Mỗi tháng phải đi khám một lần, kiểm tra rồi bốc thuốc lại.
Kinh nguyệt vẫn không đều. Có khi hai tháng không có, có khi một tháng có hai lần. Nhưng cơ bản trong vòng hai tuần, có thể tự cầm máu.
Tình trạng đau bụng cũng được cải thiện. Xem như có hiệu quả chữa trị.
Tôi cũng nghe theo lời khuyên của bác sĩ. Khi học thì dốc hết sức tập trung. Đến lúc cần nghỉ ngơi thì nhất định phải nghỉ ngơi. Tuyệt đối không thức khuya cố học, tiêu hao sức lực trước.
Mỗi ngày tôi đều ăn một phần trứng gà hấp, cách ngày ăn một phần thức ăn mặn. Chỉ khi đủ dinh dưỡng, đầu óc mới tỉnh táo được.
Bây giờ tiết kiệm tiền, chính là đang lãng phí những nỗ lực của mấy năm qua. Tôi như một miếng bọt biển khô cằn, liều mạng hút nước trong biển tri thức.
Hận không thể nhồi nhét cho bản thân mình căng phồng lên, chỉ mong có thể nặng thêm một chút, nặng thêm một chút nữa trên cán cân thi đại học.
Mọi người đều đang cố gắng. Bạn tiến về phía trước, người khác cũng vậy.
Thành tích của tôi, từ hạng năm mươi của lớp, đến hạng bốn mươi lăm, đến hạng bốn mươi, đến hạng ba mươi...
Mỗi khi tiến thêm một bậc, đều phải dốc hết sức lực. Mà cây cầu độc mộc thi đại học này, tôi phải chen chúc với nhiều đối thủ hơn. Nhưng tôi phải thành công.
Tôi mong thời gian trôi chậm lại, để tôi bù đắp tất cả những thiếu sót. Tôi lại hy vọng thời gian trôi nhanh hơn. Chỉ cần vào đại học, ông nội sẽ bớt vất vả hơn.
Ngày qua ngày, cỗ xe chiến tranh thi đại học ầm ầm kéo đến. Do tình trạng đặc biệt của tôi, bác sĩ đã kê thuốc trước cho tôi.
Uống thuốc theo quy định, mấy ngày thi đại học sẽ không đến kỳ kinh. Tôi gặp may mắn, phòng thi được bố trí ngay tại trường.
Ông trời cũng chiều lòng người, hai ngày đó trời âm u, không hề nóng chút nào. Trong lúc đợi thầy cô phát đề thi, tôi nhớ lại lần trước ông nội dẫn tôi đi tỉnh khám bệnh.
Xuống xe buýt, chúng tôi đi tàu điện ngầm đến bệnh viện. Trên tàu điện ngầm, ông nội xoa xoa chân, có chút tự hào: "Ông không biết chữ nhiều, nhưng cũng đã đi tàu hỏa, đi tàu điện ngầm, đời này chỉ chưa đi máy bay thôi! Không biết có cơ hội nào, được lên trời xem không!"
"Đương nhiên là có, sau này cháu sẽ dẫn ông đi máy bay!"
Ông nội xua tay: "Thôi đi, vé máy bay đắt lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ông ơi. Cháu không nói đùa đâu. Cháu thật sự muốn dẫn ông đi xem. Xem non sông gấm vóc, xem nhà cao tầng, xem thế giới muôn màu, xem cảnh sắc tươi đẹp...
Tiếng chuông báo hiệu bắt đầu thi vang lên. Tôi cúi đầu làm bài. Trong lòng thầm niệm: Ông ơi, ông đợi cháu nhé!
Thi xong buổi cuối cùng, tôi về ký túc xá thu dọn hành lý luôn. Lát sau, quản lý ký túc xá đến tìm tôi: "Ông cháu ở cổng trường kìa."
Sao ông lại đến đây? Tôi vội vàng vứt đồ đạc chạy ra cổng trường.
Học sinh đã về hết rồi. Cổng trường vừa nãy còn đông đúc ồn ào, giờ đã vắng vẻ tiêu điều.
Ông nội đeo túi vải bố trên lưng, ngồi xổm bên thùng rác ven đường, châm điếu thuốc Thạch Sư hút. Ông hút vài hơi, lại giơ tay gõ tro vào thùng rác. Ánh tà dương buông xuống, ánh sáng dịu dàng của ráng chiều bao trùm lấy ông.
Tôi vậy mà không nhận ra. Rốt cuộc là từ khi nào nhỉ, tóc của ông nội, lại đã bạc trắng cả rồi.
Tôi nghẹn ngào tiến lên, gọi một tiếng: "Ông ơi..."
Ông quay đầu lại nhìn thấy tôi, cười rạng rỡ. Hút vội mấy hơi thuốc còn lại trên tay, ông bước nhanh tới: "Linh Linh, ông bán ba mươi con gà ở nhà rồi, mai đưa cháu đi khám bệnh."
Tôi vươn tay, ôm chặt lấy ông. Ông nội gầy quá. Sao ông lại thấp như vậy. Trong ký ức của tôi, ông vẫn cao hơn tôi rất nhiều.
"Ông ơi, ông không hỏi con thi thế nào sao?"
"Thi xong rồi, tốt hay không cũng chