Thành chủ Vô Nguyệt quả nhiên là kẻ ham sống sợ chết. Sở Lạc kề d.a.o khống chế hắn, cùng Liễu Tự Diêu thoát ra khỏi phủ thành chủ, nhưng nàng vẫn chưa yên tâm, chỉ đến khi ra khỏi Vô Nguyệt Thành mới chịu thả người.
Binh lính trong phủ vẫn bám theo sau, mà trên đường chạy trốn, cái chân phải bị c.h.é.m dở của thành chủ cũng rụng xuống, m.á.u me vương khắp nơi, hắn vừa đau vừa sợ, không ngừng cầu xin tha mạng.
Đi được một quãng xa như thế, hắn nào còn dám nghĩ chuyện bắt lại Sở Lạc và Liễu Tự Diêu, trong lòng chỉ một mực mong có thể thoát nạn, tìm đại phu cầm m.á.u cho mình.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Cuối cùng đến khu rừng hoang ngoài thành, thành chủ Vô Nguyệt thầm thở phào, cho rằng rốt cuộc mình cũng được cứu. Quả nhiên, Sở Lạc cũng có ý muốn thả hắn ra.
Nhưng ngay khi lưỡi d.a.o vừa rời khỏi cổ, nó lại lập tức áp sát trở lại. Sở Lạc ánh mắt cảnh giác nhìn về phía trước.
“Có người đến.” – Liễu Tự Diêu cũng lên tiếng, chứng thực hành động của nàng.
Ngay sau đó, từ sau lưng đột ngột b.ắ.n tới một mũi băng tinh lạnh lẽo, thẳng hướng cổ Sở Lạc.
Sở Lạc lập tức kéo cả thành chủ sang một bên tránh đi, rồi nhìn về nơi mũi băng tinh lao tới. Trong rừng sâu không thấy bóng người, nhưng luồng quỷ khí rét buốt đang từ lòng đất dâng lên, sắp kết thành một mảnh Quỷ Vực.
“Ra tay lúc này, chẳng lẽ không cần tính mạng thành chủ các ngươi nữa sao?!” – Sở Lạc mạnh tay bẻ đầu hắn lên quát lớn.
Lời vừa dứt, lại có một mũi băng tinh khác từ bên hông b.ắ.n ra, tốc độ nhanh như sét, xuyên thẳng qua đầu thành chủ Vô Nguyệt. Trong nháy mắt, hắn gục xuống, tắt thở ngay tại chỗ.
Sở Lạc thoáng ngẩn ra, nhận thấy thành chủ thật sự đã chết, lập tức buông tay, rút lui về cạnh Liễu Tự Diêu.
Liễu Tự Diêu vốn đã kiệt sức vì chống cự trước đó, lúc này vẫn cố gắng gượng tinh thần.
“Là bọn người truy sát ta từ trước. Khi ấy ta chưa nhận rõ thân phận, nhưng bây giờ đã có vài phần đoán được rồi.”
Nghe vậy, Sở Lạc liền hỏi: “Ngươi đoán thế nào?”
“Có thể điều động cả một thành chủ, lại không phải người của Xích Phát tướng quân, thì bọn chúng chỉ có khả năng đến từ một nơi ,Quỷ Vương Thành.”
Nghe ba chữ ấy, lòng Sở Lạc cũng chấn động.
Người của Quỷ Vương Thành muốn g.i.ế.c Liễu Tự Diêu, hay nói đúng hơn, muốn g.i.ế.c các chủ Tâm Liễu Các.
Nhưng vì sao bọn chúng lại biết? Rõ ràng chuyện này vốn chỉ lưu truyền trong đám thuộc hạ Xích Phát tướng quân!
Sở Lạc chợt nhớ lại lời Chung Vũ từng nói với mình:
Nếu Quỷ Vương Thành thật sự muốn giải quyết, thì những vụ án mạng t.h.ả.m khốc khắp dân gian đã phải chấm dứt từ lâu rồi.
Bao nhiêu mạng người c.h.ế.t trong thời gian ngắn như vậy, Quỷ Vương Thành không ra tay ngăn chặn hoặc nói đúng hơn, chính là ngầm mặc nhận.
Nhưng Chung Vũ đã nói thế, chứng tỏ một khi Quỷ Vương Thành muốn ngăn cản, họ hoàn toàn đủ sức ngăn chặn, thậm chí triệt để chấm dứt tình trạng này.
Mà hội nghị Quỷ Vực giữa đám thuộc hạ Xích Phát, bản thân mình còn có thể trà trộn vào, tất nhiên người của Quỷ Vương Thành cũng có thể lẻn vào? Như vậy, họ mới biết các chủ Tâm Liễu Các tái xuất, cũng biết được thuộc hạ Xích Phát tướng quân sắp gây án ở đâu, sẽ tàn sát dân lành thế nào.
Mà biện pháp ứng đối của họ, chính là giết c.h.ế.t các chủ Tâm Liễu Các, rồi trơ mắt nhìn dân chúng của mình c.h.ế.t dưới tay thuộc hạ Xích Phát tướng quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dùng độc Bích Thanh chế thành Hôn Hôn Đào để lừa toàn dân Quỷ Giới cùng uống, cắt đứt đường tu luyện của họ. Giờ ngẫm lại, chuyện này hoàn toàn là việc Quỷ Vương có thể làm ra!
