Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta

Chương 902: Băng Tuyết Quỷ Vực



Chưa kịp để nàng tiếp cận Liễu Tự Diêu, trước mắt đã có người chặn đường. Nữ thích khách cảm nhận được khí tức bất phàm từ trên người Sở Lạc, trong lòng cũng cân nhắc vài phần.

“Ngươi là ai, dám cứu kẻ mà Quỷ Vương Thành muốn g.i.ế.c?”

Sở Lạc chỉ hừ lạnh, đối mắt với nàng, sau đó quay sang Liễu Tự Diêu: “Đưa ta thanh thương tốt nhất, ta giúp ngươi giải quyết con tiểu quỷ này.”

Liễu Tự Diêu ôm lấy lồng n.g.ự.c đau nhói, lật tay lấy ra ngọc bút, vẽ ra một cây thương bằng mực đen, giống hệt như Phá Chiều thương .

Ngọn thương mực bay thẳng vào tay Sở Lạc, ngay trong thức hải, giọng của Hoa Hoa cũng vang lên cảm thán:

【Không tệ, để ta thử khống chế cây thương này xem sao.】

Tâm niệm Sở Lạc và Hoa Hoa hòa làm một, sức mạnh của thương mực được gia tăng thêm một tầng. Nữ thích khách vốn chỉ định thăm dò, chưa dùng toàn lực, ai ngờ Sở Lạc ra chiêu mãnh liệt, ép nàng lùi hơn chục bước, ngũ tạng cũng chấn động kịch liệt.

Chớp mắt Sở Lạc lại ập đến, nữ thích khách mất tiên cơ, càng giao thủ càng liên tiếp bại lui.

Nàng ta cũng phát hiện thương pháp sắc bén này tuyệt đối không thuộc về quỷ giới. Quỷ tu giỏi ở việc bày dựng quỷ vực, nào ai dành thời gian khổ luyện vũ khí?

Dưới thương pháp Phá Chiều, chỉ cần sơ suất một chút, nàng liền mất mạng. Ý niệm duy nhất lóe lên trong đầu là  nhanh chóng kết thành quỷ vực!

May thay, đồng bọn của nàng cũng không phải hạng tầm thường. Khi nàng liều mình kìm chân Sở Lạc, bọn chúng đã thoát khỏi ác quỷ của Liễu Tự Diêu, nhanh chóng tái lập quỷ vực.

Lần này mục tiêu chuyển từ Liễu Tự Diêu sang Sở Lạc. Bởi Liễu Tự Diêu đã không còn sức chiến đấu, chỉ cần g.i.ế.c được Sở Lạc, diệt hắn cũng không thành vấn đề.

Sở Lạc hiểu ra, muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng nữ thích khách lại cực kỳ dẻo dai, hiển nhiên thường ngày đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt.

Thời gian càng kéo dài, quỷ vực đã kết thành chín phần, chỉ chờ bước cuối cùng.

Sở Lạc quay đầu nhìn Liễu Tự Diêu, hắn cũng trong phạm vi quỷ vực, nhưng gần sát biên giới, chưa ở tâm trận.

“Chạy mau!”

Lời vừa thoát ra, nữ thích khách lập tức ấn một chưởng quỷ khí xuống đất, quỷ vực hoàn toàn thành hình.

Nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ xuống, băng tinh kết đầy đất trời, trong nháy mắt, trên người Sở Lạc và Liễu Tự Diêu đều phủ một tầng sương lạnh.

Hàn khí xâm nhập, vận chuyển nguyên thần bị cản trở, tốc độ của Sở Lạc lập tức chậm lại. Ngay sau đó, gió tuyết cuốn lấy băng tinh hóa thành từng đầu sói dữ, hạ xuống liền lao về phía Liễu Tự Diêu.

