Người Người Đều Yêu Fuji Syusuke

Chương 24



Ánh chiều tà cuối cùng đã lặn, bên ngoài trời chuyển dần về đêm. Trong căn phòng trên tầng hai nhà Ryoma lộ ra ánh đèn rực rỡ. Cậu thiếu niên trong bộ đồng phục học sinh uể oải nghiêng mình, một tay chống cằm, tay còn lại không rảnh rỗi mà gõ xuống mặt bàn liên tục. Gương mặt điển trai không mang theo chút cảm xúc nào, lạnh lùng liếc xéo người đang ngủ say trên giường.

Ngồi một góc không màng thế sự, Ryoma thản nhiên thu dọn đồ đạc vào túi tennis, không bận tâm đến áp suất không khí xung quanh đã giảm mạnh tới âm cực độ.

- Trước tiên đừng xếp nữa.- Atobe Keigo im lặng nửa ngày, vẫn không thể không lên tiếng chất vấn, hắn nắm lấy tay Ryoma.

Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt dò xét lướt qua người hắn.

Càng ở lâu với cậu, Atobe phát hiện tính tình tốt được hắn mài dũi mỗi ngày đều biến mất sạch sẽ.

Sự bất an trong lòng vẫn chưa tan biến, hắn liếc về phía giường, kìm nén giọng nói giận dữ.

- Đây là tình huống gì ?

- Ồ, sốt cao nên chưa tỉnh thôi.- Ryoma lườm hắn một cái, đôi đồng tử kiêu ngạo lộ ra mấy phần ý tứ.

Trán Atobe nổi gân xanh.

- Em nhìn mà không hiểu sao ? Ý của tôi là...

Bàn tay to lớn siết chặt cổ tay cậu, Atobe nói tiếp.

- Tại sao cậu ta lại ở trong nhà em ?

Không hiểu sao kể từ lúc Atobe thấy Fuji luôn vô cớ xuất hiện bên cạnh Ryoma, hắn hoàn toàn không thích chút nào. Hay do thẩm mỹ của hắn không phù hợp khi đặt lên người Fuji. Chung quy lại, Atobe Keigo hắn không vui.

Ryoma chớp chớp mắt vài cái, ánh mắt và sắc mặt đều rất bình thản, nửa phần tâm tư cũng chẳng có.

- Đúng lúc phát hiện, cho nên... Lẽ nào anh muốn tôi thấy chết không cứu sao ?

Lời nói nửa thật nửa giả.

Điều này không phải ngẫu nhiên cậu thấy có lỗi với Fuji mà vì sự cố tin nhắn hai hôm trước, cậu cảm thấy tội lỗi, nhận ra Fuji tiền bối có chút khác thường thì càng thêm bận tâm.

Bất luận hiện giờ cậu và Fuji có mối quan hệ thế nào đi chăng nữa nhưng trước khi trọng sinh hắn đối với cậu vô cùng dịu dàng ôn nhu.

Ryoma quả thật không thể bỏ mặc hắn.

Atobe nghi ngờ quan sát, như thể muốn nhìn thấu sự thật từ cậu.

Ryoma lười quan tâm đến hắn, bất lực để hắn tùy ý theo dõi.

- Được rồi, lần này có thể là tai nạn nhưng... Lần sau tôi không muốn ở trong phòng em nhìn thấy người đàn ông khác.- Cuối cùng người nhượng bộ vẫn là Atobe. Ánh mắt hắn vô thức hướng về phía chiếc giường. Hắn có chút chua chát nghĩ giường của cậu hắn vẫn chưa được ngủ qua đâu..

- Anh cản đường tôi thu dọn đồ đạc.- Ryoma trả lời.

Atobe nhíu mày.

Ryoma không phát hiện ra cặp mắt màu hổ phách của cậu lúc đối diện với người kia đầy ngạo kiều, một tia sáng vô tình lướt qua. Dưới ánh đèn nhu nhòa của đêm nay, cậu càng trở nên rực rỡ. Tựa như viên ngọc sáng lấp lánh.

Khiến người ta không kiềm lòng được mà muốn đem về giấu đi.

Đôi môi giống cánh hoa phác họa ra một đường cong duyên dáng. Atobe nắm lấy tay cậu không buông, bỗng dưng hắn kéo cậu vào lòng, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét trên gương mặt cậu. Thời điểm Ryoma không kịp phản ứng, hắn mạnh mẽ áp môi mình lên môi cậu.

