Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta

Chương 908: Phản Quân Dấy Khởi.



 

Rõ ràng đã cắt đuôi được đám người đạo môn, vậy mà trong lòng Tô Kỳ Mộc vẫn mơ hồ cảm giác có kẻ đang bám theo phía sau.

 

Khi định dừng lại để tra xét, luồng quỷ khí quen thuộc bất chợt ùa đến. Trong khoảnh khắc, quỷ vực hình thành, Tô Kỳ Mộc liền bị cưỡng ép lôi vào trong.

 

Ở một nơi khác, Linh Yểm lặng lẽ bám theo nhóm người đạo môn, ánh mắt hắn dừng trên người kẻ dẫn đầu – Hạc Dương Tử.

 

Hắn đã dùng pháp nhãn thăm dò thân thể đối phương, vậy mà kẻ kia vẫn không hề có phản ứng. Nếu trong cơ thể ấy thật là Xích Phát Tướng Quân, sao lại không nhận ra ma khí của chính mình được chứ?

 

Thảo nào hắn cảm thấy Hạc Dương Tử có điều quái lạ  thì ra hồn phách trong thân xác ấy đã bị thay đổi. Không phải Xích Phát Tướng Quân, cũng chẳng còn là Hạc Dương Tử thật sự.

 

Vậy thì rất có thể, đó là một thuộc hạ trong Quỷ giới của hắn. Hắn đem thân xác Hạc Dương Tử giao cho kẻ khác mượn dùng, còn bản thân thì lại âm thầm mưu toan điều gì?

 

Nghĩ tới đây, ánh mắt Linh Yểmm tối sầm lại. Mục tiêu của hắn, vẫn là Tô Kỳ Mộc.

 

Trong quỷ vực, Tô Kỳ Mộc nhìn Xích Phát Tướng Quân đang ngồi trước mặt. Người kia không động thủ, cũng chẳng tỏa ra sát ý, chỉ lặng lẽ ngồi nơi đất trống, nâng chén rượu uống từng ngụm một.

 

Khung cảnh trong quỷ vực là núi non chập trùng, từng dãy từng dãy nối nhau. Cả hai hiện đang ở trên đỉnh một ngọn cao nhất.

 

Phóng mắt nhìn xa, có thể mơ hồ thấy một cánh cửa thành to lớn nơi chân trời — nơi phân ranh giữa hai nửa Quỷ giới.

 

“Ngươi từng đến Quỷ giới chưa?” – Xích Phát Tướng Quân đột nhiên cất giọng, khàn mà trầm. – “Có bao giờ ngươi tưởng tượng nó trông như thế nào không?”

 

Tô Kỳ Mộc không đáp, tâm thần vẫn tập trung giải trừ cấm pháp của quỷ vực.

 

“Thật ra Quỷ giới cũng chẳng khác mấy với Tu chân giới của các ngươi,” – hắn tiếp lời, – “chỉ là nơi đó có vô số kẻ không thể tu hành. Nhưng xa xưa lắm rồi, họ vốn đều có thể tu luyện. Ngươi biết vì sao không?”

 

Hắn khẽ cười, rượu trong chén sóng sánh.



“Bởi vì khi ấy, Quỷ giới vốn không có vua. Cho đến khi có kẻ muốn xưng Vương, hắn đã hạ độc toàn dân. Loại độc đó khiến quỷ lực trong cơ thể bị bế tắc, kẻ trúng sâu thì vĩnh viễn mất khả năng tu hành, còn con cháu họ cũng ngày càng yếu kém.”

 

“Nhưng chỉ như thế vẫn chưa đủ để hắn duy trì vương quyền lâu dài. Nếu thiên hạ đều bình an, không còn sinh tử nguy nan, thì ai chịu nghe lệnh một người? Bởi vậy, để giữ cho Quỷ Vương thành mãi mãi là trung tâm thống trị, bách tính nhất định phải sống trong nỗi sợ hãi thường trực. Và khi tuyệt vọng, họ chỉ còn biết cầu cứu Quỷ Vương thành.”

 

“Thế là từ Quỷ Vương thành, hắn lập ra một đội quân trung thành tuyệt đối. Đám ấy nhận lệnh rời thành, dời đến vùng Đông Nam khí hậu độc hại cư trú. Nơi đó cũng là chỗ giam cầm lũ ác quỷ không thể thanh tẩy.”

 

“Chúng phải vừa liều mạng chống lại hung quỷ, vừa hoàn thành mệnh lệnh tàn nhẫn của Quỷ Vương — g.i.ế.c dân lành, cướp tài sản, tra tấn người thân của họ.”

 

“Đội quân ấy nghe lệnh làm hết mọi việc, và rồi… họ được ban cho một cái tên mới  Phản Quân.”