Sở Lạc  chắn trước người hắn, vung thương mực c.h.é.m c.h.ế.t ba con sói băng. Nhưng chúng vốn do băng tinh kết tụ, g.i.ế.c rồi lại hóa băng, rồi lại hóa thành sói mới. Trong chớp mắt mười hơi thở, sói tuyết đã vây kín quanh họ.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đám thích khách Quỷ Vương Thành vừa rồi đã hao tổn không ít, nay toàn lực dựng quỷ vực, cũng chẳng còn sức chiến đấu. Nhưng chúng tin, quỷ vực này đủ nghiền c.h.ế.t hai người.

Dù Sở Lạc có cách nào, nguyên thần vẫn vận hành ngày một trì trệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng c.h.é.m g.i.ế.c sói tuyết, nhưng cảm giác bất lực càng ngày càng rõ rệt, thân thể cũng liên tục yếu đi. Thời gian chỉ một khắc, lại giống như đã trải qua ba ngày ba đêm chinh chiến, cánh tay cầm thương cũng bắt đầu run rẩy.

Nếu không tìm ra điểm yếu của quỷ vực, sớm muộn cũng bị bầy sói mài c.h.ế.t.

Nữ thích khách thấy thời cơ chín muồi, quát lạnh: “Hợp lực thêm lần nữa, tuyệt không để dây dưa!”

Đám quỷ tu đồng loạt vận chuyển quỷ khí, gió băng gào thét mạnh hơn, tốc độ sói tuyết hợp thành càng nhanh, trong nháy mắt liền bùng nổ một đợt công kích.

Sở Lạc né tránh không kịp, bị một con sói băng lao tới húc ngã, ngay sau đó bầy sói ập lên, c.ắ.n xé dữ dội.

Trong thoáng chốc, một con sói ngoạm lấy chân nàng, kéo thẳng vào giữa bầy.

Liễu Tự Diêu vốn đã mơ màng bỗng chốc giật tỉnh, trông thấy Sở Lạc biến mất, chỉ còn lại vạt áo đỏ thấp thoáng trong vòng vây sói.

Hắn trợn to mắt, c.ắ.n răng gượng đứng dậy, liều mạng lao vào đàn sói, chắn ngay trước người Sở Lạc.

Khoảng khắc ấy, toàn bộ nanh vuốt của bầy sói đều xé về phía hắn.

“... Họa sư.” Sở Lạc nhíu chặt mày, nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt phức tạp: “Ngươi muốn tìm c.h.ế.t sao?”

Liễu Tự Diêu mặt mày tái nhợt song vẫn cố chịu đựng, không hề phát ra tiếng kêu đau nào.

“Ta đem toàn bộ sức lực còn lại trao cho ngươi. Sau đó... sống hay c.h.ế.t, đều do ngươi quyết.”

Giọng nói yếu ớt vang bên tai.

Ngay sau đó, Sở Lạc cảm thấy nơi bàn tay trái có gì đó khẽ cọ, ngưa ngứa.

Là ngọc bút của Liễu Tự Diêu, hắn đang vẽ lên tay nàng. Lần này, dùng thứ mực đỏ như máu, tỏa ra cảm giác nóng rát.

Trong mắt Sở Lạc lóe sáng, nàng lập tức hiểu được ý của hắn.

Bầy sói nuốt trọn cả hai người. Đám quỷ tu vốn thở phào, nhưng không nghe thấy tiếng kêu t.h.ả.m thiết, trong lòng lại sinh ra bất an.

“Chúng... c.h.ế.t rồi sao?”

“Chắc cũng chẳng trụ được bao lâu nữa đâu...”

Ngay khi chúng muốn tới xem xét, một luồng nhiệt khí hung hãn bùng nổ. Hỏa quang rực đỏ bùng ra từ trung tâm bầy sói, trong ánh lửa, sói băng tan rã.

Biển lửa lan rộng, cuồn cuộn như sóng dữ, hất văng toàn bộ quỷ tu.

Trong biển lửa, bóng hai người thấp thoáng hiện ra, nhưng chỉ trong chớp mắt liền biến mất.

“Không thể để chúng chạy thoát!” Nữ thích khách biến sắc, lao theo, song bị một luồng hỏa diễm quét trúng, chấn động văng ra xa.