Ryoma mất cảnh giác, nhớ tới Fuji còn đang ở cạnh, cậu vùng vẫy muốn thoát ra.

Nhưng hắn không cho cậu cơ hội, môi mỏng nhẹ nhàng ngậm lấy đầu lưỡi cậu, không khách khí mà trực tiếp càn quét.

Nó khác với nụ hôn nhẹ trước đây, nụ hôn này có phần trừng phạt, bàn tay đang nâng niu gò má cậu cũng chuyển dần sang sau gáy, trói buộc cậu làm nụ hôn sâu hơn.

- Ưm...

Tiếng rên rỉ nhỏ bất ngờ bật ra.

- Ha...- Phản ứng này làm cho Atobe không nhịn được bật cười thầm.

Ryoma hung hăng trừng mắt với hắn, có điều ánh mắt ấy nhìn thế nào cũng thấy mang theo vài phần thẹn quá hóa giận.

Dù chưa từng tiếp xúc qua loại chuyện này nhưng Ryoma không phải tên ngốc không biết gì, cậu đã nhiều lần coi được nó ở trong sách lẫn trên ti vi. Miêu nhãn giận dữ nhìn Atobe, khi đầu lưỡi hắn lần thứ hai chui vào trong khoang miệng cậu, Ryoma bất ngờ dùng sức cắn xuống.

- Au!!

Atobe bị cắn rất đau, vội vàng buông tay.

- Tiểu quỷ, em là chó sao ? Còn biết cắn người !?- Atobe đen mặt hỏi.

Ryoma được giải thoát, thở phào nhẹ nhõm. Lui về sau một bước, tự tin nói chuyện trở lại.

- Ai cho phép anh hôn tôi, Hầu Tử Sơn Đại Vương đáng chết.

Bầu không khí tốt bị cậu phá hỏng, hắn bất lực thở dài.

- Quên đi, bổn đại gia không thèm quan tâm em.

Dù sao thì hắn cũng không thực sự tức giận với cậu.

- Tôi nói em sẽ không để cậu ta ở nhà em cả đêm chứ ?- Đột nhiên nhớ ra kẻ cản trở, Atobe một lần nữa kéo cậu ôm vào lòng, để cậu ngồi lên chân mình, đồng thời không để cho cậu phản kháng.

Thử cách nào cũng không thoát khỏi, Ryoma lười nhúc nhích, miễn cưỡng tựa lên vai hắn.

- Tôi đã thử gọi điện cho gia đình anh ấy nhưng không có ai bắt máy. Vì vậy tôi chỉ có thể làm như này.

Hắn nắm chặt cằm cậu kéo qua.

- Tiểu quỷ, em sẽ không phải đối với cậu ta còn...

- Cái gì ?- Ryoma ngơ ngác hỏi ngược lại.

Đáy mắt trong suốt tựa pha lê, hoàn toàn không thể thấy những tạp chất khác, Atobe sững sờ, không khỏi tự chế giễu chính mình quá đa nghi.

- Không có gì, hôm nay thôi, ngày mai cậu ta tỉnh phải đuổi đi.

- Ừm.- Ryoma gật gù.

Ngay cả khi Atobe không nói, cậu cũng không thể mãi giữ Fuji tiền bối ở đây.

- Fuji Syusuke ngủ phòng em, vậy buổi tối em ngủ đâu ?- Atobe chợt nhớ ra vấn đề này, ánh mắt len lén quan sát Ryoma.

Hắn thề nếu Ryoma dám nói ngủ cùng Fuji, hắn sẽ cho cậu biết mặt.

- Tôi ngủ ở phòng khách bên cạnh.- Ryoma chẳng để ý chút nào.

Căn nhà này vốn dĩ có khá nhiều phòng ngủ, cậu không hề lo lắng đến việc mình sẽ ngủ ở đâu.

Atobe hừ nhẹ một tiếng.

- Vậy còn tạm được.

Ryoma kì quái nhìn hắn.

Atobe hiện tại như thế chẳng khác nào là đang ghen !?

Mà cũng được, dù sao cậu cũng không thực sự ghét cảm giác này.

*

Fuji tỉnh dậy vào giữa đêm.