Lúc này, Quỷ Vực đang nhanh chóng hình thành. Sở Lạc cảm nhận rõ quỷ khí phát ra từ nhiều người khác nhau, là một Quỷ Vực hợp lực dựng nên, , sức ép đối với họ chắc chắn mạnh hơn nhiều lần so với chỉ vài tên quỷ tu cộng lại!
Sở Lạc lập tức dìu Liễu Tự Diêu, thấp giọng: “Mau chạy! Chúng ta tuyệt đối không thể rơi vào Quỷ Vực này!”
Hai người liền lao thẳng về phía ngoài vòng vây quỷ khí. Nhưng kẻ ẩn trong bóng tối đã nhìn thấu ý định, quỷ khí trên mặt đất cũng bắt đầu lan rộng ra ngoài.
Cho dù Sở Lạc có chạy nhanh đến đâu, luồng quỷ khí hợp lực kia vẫn luôn đi trước một bước.
Thấy không cách nào thoát khỏi Quỷ Vực, Sở Lạc buộc phải tìm đường khác. Nàng đảo mắt nhìn t.h.i t.h.ể thành chủ còn nằm dưới đất, rồi dò theo hướng băng tinh đã g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.
Nếu kẻ đó chưa kịp đổi vị trí, thì giờ hẳn vẫn còn ở nơi ấy…
Sở Lạc lập tức nói với Liễu Tự Diêu: “Ngươi tiếp tục chạy đi.”
Khi Liễu Tự Diêu quay lại nhìn, Sở Lạc đã lao thẳng về phía ngược lại, chỉ thấy nàng xông vào rừng rậm bên cạnh.
Tên quỷ tu ẩn nấp trong bóng tối cũng nhận ra Sở Lạc đang nhắm vào mình, muốn né tránh thì đã quá muộn.
Hắn bị nàng đ.á.n.h bật khỏi thân cây nơi ẩn thân, ngã xuống đất phun ra một ngụm m.á.u tươi. Trong tay lập tức ngưng kết thành song kiếm bằng băng tinh, chéo nhau chắn trước ngực, chặn bàn tay Sở Lạc đang siết thẳng về phía cổ hắn.
Lưỡi kiếm băng sắc lạnh chạm vào bàn tay Sở Lạc, nhưng vốn không có huyết nhục, nên nàng không bị thương. Chỉ là cái lạnh thấu xương kia khiến toàn thân nàng run lên.
Dù vậy, nàng vẫn gia tăng lực đạo, lưỡi kiếm băng ngày càng áp sát cổ tên quỷ tu, nỗi sợ hãi trên mặt hắn cũng càng thêm rõ rệt.
Sở Lạc bất ngờ đổi hướng, phá vỡ trận hình của chúng, khiến tốc độ quỷ khí đuổi theo Liễu Tự Diêu lập tức chậm lại.
Những kẻ ẩn nấp khác thấy Liễu Tự Diêu sắp thoát ra khỏi vòng vây quỷ khí thì liền đổi chiến thuật, tất cả đồng loạt từ trong rừng lao ra, g.i.ế.c thẳng về phía hắn.
Suy cho cùng, sự xuất hiện của Sở Lạc chỉ là ngoài ý muốn, mục tiêu thực sự của bọn chúng chỉ có Liễu Tự Diêu.
Nhận ra điều đó, sắc mặt Sở Lạc liền thay đổi, nàng dứt khoát buông bỏ tên quỷ tu đang áp chế dưới tay, vội vàng bay về phía đám quỷ tu đang bám riết lấy Liễu Tự Diêu.
Phía trước, Liễu Tự Diêu cũng biết với tình trạng hiện tại bản thân tuyệt đối không thể nào chạy thoát. Đã sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp, chi bằng dừng lại quyết một trận.
Từ trong tay áo hắn b.ắ.n ra một bức họa. Khi bức họa mở tung, hơn hai mươi ác quỷ gào thét điên cuồng, xông thẳng vào đám quỷ tu.
Sự xuất hiện của ác quỷ nhất thời chặn đứng bước tiến của bọn chúng, song phương lập tức giao chiến kịch liệt. Dẫn đầu là một nữ thích khách che mặt bằng tấm vải đen, khi thấy những ác quỷ này, ánh mắt nàng lập tức trở nên kiên định:
“Quả nhiên ngươi là hậu nhân của Liễu gia!”
“Thế nào? Chẳng lẽ tổ tiên ta từng đắc tội với Quỷ Vương Thành các ngươi sao?” Liễu Tự Diêu tuy suy yếu, nhưng lời thốt ra vẫn đanh thép.
Nữ thích khách không trả lời, chỉ khiến sát ý trên người càng thêm dày đặc.
Đám quỷ tu phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, những kẻ khác kiềm hãm đám ác quỷ, để nữ thích khách rảnh tay, thừa cơ lao thẳng đến chỗ Liễu Tự Diêu.