Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 147



Sau khi sáu người chơi đi dương gian, người chơi ở lại âm phủ lập tức lấp cầu thang lại, khôi phục bàn thờ.

Đây là kế hoạch trước đó của bọn họ, ở lại đây có thể không hoàn toàn an toàn. Ngay từ đầu bọn họ cho rằng người ở đây sẽ có biến dị vào ban đêm, trên thực tế bọn họ là quỷ sống ở đây, nơi này là âm phủ, không tồn tại sự khác biệt như ban ngày ban đêm, nhưng nếu bàn thờ bị hủy, bọn họ xem như là quỷ có thể sẽ bạo động.

Chỉnh lý bàn thờ xong, Dương Mi và Lăng Trường Dạ đang muốn trở về thì nhìn thấy cửa phòng 209 bị mở ra.

Tiểu Kỳ đi ra từ trong phòng.

Lăng Trường Dạ vào phòng, nói với Dương Mi: "Cậu đi tâm sự với em ấy đi."

Dương Mi biết anh có ý gì, gật đầu.

"Cô muốn đi tìm bạn trai của mình sao?" Dương Mi đi đến bên cạnh Tiểu Kỳ hỏi cô.

Bây giờ còn chưa tới mười hai giờ, vẫn đang thời gian âm dương giao thoa, thời gian này quả thật có thể đi tìm bạn trai của cô.

Tiểu Kỳ mờ mịt lắc đầu: "Tôi nên đi xem anh ta, nhưng không biết vì sao, tôi đột nhiên không muốn đi nữa."

Dương Mi sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy cửa phòng 202 còn mở một khe hở, đó là Lăng Trường Dạ đang nói với anh ta, anh đang ở đó, cứ yên tâm trò chuyện với Tiểu Kỳ.

Tiểu Kỳ vòng qua Dương Mi đi về phía trước, đi thẳng đến cuối hành lang, nhìn về phía bàn thờ trong cầu thang.

Dương Mi thở phào nhẹ nhõm, may mà bọn họ đã sớm phục hồi lại bàn thờ.

Tiểu Kỳ yên tĩnh đứng ở đó nhìn bàn thờ, hồi lâu nói với Dương Mi: "Bạn trai tôi thật sự có h.am mu.ốn chiếm hữu rất mạnh, nhưng hình như cũng không đẹp trai như vậy."

Não tình yêu của cô hình như đang dần dần biến mất.

Dương Mi vội hỏi: "Vậy cô thích điểm nào ở cậu ta?"

Tiểu Kỳ hơi nhíu mày, giống như chìm vào hồi ức, "Anh ta không đẹp trai lắm, nhưng cũng có chút đẹp trai, cái nhìn đầu tiên sẽ rất có ấn tượng."

Từ nhỏ Lê Thi Kỳ đã là một cô gái ngoan ngoãn trong miệng người khác, bố mẹ cô một người là nhân viên công chức có chức vụ không tệ, một người là phó giáo sư ở trường đại học, gia cảnh không tính là đại phú đại quý, nhưng cũng giàu có sung túc.

Cô là con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ được ba mẹ yêu thương, đồng thời cũng gánh vác áp lực bọn họ chờ mong mang đến. Từ lúc vừa mới lên tiểu học, một ngày của cô đã được sắp xếp đầy đủ, buổi sáng mấy giờ rời giường, buổi chiều tan học mấy giờ, buổi tối học môn năng khiếu gì.

Ngày qua ngày, cô cảm thấy áp lực, luôn muốn trốn tránh.

Ở trường học, bạn học bên cạnh cô cũng là như vậy. Lớp trưởng tỏ tình với cô, còn chưa lên cấp ba, đã học xong toàn bộ chương trình học cấp ba, lúc được cậu ta tỏ tình, cô nghĩ đến điểm này, chỉ cảm thấy không thở nổi.

Bạn trai của cô chính là xuất hiện vào lúc này.

Thành tích của cậu ta không tốt, không nghe lời giáo viên, lớp ngữ văn bị gọi ra ngoài phạt đứng, cậu ta lập tức xuất hiện trên sân bóng rổ, đánh bóng rổ vào cửa sổ phòng học khiêu khích.

