Ngày hai mươi tháng chạp đi chợ phiên, mẹ mua cho em trai một bộ đồ mới từ trên xuống dưới.
Còn tôi, không có gì cả.
Nhưng ông nội mua cho tôi một chiếc áo bông mới.
Màu đỏ tươi. Vừa rực rỡ vừa đẹp.
Tối ba mươi Tết, em trai kéo tôi đi đốt pháo chuột.bKết quả là nó nghịch ngợm, dí pháo vào người tôi.
Áo bông đỏ bị nổ thủng một lỗ.
Lúc đó tôi ngây người. Tôi túm lấy em trai đánh, đánh cho nó khóc thét lên.
Mẹ nghe thấy tiếng khóc liền chạy ra, đẩy mạnh tôi ra, trách mắng: "Con là chị, không biết nhường em một chút sao!"
Nhường, nhường, nhường.
Lần nào cũng vậy. Đồ ăn ngon nhường cho nó. Đồ chơi hay nhường cho nó. Tình thương của bố mẹ cũng nhường cho nó.
Tôi tức giận đến mức nước mắt tuôn rơi: "Tại sao, rõ ràng nó làm hỏng quần áo của con trước, tại sao lúc nào con cũng phải nhường nó!"
Mẹ tôi rất khó chịu: "Ba mươi Tết con khóc lóc cái gì, không thấy xui xẻo à?"
Ông nội cũng đi ra. Nhìn thấy lỗ thủng trên áo tôi, ông thở dài: "Thôi được rồi, lát nữa vá lại, lỗ thủng cũng không lớn, Kim Hoa là em trai con, không được đánh nó..."
Vô vàn tủi thân ập đến. Tôi hét lên với ông: "Ông ơi, đến ông cũng thích em trai hơn con sao?"
Tôi có thể chấp nhận cả thế giới này yêu thương em trai hơn tôi, nhưng tôi không thể chịu đựng được việc ông nội cũng yêu thương nó hơn tôi.
Nếu vậy, tôi sẽ mất tất cả.
Tôi cúi đầu lao ra ngoài, ông nội đuổi theo. Đêm giao thừa, nhà nhà sáng đèn, con đường thôn quê cũng lấp lánh ánh sáng.
Ông nội kéo tôi lại, nói chuyện mà miệng phả ra từng đám sương trắng.
"Bác sĩ nói bệnh của con, sau này có thể khó sinh con." Ông dừng lại: "Em trai con là người thân ruột thịt, ít nhất cũng có thể chăm sóc con."
Ông xoa đầu tôi: "Linh Linh, chắc chắn ông sẽ ra đi trước con, ông sợ sau khi ông đi rồi, con và em trai không thân thiết, vậy thì con sẽ cô đơn một mình trên đời này..."
Tôi đưa tay bịt miệng ông, nước mắt không ngừng rơi: "Đêm giao thừa, không được nói bậy. Ông nội sẽ không chết, ông đã hứa với con là sẽ sống đến trăm tuổi mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tối hôm đó, Kim Hoa đẩy cửa phòng tôi, đưa cho tôi một cái hộp: "Đây là tiền lì xì của em, chị cầm lấy mua áo mới đi."
Tôi không còn giận nữa: "Thôi, vá lại là được rồi."
Em trai quanh quẩn bên bàn tôi rất lâu, thất vọng nói: "Chị à, em cảm thấy ông nội không thích em, ông chỉ thích chị thôi. Nhưng bố mẹ lại yêu em hơn đấy."
Chính vào khoảnh khắc này, tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ tình yêu mà chúng ta nhận được trong cuộc đời này đều là hữu hạn.
Tôi nhận được toàn bộ tình yêu của ông nội, nên không thể mong bố mẹ cũng yêu tôi.
Kim Hoa nhận được tình yêu của bố mẹ, nên ông nội sẽ không yêu nó nhiều như vậy.
Trong suốt cuộc đời, chúng ta có thể nhận được tình yêu vô tư hoàn toàn của một người, đã là may mắn vô cùng.
Có lẽ đã thông suốt được điều này, gánh nặng trong lòng tôi nhẹ đi rất nhiều.
Học tập cũng thuận lợi hơn trước. Bệnh tình vẫn tiếp tục được chữa trị.
Sau khi đi khắp các bệnh viện trong thành phố, ông nội dẫn tôi đến bệnh viện lớn ở tỉnh.
Lưng ông ngày càng còng, tóc bạc trên đầu ngày càng nhiều. Nhưng hễ tôi nói thôi, không khám nữa, ông lại rất tức giận: "Sao có thể không khám, con còn nhỏ như vậy, trên đời này nhiều bệnh viện như thế, ông không tin là không có bác sĩ chữa khỏi bệnh cho con!"
Mẹ tôi thỉnh thoảng cũng gọi điện cho tôi.
Phần lớn là than phiền: "Với cái thân thể này của con, chúng ta sắp không còn đủ tiền mua cả băng vệ sinh nữa rồi."
Nhiều người trong làng khuyên ông nội.
"Thôi đi, một đứa con gái, ông nuôi nó ăn mặc đi học là được rồi, liều cả mạng già tiêu nhiều tiền chữa bệnh cho nó như vậy, có đáng không?"
"Suốt ngày đi khám bệnh, còn làm lỡ học hành, giờ thành tích cũng không tốt."
"Đến lúc đó không đỗ đại học, tiền cũng hết sạch, ông thì công cốc."
Ngay cả bố mẹ cũng muốn bỏ cuộc.
Lần nào họ cũng nói vậy.
"Với cái thành tích này của con, có thi đỗ đại học được không?"
"Nếu không thi đỗ thì đừng học nữa, học cấp ba ở thành phố, một năm cũng tốn không ít tiền."
Ông nội nhảy dựng lên mắng họ: "Câm miệng, chỉ còn một năm cuối cùng nữa thôi, dù thế nào cũng phải để nó thi đại học đã. Hơn nữa, phần lớn tiền đều là tôi bỏ ra, các người không có tư cách nói ra nói vào."
…
Năm lớp mười hai, ông nội tìm được một vị bác sĩ đông y. Bệnh viện có thể sắc thuốc rồi đóng gói kín. Mỗi lần uống thì hâm nóng cách thủy.