Ta ra sức dập đầu van xin, nhưng ông ta lại lạnh lùng ngăn cản: "Trên người con mà có thêm một vết sẹo, thì trên người mẫu thân con cũng sẽ có thêm một vết, nếu con không sợ mẫu thân con phải chịu đau đớn, thì cứ việc dập đầu đi."
Ta lập tức dừng lại, không dám nhúc nhích. Trong những đêm dài đằng đẵng, ta bịt chặt tai, bịt chặt miệng, trốn vào căn nhà phía sau, không dám nghe những âm thanh vọng ra từ căn phòng kia.
Nước mắt ta rơi lã chã, thấm đẫm chiếc bao tải gạo ta dùng làm gối. Phụ thân ta canh giữ chúng ta suốt bảy ngày trời, không hề rời nửa bước. Sau khi thấy mẫu thân ta vẫn không có gì thay đổi, vẫn điên dại như cũ, ông ta mới dẫn ta ra khỏi nhà.
"Ôi, phụ thân Đại Nha, hôm nay sao lại dẫn con gái đi đâu vậy?" Dân làng gặp chúng tôi đều lên tiếng chào hỏi.
Phụ thân ta lộ ra vẻ mặt khó xử: "Con bé lớn rồi, cứ ở nhà với mẫu thân nó thì cũng chẳng học được cái gì hay ho, mà ta thì lại không có thời gian dạy dỗ nó, nên muốn dẫn nó ra chợ xem có thể học được nghề ngỗng gì không."
"Huynh đúng là một người phụ thân chu đáo, Đại Nha có người phụ thân như huynh thật là có phúc!"
Ta cúi gằm mặt xuống. phụ thân ta nói nghe thì hay ho lắm, nhưng thực chất là ông ta sợ ta lại dẫn mẫu thân bỏ trốn, nên muốn bán ta đi thật xa.
Đến trấn, phụ thân ta giao ta cho một tay môi giới, không quên dặn dò ông ta phải bán ta càng xa càng tốt.
"Nhiều yêu cầu thế mà tiền bán thân thì không chịu bớt một xu nào!"
Sau khi phụ thân ta đi rồi, gã môi giới bực dọc lẩm bẩm: "Đúng là đồ nghèo kiết xác!"
Gã nhổ toẹt một bãi nước bọt về phía phụ thân ta vừa đi. Xem ra, gã này không phải là người cùng một giuộc với phụ thân ta.
"Ta có một cách, có thể giúp ông bán được nhiều tiền hơn đấy." Ta đột nhiên lên tiếng.
Ta vẽ một hoa văn phức tạp lên một mảnh giấy: "Chỉ cần ông bán ta cho gia đình nào có hoa văn này, tiền thưởng chắc chắn sẽ gấp mấy lần bình thường!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thứ này là cái gì vậy?" Gã môi giới tỏ vẻ không tin.
"Hôm ta lên núi đốn củi đã cứu một vị công tử giàu có, trên chiếc ngọc bội của hắn có hoa văn này. Hắn bảo ta tìm đến hắn, chắc chắn sẽ báo đáp ta thật hậu hĩnh!" Ta bắt đầu dựng chuyện.
"Sao phụ thân ngươi lúc nãy không nói chuyện này?" Gã môi giới vẫn còn bán tín bán nghi.
"Nếu phụ thân ta mà biết được, thì còn đến lượt ông hay sao?"
Ta chế giễu: “Phụ thân ta thường xuyên đánh đập ta, nên ta không muốn ông ta được hưởng lợi lộc gì từ chuyện này!"
Gã môi giới đảo mắt suy nghĩ: "Thôi được, dù sao thì ta cũng định một chuyến lên phía Bắc, ta sẽ đánh cược một lần này, nếu ngươi dám lừa ta..."
"Ông cứ yên tâm, tính mạng của ta đang nằm trong tay ông, sao ta dám lừa ông chứ."
Thế là, gã môi giới dẫn ta một mạch lên phía Bắc. Sau khi bán hết những đứa trẻ đi cùng, chúng ta đến kinh thành.
Trên đường đi, chúng ta không hề thấy bất kỳ hoa văn nào tương tự, gã môi giới bắt đầu nghi ngờ ta đang lừa gạt hắn. Đến cả ta cũng bắt đầu hoài nghi bản thân, chẳng lẽ mình đã nghĩ sai rồi sao?
Đúng lúc đó, một đoàn xe ngựa hùng dũng tiến vào khu chợ, suýt nữa lật cả sạp trà nước mà chúng ta đang ngồi.
Gã môi giới tức giận nhổ đám bụi vừa dính vào miệng ra, ngẩng đầu lên thì thấy ta đang dán mắt vào đoàn xe ngựa: "Cuối cùng... cuối cùng cũng tìm thấy rồi."
Trên những chiếc xe ngựa lộng lẫy kia, khắp nơi đều được trang trí bằng hoa văn mà ta đã vẽ đi vẽ lại hàng nghìn lần trong đầu. Gã môi giới thì thầm mấy câu với ông chủ sạp trà nước, rồi quay sang hỏi ta với vẻ khó tin: "Ngươi chắc chắn đây là phủ của vị công tử mà ngươi đã cứu mạng?"