Hắn cố mở mắt ra, bất quá không thấy gì ngoài bóng tối vô tận.

Đầu óc choáng váng, cả người không còn sức lực, hắn từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, cảm nhận được chiếc chăn mỏng theo động tác trượt xuống, bất giác giật mình.

Kí ức trước đó nhanh chóng ùa về, hắn chống tay lên mép giường, cửa sổ phòng mở toang, làn gió mát nhè nhẹ thổi qua. Fuji ở trong bóng tối lặng lẽ hưởng thụ gió đêm. Đại khái đã nắm rõ tình hình.

Chị gái và bố mẹ không có nhà, hôm nay Yuuta lại đang ở trường, hắn không thể nào không nhận ra nhà của mình, có vẻ đây là nhà của Ryoma.

Cơ thể hắn hơi dính nhơm nhớp vì tiết ra mồ hôi, hắn quay lưng, nhích từng chút đến chân giường gần cửa sổ, tay chống cằm ngẩn ngơ nằm nhoài trên bệ cửa sổ.

Chiếc đồng hồ báo thức xuất hiện mờ ảo trong bóng tối, thời gian hiển thị chính xác ba giờ sáng, Fuji nhắm mắt dựa vào cửa sổ, trái tim nổi lên từng cảm xúc, lơ lửng không biết rõ là gì, chỉ muốn cứ vậy mà trốn tránh khỏi thực tại. Đại khái cũng là một lựa chọn tốt.

Đầu óc càng ngày mơ hồ, cũng không biết chính mình đã ngủ hay chưa, mơ hồ cảm giác được có người vào phòng nhưng không bật đen, chỉ lẳng lặng đứng ở cửa dõi theo hắn hồi lâu.

Hắn không muốn quay đầu, cũng không muốn để ý tới, lòng bỗng dâng lên cảm xúc vui mừng đan xen lẫn mong chờ.

Cứ tiếp tục không tỉnh lại nữa là được.

Từ giờ không cần đối mặt với khó khăn, không cần suy nghĩ sẽ làm những chuyện tẻ nhạt gì, càng không cần đuổi theo thứ mình muốn.

Cứ thế chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong một khoảnh khắc, hắn đã nghĩ như vậy.

Bên ngoài tối om, không ánh sáng, không hy vọng, chỉ có tuyệt vọng không đáy.

Và nỗi tuyệt vọng ấy bây giờ đã hiện hữu trong trái tim Fuji Syusuke.

Ryoma đứng ở cửa hồi lâu mới đi vào, thời điểm chạm vào trán hắn, cậu hoảng hốt vì nhiệt độ quá nóng, cậu muốn bật đèn lên tìm thuốc. Lúc xoay người tay liền bị ai đó giữ lấy.

Không biết đã ngủ thiếp đi hay lại hôn mê, Fuji nắm chặt tay cậu, ngủ như một đứa trẻ không mang theo chút muộn phiền ưu lo nào.

Ryoma chưa bao giờ hiểu Fuji.

Cậu không hiểu hắn rõ ràng đã tới Mỹ sau khi tốt nghiệp giống cậu, thậm chí còn sống gần cậu nhưng cậu chưa từng gặp được hắn.

Cậu không hiểu nỗi tuyệt vọng và bi thương mãnh liệt trong mắt hắn mỗi lần vô tình chạm mặt.

Cậu không hiểu, hắn lúc nào cũng để ý đến cậu, tới mức chụp nhiều ảnh cậu như vậy, tại sao hắn lại không bao giờ muốn với cậu...

Sở dĩ ngày hôm qua quan tâm hắn, Ryoma phải thừa nhận rằng quá khứ cậu đã nghi ngờ về hắn rất nhiều.

Bề ngoài Fuji thể hiện trước mặt cậu luôn khác biệt so với bên trong hắn. Tựa hồ vô cùng bí ẩn.

Mà cậu lại muốn giải đáp bí ẩn này.

Do dự lúc lâu, cuối cùng Ryoma quyết định không rút tay ra, lòng bàn tay ấm áp bao trùm lấy những ngón tay hơi mát lạnh của Fuji.

- Fuji tiền bối, rốt cuộc anh muốn cái gì đây ?

- Anh hi vọng... em ở lại...

Fuji vô thức lẩm bẩm, thanh âm quá nhỏ. Đáng tiếc, Ryoma không nghe thấy.