Cô ngồi ở cửa sổ, tiếng vang bất thình lình kia làm cô sợ tới mức mở to hai mắt, đồng thời thấy được cậu ta tùy ý cười kiêu ngạo.

Khi đó nhịp tim của cô rất nhanh rất vang, cô cho rằng đó là động lòng.

Cậu ta mở lồng giam của cô ra.

Bởi vì cậu ta, mười mấy năm qua bị đè nén trong cô được phóng thích, cô trầm mê ở loại cảm giác tùy ý này, đột phá khuôn sáo trói buộc, luôn muốn làm chuyện phản kháng bố mẹ, phản kháng giáo viên, phản kháng hoàn cảnh.

Cô đi tới chung cư Đế Hào này với cậu ta, có thể là phản kháng lớn nhất mà cô từng làm.

Nhưng sau khi cô tới thì liền hối hận.

Cô nhìn thấy người nơi này, nhìn thấy cuộc sống của bọn họ, mới biết được mình có cái gì, mới ý thức được mình buồn cười ngây thơ biết bao nhiêu.

Chắc chắn bố mẹ cô đang sốt ruột tìm cô, mà vốn dĩ lúc này, bố nên ngồi ở nhà xem tin tức với cô, mẹ đang nấu cho cô một bàn đồ ăn ngon, sau đó bọn họ sẽ cùng nhau ăn cơm, thảo luận cô thi vào trường đại học nào.

"Thi đại học ở đâu cũng được, Tiểu Kỳ yên tâm, hai mươi năm nay bố mẹ luôn tích góp tiền cho con, đủ mua nhà ở bất kỳ thành phố nào."

"Nếu như con cảm thấy cô đơn, chờ bố mẹ về hưu liền đi cùng con, nơi có con, chính là nhà của bố mẹ."

Cô muốn đi tìm bố mẹ, bảo bọn họ đừng gấp.

Cô muốn về nhà.

Tiểu Kỳ bỗng nhiên nhìn về phía bàn thờ, vội vàng chạy tới nhặt lên cái gì đó.

Mắt cô đỏ hoe, "Bố mẹ đi đâu rồi? Tôi không tìm thấy họ."

"Tại sao tôi phải nghe lời anh ta, không tham gia thi đại học?"

Cô siết chặt đồ trong tay, nước mắt lập tức trào ra, "Bởi vì Trần Tích Nguyên yểm bùa cho tôi!"

"Ầm!"

Một tiếng va đập nặng nề phá vỡ đêm tối yên tĩnh.

Hạ Bạch và Lận Tường lập tức từ trên giường ngồi dậy.

Hạ Bạch nhìn đồng hồ, 03:02.

Lận Tường đã chạy đến cửa sổ, kéo rèm cửa sổ nhìn ra phía ngoài, sau khi nhìn thấy người trên mặt đất, trong lòng run lên: "Hạ Bạch, Hạ Bạch... Cậu mau tới đây..."

Hạ Bạch lập tức đi tới, lầu hai có thể nhìn thấy rõ ràng mặt đất, buổi tối có ánh trăng, thi thể Mã Hâm Giáp hiện ra rõ ràng trước mặt bọn họ, ngay cả anh ta chết cũng không nhắm mắt, sự hoảng sợ bên trong ánh mắt đều có thể thấy rõ ràng.

Mã Hâm Giáp chết rồi, hơn ba giờ sau khi đến đây.

Đồng thời, bọn họ nghe được một tiếng cười điên cuồng như giải thoát.

Lận Tường khẩn trương hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Nơi này quá nguy hiểm, lúc hơn mười một giờ, Lận Tường tới 202 cũng không rời đi, sợ xảy ra chuyện gì, cậu ta cùng Hạ Bạch nhắm mắt nghỉ ngơi ở chỗ này một hồi, quả nhiên lúc này mới ba giờ đã có người chết.

Hạ Bạch nghe ra trên lầu là tiếng cười của bạn trai Tiểu Kỳ, cậu nhất thời cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Vừa rồi xảy ra chuyện gì bọn họ cũng không biết, nơi này quá tà môn, mạo hiểm đi ra ngoài có thể sẽ nguy hiểm, nhưng không biết rõ cái chết của Mã Hâm Giáp, bọn họ bị động vẫn sẽ rất nguy hiểm.

