Lục phu nhân mặt mày vàng vọt, đôi mắt đỏ ngầu như ứa máu: "Đồ nữ nhân độc ác kia, chắc chắn là ngươi đã hại c.h.ế.t con trai ta! Lúc đó có người tận mắt chứng kiến, con tiện chủng của ngươi đã xuất hiện bên cạnh Phong Nhi!"
Mẫu thân ta vừa khóc vừa nói: “Tỷ tỷ đau lòng, muội có thể hiểu được, nhưng không thể nào vu khống người khác như vậy. Hôm đó rõ ràng là tỷ mời muội đến, làm sao muội có thể lên kế hoạch hãm hại Phong Nhi được? Hơn nữa, mọi người đều tận mắt chứng kiến, Phong Nhi bị một nha đầu kéo c.h.ế.t đuối, các người không đi điều tra ả ta, tại sao lại quay sang tra hỏi muội?"
Con nha đầu đó vốn dĩ là do Lục phu nhân sắp xếp để hãm hại mẫu thân ta, nếu điều tra đến cùng, chắc chắn Lục phu nhân không thể nào thoát tội.
Lão phu nhân đứng dậy, bà ấy sống trong phủ bao nhiêu năm, lẽ nào không nhìn ra những mánh khóe trong chuyện này.
Bà ấy tiến đến chỗ Lục phu nhân, giáng cho bà ta một cái tát trời giáng: "Đồ ngu xuẩn! Chính ngươi đã hại c.h.ế.t cháu trai ta, còn mặt mũi nào mà ở đây đổ tội cho người khác!"
Lục phu nhân nằm vật ra đất, khóc lóc thảm thiết. Lão phu nhân quay sang mẫu thân ta, lạnh lùng nói: "Lâm thị là đồ họa hại, trước tiên hãy đến từ đường quỳ xuống tạ tội, sau đó chuyển đến trang viên ở, nếu không có lệnh của ta, không được phép quay về!"
Lục Minh Hiên đau đớn vì mất con trai đích tôn, lần này cũng nhẫn tâm không thèm nhìn mặt mẫu thân ta nữa.
Mẫu thân ta yếu ớt cầu xin: "Xin thứ lỗi cho thiếp thân không thể tuân lệnh, thiếp đã mang thai được hai tháng rồi."
"Cái gì?" Cả ba người đồng loạt nhìn chằm chằm vào mẫu thân ta.
Lục Minh Hiên mừng rỡ đỡ mẫu thân ta dậy, lão phu nhân thần sắc phức tạp, nhưng cũng không ngăn cản.
Còn Lục phu nhân nằm bệt dưới đất, trong mắt ngập tràn tuyệt vọng và hận thù.
Khi mẫu thân ta mang thai được ba tháng, thái y chẩn đoán là thai nhi con trai. Cả Lục gia trên dưới đều hân hoan vui mừng, dường như đã quên mất việc Lục Phong vừa qua đời.
Tướng quân phủ nghe tin, cũng gửi lễ vật hậu hĩnh đến chúc mừng, cửu phụ còn đích thân đến thăm mẫu tử ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trái lại, sân viện của Lục phu nhân thì lạnh lẽo tiêu điều, vì mất con trai, bà ta trở nên điên dại, miệng luôn lẩm bẩm rằng đó là báo ứng.
Người Lục gia cho rằng bà ta nói nhảm, bèn giam bà ta trong sân viện của mình.
Sau khi cân nhắc lợi hại, lão phu nhân và Lục Minh Hiên thống nhất quyết định, phong mẫu thân ta làm bình thê.
Mẫu quý nhờ con, cũng coi như có lời giải thích với Tướng quân phủ. Mẫu thân ta mang thai đệ đệ, lại sắp trở thành chủ nhân chính thức của Lục gia, phu quân ân cần, gia đình mẫu thân đẻ nở mày nở mặt, giờ đây trên dưới đều phải kính cẩn gọi một tiếng phu nhân, cuộc sống của mẫu thân ta dường như ngày càng tốt đẹp.
Ta vốn dĩ rất vui mừng cho mẫu thân, nhưng rồi lại nhìn thấy cảnh mẫu thân trở về Tướng quân phủ, một mình ôm bài vị của ngoại tổ mà khóc nức nở trong từ đường.
Xem ra, mẫu thân ta đang nhớ ông bà rồi.
Vì mẫu thân đang mang thai, Lục Minh Hiên càng thêm ân cần chiều chuộng, lời nào cũng nghe theo răm rắp.
Ta thường nghe thấy ông ta nói với mẫu thân rằng, năm xưa không thể cưới được bà, là nỗi tiếc nuối lớn nhất cuộc đời ông ta, trong lòng chưa bao giờ nguôi ngoai.
Mẫu thân ta nũng nịu nói rằng, từ khi gả vào Lục gia còn chưa được tổ chức một hôn lễ tử tế, lần này, nàng muốn Lục Minh Hiên cưới nàng một lần nữa.
Lục Minh Hiên cười tươi rói đáp ứng.
Họ cùng nhau chọn một ngày lành tháng tốt, mẫu thân ta bụng mang dạ chửa sáu tháng, mặc hỉ phục đỏ rực, cùng Lục Minh Hiên bái đường thành thân.
Mặc dù lão phu nhân cảm thấy việc này không hợp lẽ thường, nhưng Tướng quân hứng khởi đến dự, còn mang theo rất nhiều quan viên thân tín, lão phu nhân đành phải nể mặt.
Ta vui vẻ nhấm nháp bánh ngọt, tò mò đi dạo khắp các viện, nơi nào cũng rộn rã tưng bừng, chỉ duy nhất một viện là vắng vẻ hiu quạnh.