Tam công chúa Quỷ giới để g.i.ế.c Sở Lạc, cũng đủ đoán ra hắn muốn tiếp cận chính là những kẻ trong năm người ấy nhưng đứng đối nghịch với tu chân giới.”
“Vụ án của hai vị đệ tử ngươi, đến nay vẫn chưa có kết quả,” Vu Chưởng môn bỗng mở lời, quay sang Chưởng môn Thất Trận Tông – Mạnh Chưởng môn, “dù hung thủ chân chính chưa lộ diện, nhưng đã có thể chứng minh Tô Kỳ Mộc không phải hung thủ. Vô cớ để hắn chịu bao khổ nhục, ngươi cũng nên chính miệng nói một lời xin lỗi.”
“Ta vốn cũng định như vậy…” Mạnh Tông Chủ chỉ có thể thở dài bất lực, “chỉ là vẫn chưa có cơ hội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Chưởng môn trầm ngâm: “Chuyện này còn có thể bàn tiếp, không muộn đâu. Giờ việc cấp bách là phải tìm được hắn, cũng để hắn thấy được thành ý của ngươi.”
Lời còn chưa dứt, mọi người liền phát hiện sắc mặt Mạnh Tông Chủ có chút khác thường.
Chưởng môn Bình Chân Tông – Kỳ Chưởng môn lập tức hỏi thẳng: “Mạnh Chưởng môn, lẽ nào ngươi đã biết hắn ở đâu rồi?”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Bị hỏi thẳng, Mạnh Tông Chủ dẫu muốn giấu cũng không thể giấu, đành phải mở miệng…
“Hôm nay, trong Binh Giải Kỳ Sơn của Thất Trận Tông đã xảy ra dị biến cực lớn. Thời điểm biến hóa bùng phát, vừa khớp với lúc Tô Kỳ Mộc biến mất.”
“Mạnh Chưởng môn, ngươi phải nói sớm chứ, chẳng lẽ còn ẩn tình gì sao?” Thẩm Chưởng môn lập tức truy hỏi.
Sắc mặt Mạnh Tông Chủ thêm phần chột dạ, khiến mọi người càng thêm chú ý.
“Trong Binh Giải Kỳ Sơn… đã lan ra quỷ khí cường đại.”
Lời vừa dứt, sắc diện của chư vị chưởng môn thoáng chốc đại biến.
“Chẳng lẽ là Xích Phát Tướng Quân?”
“Binh Giải Kỳ Sơn không phải chính là nơi Tô Kỳ Mộc từng bị cấm túc sao?”
“Không lẽ Tô Kỳ Mộc đã đụng mặt Xích Phát Tướng Quân rồi…”
“Sợ nhất chính là điều này! Mau, lập tức tới Thất Trận Tông!”
Cuộc nghị sự liền vội vã chấm dứt. Mạnh Tông Chủ bước ra khỏi đại điện, ngẩng đầu nhìn tầng mây u ám cùng quỷ khí dày đặc bao phủ đỉnh Binh Giải Kỳ Sơn, trong mắt đầy lo âu.
Hắn cũng xem như đã nhìn Tô Kỳ Mộc trưởng thành, nào phải không tin tưởng đứa nhỏ ấy. Chỉ là lần trước, hình phạt quá nặng, chẳng biết đã khiến hắn chịu bao nhiêu dày vò. Lần này, sau một phen bước qua cửa tử, liệu hắn còn là Tô Kỳ Mộc trước kia nữa không?
Không lâu sau, bên ngoài Binh Giải Kỳ Sơn đã chật kín người, chưởng môn các đại tông môn đều đã tới.
Mạnh Tông Chủ cũng sớm cho đệ tử trong vùng rút lui hết, việc cơ mật thế này tuyệt đối không thể để quá nhiều người hay biết.
Nhìn dãy núi phong bế, quỷ khí kết thành Quỷ vực, mấy người thử liều mình xông vào nhưng đều thất bại. Lo lắng lập tức dâng tới cực điểm, bao suy đoán ùn ùn kéo đến.
Hiển nhiên, tình hình bên trong đã vượt khỏi tầm kiểm soát của bọn họ.
Trong Binh Giải Kỳ Sơn, Tô Kỳ Mộc cùng Xích Phát Tướng Quân giằng co đã lâu, trong lòng hắn dần dấy lên một niệm muốn lui.
Ban đầu, nếu có thể c.h.é.m g.i.ế.c Xích Phát Tướng Quân, dù có liều mạng bỏ thân, hắn cũng cam tâm.
Nhưng theo bản năng, hắn cảm giác, không thể bước thêm nửa bước nữa. Bởi phía trước, chỉ sợ là vực sâu càng đáng sợ hơn đang chờ đợi.
Hắn định dùng pháp môn trước đó để thoát khỏi Binh Giải Kỳ Sơn, nào ngờ đúng lúc này, Xích Phát Tướng Quân liền thừa thế ép sát, công thế dữ dội, phá vỡ toàn bộ toan tính của hắn.
Bị bức bách, Tô Kỳ Mọc không thể không xuất chiêu đối kháng. Lần này, trường kiếm trong tay hắn xuyên thẳng qua lồng n.g.ự.c Xích Phát Tướng Quân, sát trận ngưng tụ liền c.h.é.m rách giáp trụ, để lại trên thân đối phương những vết thương dữ tợn, m.á.u thịt lộ ra đầy đáng sợ.
Thế nhưng, ngay khi Tô Kỳ Mộc còn đang kinh hãi nhìn bộ dạng đối phương cố ý trúng chiêu, người kia chẳng biết từ khi nào đã áp sát, hai ngón tay khép lại, đột ngột điểm thẳng vào mi tâm hắn.