 

“Nhưng ngươi nói xem, họ có thực sự phản không? Từ đầu chí cuối, họ chưa từng trái mệnh Quỷ Vương. Vậy mà cuối cùng, lại bị gắn cái danh ‘phản loạn’, trở thành tội đồ thiên hạ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Quỷ Vương hứa chỉ cần họ đ.á.n.h vài trận cho nổi danh khắp Quỷ giới, thì sẽ lấy lý do ‘Phản Quân đã bị diệt sạch’ để che mắt thiên hạ, rồi bí mật đưa họ trở lại Quỷ Vương thành, phong tước ban lộc, vinh hoa vô tận.”

 

“Họ tin tưởng mà làm theo. Trận chiến thắng rồi, tin báo truyền đi, họ đợi mãi… mà chẳng thấy ai đến đón.”

 

“Khi sứ giả từ Quỷ Vương thành đến, lại nói rằng: bệ hạ đã ban ân, cho phép họ trở về, chỉ là… phải để lại con cái ở lại, nhận sự ‘giáo dưỡng’ của triều đình, trở thành thế hệ kế tiếp của Phản Quân.”

 

“Hài tử và phụ thân chia lìa, dòng m.á.u bị nguyền rủa từ khi mới sinh ra. Cái gọi là ân điển ấy… cũng là một loại đau lòng.”

 

“Họ không một ai chịu trở về. Bởi quay lại nghĩa là bỏ mặc con mình. Và khi đã ở lại, đồng nghĩa cả đời họ sẽ sống trong ô danh của Phản Quân, vĩnh viễn không thể rửa sạch.”

 

Giọng Xích Phát Tướng Quân khàn đi.



“Trong số ấy, có một người cha, gom góp hết nửa đời gia sản, hối lộ sứ giả, chỉ mong hắn có thể lén đưa đứa con trai vượt qua biên ải, đến một tòa thành nhỏ, sống như một kẻ bình thường trong Quỷ giới.”

 

“Sứ giả đã nhận lời. Nhưng sau khi qua quan, hắn vứt bỏ đứa trẻ, lại cướp sạch số bạc cha nó gửi gắm, rồi cao ngạo rời đi.”

 

“Đứa trẻ không còn cả tiền ăn. Nó đói nhiều ngày liền, đến khi may mắn tìm được việc làm thì tưởng rằng đã có thể sống yên. Thế mà chỉ vì một lần từ chối ăn Hôn Hôn đào trong tiệc của đồng liêu, nó lại bị cả đám xua đuổi.”

 

“Quả Hôn Hôn đào ấy, trong Quỷ giới vốn được xem là vật hiếm quý, chỉ người có địa vị mới có được. Nhưng đứa trẻ kia, khi còn ở vùng Đông Nam, đã sớm biết rõ  thứ đó tuyệt đối không thể ăn, bởi chính là độc d.ư.ợ.c mà Quỷ Vương ban cho dân chúng.”

 

“Hắn không chỉ hạ độc trong Hôn Hôn đào để mê hoặc bách tính, mà còn âm thầm rắc vào cơm canh, vào rượu uống, lừa gạt cả đám quyền quý trong thành Quỷ Vương.”

 

“Những năm tháng học tập ở Đông Nam, đứa trẻ ấy cũng học được cách nhận biết xem trong thức ăn có ẩn chứa loại độc ấy hay không.”

 

“Chỉ là, mất việc rồi thì cũng không còn chỗ ở, tương lai cơm áo bấp bênh, chẳng còn nơi nương thân, bất đắc dĩ nó đành dạt vào khu dân nghèo.”

 

“Nơi đó tụ tập nhiều trẻ con, nhưng chẳng đứa nào được dạy dỗ tử tế, càng không biết điều.”

 

“Đứa trẻ đến từ quan ngoại ấy, vì trời sinh mái tóc đỏ rực, bị coi như quái vật, chịu đủ nhục hình. Bao phen bị đ.á.n.h đến hấp hối, cũng nhờ thân thể có tu luyện, cứng cáp hơn người thường nên mới cố gắng sống sót qua từng trận đòn.”

 

Nghe đến câu “trời sinh một mái tóc đỏ”, Tô Kỳ Mộc khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Xích Phát Tướng Quân.

 

Lúc này, người kia đang ngồi lặng, ánh mắt dõi về hướng quan ngoại xa xăm. Trong ánh nhìn ấy không còn sự sắc bén, kiêu ngạo ngày trước, mà chỉ còn lại nỗi nhớ quê, tưởng nhớ người thân như bao kẻ cô đơn giữa trời đất.

 

“Về sau… về sau thì…” – giọng hắn khẽ run, như lạc vào dòng hồi ức.

 

“Từ biên quan truyền về tin thắng trận. Nói rằng lần này Quỷ Vương bệ hạ thân chinh, tiêu diệt phản quân gần một nửa. Danh sách tử trận kéo dài như một tấm trướng, từng cái tên một… đứa trẻ đều ghi nhớ.”

 

“Người này từng bế nó trong lòng, người kia từng dạy nó pháp thuật ngự quỷ… Tất cả đều là những người đầu tiên rời Quỷ Vương thành đến Đông Nam, cũng là những người bị hạ lệnh quay về mà không ai chịu trở lại.”

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

“Trong số đó… có cả phụ thân của đứa trẻ.”