Hạ Bạch móc ra người giấy nhỏ kia, bây giờ vẫn nằm trên bậc thang, có thể nghe được tiếng gió nghẹn ngào đi qua cầu thang.

Lận Tường nói: "Để tôi xuống xem, tôi có năng lực thanh tẩy, không sợ những thứ tà môn này."

"Cậu đừng đi." Hạ Bạch nói: "Tôi đi thăm dò bạn trai Tiểu Kỳ trước."

Bạn trai Tiểu Kỳ còn đang điên cuồng cười to trên tầng năm, căn hộ ba giờ sáng yên tĩnh lạnh lẽo, tiếng cười của cậu ta vang lên khắp chung cư rách nát, vừa thú vị vừa sảng khoái.

Hạ Bạch nhớ rõ lúc Mã Hâm Giáp nói chuyện với cậu ta đã phát ra một tiếng kêu đau đớn, lúc ấy hẳn là cậu ta làm gì với Mã Hâm Giáp, đây có thể chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Mã Hâm Giáp.

Cậu chính là muốn thử thăm dò bạn trai Tiểu Kỳ đã làm cái gì với Mã Hâm Giáp.

Lận Tường hỏi: "Thăm dò thế nào?"

Sau lưng Hạ Bạch xuất hiện một người, Lận Tường cũng biết người này, đây là người chơi Tề Ngạn ở map thôn Ngũ Cô, người chơi đã bạo lực học đường bạn học bị nguyền rủa chết.

Lận Tường: "..."

Tề Ngạn nhìn Hạ Bạch mấy lần, lưu luyến xuất phát.

Anh ta leo từ lầu hai lên đến tầng năm, thấy bạn trai Tiểu Kỳ trên sân thượng, anh ta hỏi: "Vừa rồi mày giết người à?"

Bạn trai Tiểu Kỳ còn đang cười, cười đến eo cũng cong, nghe được tiếng nói thì nhìn Tề Ngạn một cái, "Ngu ngốc, ha ha!"

Hạ Bạch: "..."

Tề Ngạn: "Con mẹ nó mày mới là ngu xuẩn, đồ ngu xuẩn! Mày điên rồi à?"

Hạ Bạch: "..."

Trong khoảng thời gian này, Hạ Bạch có nhận thức càng sâu đối với kỹ năng xác sống của mình, xác sống chính là dưới điều kiện tiên quyết có được sự đồng ý của đối tượng nhiệm vụ, sau khi có được thi thể của đối phương, giữ lại phách của anh ta. Sau khi con người chết phách sẽ về trời, có một bộ phận phách còn có thể bảo tồn, hồn có nhiều điều ác, không có hồn trói buộc, khi "sống lại" lần nữa thì sẽ thật sự là nhân chi sơ, tính bản ác*.

* Học thuyết tính ác của Tuân Tử có nghĩa rằng, con người sinh ra vốn dĩ là ác, có được thiện là do quá trình bồi dưỡng, giáo dục mà có. Ông cho rằng, con người khi sinh ra có đầy đủ d.ục v.ọng như ham lợi, ham sắc,…

Vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn.

Không ngờ, khi anh ta còn sống trông còn ra dáng lắm, chỉ có phách thì còn nóng tính hơn cả Cổ Toàn Côn.

Cậu vội vàng khống chế thi thể Tề Ngạn, Tề Ngạn nói: "Đồ chó chết không biết xấu hổ, mày yểm bùa bạn gái mày đúng không? Bị báo ứng rồi đúng không? Đáng đời!"

"..."

Bạn trai Tiểu Kỳ bị mắng thì ngơ ngác một chút, tiếp theo lại cười ha ha, "Đúng vậy, tôi yểm bùa cô ấy, cái này có thể trách tôi sao?"

Cậu ta thực sự rất thích Kỳ Kỳ, thích rất lâu, lúc đó ở sân thể dục cố ý ném bóng rổ vào lớp học, chính là vì thu hút sự chú ý của cô.

Cậu ta thích đến mức bắt đầu tính toán tương lai của bọn họ, Kỳ Kỳ có thành tích tốt như vậy, nếu cô thi đậu đại học hàng đầu, còn có thể ở cùng một chỗ với tên côn đồ không thi đậu đại học như cậu ta sao?

Đương nhiên là không, cho dù cô chịu, bố mẹ truyền thống của cô cũng sẽ không đồng ý.

Cho nên, năm lớp mười hai này, lúc cậu ta đi học thường xuyên viết giấy cho cô, dẫn cô trốn học, thậm chí dẫn cô bỏ nhà ra đi, đi tới chung cư Đế Hào này, gạo nấu thành cơm.

Nhưng cô lại muốn đi, cô vẫn muốn rời khỏi cậu ta.

Cô cũng không biết cậu ta vì cô đã trả giá cái gì, cũng đã đến một bước này, sao có thể để cô đi chứ?

Ông lão kia dẫn một thầy bùa về, nhưng cuối cùng lại không làm gì cả, lúc thầy bùa cãi nhau với ông lão, cậu ta nghe được, vì thế cậu ta dốc hết tất cả, tìm thầy bùa này để yểm bùa cô.

Lê Thi Kỳ phải vĩnh viễn ở lại bên cạnh Trần Tích Nguyên, yêu cậu ta đến chết cũng không đổi.

Cậu ta dốc hết tất cả, cuối cùng đổi lấy tình yêu vĩnh hằng ổn định của bọn họ.

Bọn họ sống một cuộc sống cực kỳ tốt đẹp ở nơi này, mặc dù chỉ có thể ăn cháo ăn bánh bao, Kỳ Kỳ cũng chưa từng oán giận, vẫn yêu cậu ta, coi cậu ta là tất cả.

Nhưng mà, cậu ta dần dần có chút chịu không nổi, cô quả thật chỉ yêu một mình cậu ta như ý muốn lúc đầu của cậu ta, không nhìn người đàn ông khác lấy một cái, vĩnh viễn ở lại chỗ này với cậu ta. Nhưng cậu ta lại không chịu được cái loại tình yêu mà mình từng khát khao này, cảm thấy cô lúc nào cũng nhìn chằm chằm mình, dính lấy mình đến mức nghẹt thở.

Cậu ta bắt đầu mắng cô, đánh cô, nhưng cô vẫn cười bám lấy cậu ta.

Cậu ta sắp điên rồi.

Rốt cuộc, có một lần trong lúc đánh chửi, cậu ta lỡ tay giết cô.

Sau khi khủng hoảng qua đi, cậu ta nhẹ nhõm, cuối cùng cậu ta cũng thoát được cái cảm giác nghẹt thở mà cô mang lại.

Cậu ta chôn cô ở bãi rác phía sau tòa nhà chung cư, như trút được gánh nặng mà nằm trên giường chỉ có một mình cậu ta, cuối cùng có thể thoải mái thư giãn cơ thể.

Vào ban đêm, cậu ta ta cảm giác được một luồng hơi âm lãnh, cùng với cảm giác quen thuộc bị người ôm eo.

Cậu ta cứng ngắc mở mắt ra, nhìn thấy Lê Thi Kỳ đang ôm cậu ta, nằm sấp trong lòng cậu ta, ngẩng đầu cười với anh ta: "Tích Nguyên, em yêu anh."

Cậu ta hét lên tại chỗ.

Cậu ta đưa thi thể của cô đến cách đó mười km, đêm hôm đó, cô lại xuất hiện trên giường cậu ta, ôm rồi nói yêu cậu ta.

Cậu ta đưa thi thể của cô đến thành phố bên cạnh, vào buổi tối khi trở về, cô lại xuất hiện trên giường cậu ta, nằm trên người cậu ta nói yêu cậu ta.

Cậu ta băm thi thể của cô cho chó ăn, vào ban đêm, cô bò ra từ gầm giường, kéo tay cậu ta, nói mãi mãi sẽ không rời khỏi cậu ta.

Cậu ta đưa con chó đến nhà Lê Thi Kỳ, tối hôm đó, cô ôm lấy cậu ta đang tắm từ phía sau, nói rằng cô rất nhớ cậu ta.