Hắn lẩm bẩm: “Lần này chúng ta phát tài lớn rồi! Đó là phủ Trấn Viễn tướng quân danh tiếng lẫy lừng đấy!"
Vẻ mặt gã dần chuyển sang mừng rỡ đến phát cuồng: "Chúng ta phải tính toán thật kỹ, xem làm thế nào mới có thể gặp được vị công tử kia..."
Lời còn chưa dứt, ta đã lao vọt ra như một mũi tên, chắn ngang chiếc xe ngựa to lớn và lộng lẫy nhất. Lũ thị vệ không kịp đề phòng đứa trẻ bất ngờ lao ra từ bên hông, chiếc xe ngựa giật phanh, người đánh xe chửi rủa ầm ĩ, thị vệ túm lấy cổ áo ta định quăng ra lề đường.
Ta hét lớn về phía chiếc xe ngựa: "Đại gia, ta có một bảo vật muốn dâng cho ngài!"
Bên trong xe ngựa vẫn im lặng, ta tranh thủ lúc thị vệ còn đang ngơ ngác, nhanh tay cởi chiếc giày cũ rách nát trên chân, moi ra một miếng ngọc bội từ dưới đế giày.
Gã môi giới đứng bên cạnh há hốc mồm kinh ngạc: "Ta cứ thắc mắc sao cả đường đi không thấy, hóa ra là giấu trong giày!"
Lúc ta cất chiếc hộp gỗ đi, ta đã đánh liều một phen. Phụ thân ta không hề biết dưới đáy hộp có một ngăn bí mật, càng không biết đến sự tồn tại của miếng ngọc bội, thế nên ta đã lén lấy nó đi.
Trong những đêm dài trằn trọc không ngủ, ta đã cẩn thận khoét một lỗ nhỏ dưới đế giày vải nghìn lớp, nhét miếng ngọc bội vào rồi khâu vá lại cẩn thận.
Trước khi rời khỏi nhà, quả nhiên phụ thân ta đã lục soát khắp người ta, không bỏ sót một ngóc ngách nào, ngay cả tóc cũng bị xới tung.
Ta chắc chắn rằng ông ta muốn giữ hình ảnh tốt đẹp trước mặt dân làng, sẽ không để ta đi chân đất. Vậy là, ta đã lén mang theo miếng ngọc bội.
Trên đường đi, gã môi giới đã không biết bao nhiêu lần lục lọi quần áo và hành lý của ta, thậm chí còn tranh thủ lúc ta ngủ say để sờ soạng cả áo yếm, nhưng vẫn không tìm thấy miếng ngọc bội mà ta nhắc tới.
Hắn ta chỉ còn cách tin lời ta, rằng miếng ngọc bội đã bị mất, chỉ khi gặp được chính ta thì vị công tử kia mới chịu trả tiền.
Lũ thị vệ tỏ vẻ ghê tởm nhìn miếng ngọc bội được lấy ra từ chiếc giày bẩn thỉu, nhưng khi nhìn rõ hoa văn trên đó, sắc mặt của chúng đều thay đổi, chúng trịnh trọng nâng miếng ngọc bội đi đến trước xe ngựa và đưa vào trong.
Chỉ một lát sau, rèm xe đột ngột vén lên, từ bên trong bước ra một nam nhân cao lớn vạm vỡ.
Lông mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, nếu không phải giữa hai hàng lông mày có một vết hằn sâu khiến ông ta toát ra vẻ hung ác, thì ông ta hẳn là một nam nhân tuấn tú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ông ta sải bước đến trước mặt ta, nhấc bổng tôi lên khỏi mặt đất: "Nói, tại sao con lại có miếng ngọc bội này!"
Hai chân ta lơ lửng trên không trung, thân hình nhỏ bé của ta run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà là vì quá kích động. Gương mặt này, giống mẫu thân ta đến tám phần.
Ta đã đoán đúng rồi!
Bao nhiêu mệt mỏi, sợ hãi và lo lắng trên suốt quãng đường dài bỗng chốc ùa về,
Ta òa khóc nức nở: "Mau, mau đi cứu mẫu thân ta, muộn mất!"
Lúc chúng ta đi mất hơn một tháng trời, nhưng khi quay trở lại chỉ mất vỏn vẹn vài ngày.
Ta được cho ngồi trên lưng ngựa, xóc nảy đến mức suýt nôn mửa. Ta nhất quyết đòi dẫn đường, cùng họ quay về cứu mẫu thân.
Nam nhân đi ngựa phía trước cau mày, mặt mày tối sầm. Ban đầu, ông ta còn bán tín bán nghi lời ta nói, nên phái người đi do thám trước. Khi người kia quay về báo cáo, sắc mặt lộ rõ vẻ không đành lòng.
Chắc hẳn, khi xác nhận thân phận của mẫu thân ta, ông ta cũng đã tận mắt chứng kiến cảnh phụ thân ta ngược đãi bà. Vị tướng quân kia không thể chờ đợi thêm được nữa, liền lập tức lên đường ngay trong đêm.
Đoàn người ngựa phi nước đại, tuy chỉ có hơn chục người, nhưng ai nấy đều tinh nhuệ dũng mãnh, sát khí ngút trời.
Còn cách ngôi làng một quãng xa, tiếng vó ngựa ầm ầm đã khiến đá sỏi trên con đường đất đầu làng b.ắ.n tung tóe.
Dân làng hoảng hốt tụ tập lại xem, khi thấy một đoàn người mặc đồ đen cưỡi ngựa đen từ xa xông tới, họ đều hoảng loạn bỏ chạy tán loạn: "Thổ phỉ đến rồi! Thổ phỉ đến rồi!"
Nhưng lũ thị vệ cứ thế xông thẳng vào, chẳng thèm đoái hoài đến họ, tiến thẳng đến nhà ta. Đạp tung cánh cổng sân, phụ thân ta vừa bước ra khỏi phòng. Khi nhìn rõ nam nhân kia, sắc mặt ông ta trắng bệch, hai chân mềm nhũn quỵ xuống đất.
Lũ thị vệ đã nhanh chóng áp giải ông ta sang một bên, vị tướng quân kia không thèm liếc mắt nhìn ông ta, chỉ đứng dưới khung cửa sổ, run rẩy cất tiếng gọi: "Thanh Chỉ!"