Người Mẹ Điên

Chương 3



Chiếc ngọc bội mang vẻ cổ kính, với những đường hoa văn chạm trổ vô cùng tinh xảo. Mẫu thân ta áp chiếc ngọc bội lên má, ê a thích thú chơi đùa.

 

Trong lòng ta dấy lên một nỗi nghi hoặc, hình như mẫu thân ta nhận ra chiếc ngọc bội này. Ta dỗ dành mẫu thân đưa chiếc ngọc bội cho mình, rồi mân mẫu thân ngắm nghía nó hồi lâu.

 

Đột nhiên, cánh cổng sân vang lên tiếng động, ta giật mình, vội vàng nhét vội những đồng bạc vào hộp gỗ, rồi đẩy nhanh xuống gầm giường.

 

"Đại Nha, mẫu thân con cháu có khỏe không?" Tiếng của Triệu thẩm vọng vào.

 

"Không sao đâu Triệu thẩm ơi, mẫu thân cháu lỡ tay làm vỡ cái bát, cháu dọn dẹp xong rồi ạ." Ta vội vàng lên tiếng.

 

Triệu thẩm lùi ra xa, ta vội vàng lau vội những giọt mồ hôi lạnh trên trán. Không thể chần chừ thêm được nữa, ta vội vàng thu dọn hành lý, rồi kéo tay mẫu thân ra ngoài.

 

Vừa đẩy cánh cổng sân ra, ta đã thấy Triệu thẩm và mấy bà thím hàng xóm đứng ngay đó, hóa ra bà ấy vẫn chưa hề rời đi.

 

"Đại Nha, con định đưa mẫu thân con đi đâu vậy?" Một bà thím nheo mắt nhìn bọc hành lý sau lưng ta, giọng đầy nghi ngờ.

 

"Dạ... dạ không có gì ạ, con chỉ định đưa mẫu thân ra bờ sông chơi một lát thôi ạ." Ta lắp bắp nói.

 

Mấy bà thím cùng nhau tiến lên một bước: "Mẫu thân con là người không bình thường, con thì còn nhỏ dại, trước khi phụ thân con về, tốt nhất là hai người cứ ở yên trong nhà, đừng có chạy lung tung!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lòng ta chợt lạnh buốt, mẫu thân ta đứng sau lưng dường như chẳng hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, bà chỉ mải mẫu thân ngắm nghía một bông hoa nhỏ trên tay, lúc thì cười ngây ngô, lúc lại lẩm bẩm một mình.

 

Ta bất lực quay người, dắt mẫu thân trở vào nhà. Phía sau, mấy bà thím xì xào bàn tán: "Thảo nào phụ thân con bé Đại Nha không yên tâm, trước khi đi còn dặn dò chúng ta trông nom hai mẫu tử nó. Chỉ cần lơ là một chút là người điên kia đã suýt chạy mất rồi, đến lúc đó thì phụ thân nó có mà cuống cuồng lên cho xem! Đúng vậy, cả mẫu thân lẫn con đều chẳng khiến người ta yên lòng chút nào, phụ thân  con bé Đại Nha đúng là có nợ với hai mẫu tử nó mà."

 

Hóa ra, phụ thân ta dám yên tâm để mẫu thân ở nhà như vậy, là vì ông ta đã sớm cài người theo dõi, biết chắc rằng chúng ta không thể trốn thoát.

 

Lòng ta chìm xuống vực sâu tuyệt vọng. Chắc chắn mấy bà thím hàng xóm đã kể hết chuyện này cho phụ thân ta nghe rồi. Vừa bước vào nhà với khuôn mặt hầm hầm, việc đầu tiên ông ta làm là chạy ra sân sau kiểm tra.

 

Tim ta đập thình thịch như trống đánh, may mà tôi đã kịp chôn chiếc hộp gỗ trở lại vị trí cũ. Sau khi thấy mọi thứ vẫn nguyên vẹn, phụ thân ta trở vào nhà, trên mặt nở một nụ cười lạnh lẽo đến rợn người. Ông ta cẩn thận khóa chặt cửa ra vào và cửa sổ, rồi lôi từ nhà sau ra chiếc ghế "đặc biệt" vừa mới đóng xong: "Bất kể là ai bày trò, chúng mày không biết nghe lời, thì phải chịu phạt!"

 

Ông ta vỗ vỗ vào khuôn mặt sợ hãi của ta: "Yên tâm, phụ thân không đánh con đâu, để lại sẹo thì lại bị hàng xóm dị nghị."

 

Ông ta túm tóc mẫu thân ta, bịt miệng bà ấy rồi trói chặt lên chiếc ghế. Hai chân mẫu thân ta bị banh ra một cách nhục nhã, ông ta thản nhiên cởi quần mẫu thân ta ngay trước mặt ta, rồi dùng chiếc lược tre quật mạnh vào phía trong đùi mẫu thân.

 

Mẫu thân ta đau đớn đến mức gần như ngất lịm đi, nhưng không thể thốt ra được bất kỳ tiếng kêu nào. Ta nước mắt tuôn rơi như mưa, lao tới ôm chặt lấy chân ông ta, chỉ dám nhỏ giọng van xin: "Phụ thân ơi, xin phụ thân đừng đánh nữa, con xin phụ thân, con sẽ không dám thế nữa đâu."

 

Ông ta nghiến răng nghiến lợi: "Sau này mà con còn dám không nghe lời, ông đây sẽ trừng phạt mẫu thân con! Nếu mẫu thân con có mệnh hệ gì, thì chính con, cái đồ con gái vô tích sự kia, đã hại c.h.ế.t bà ấy!"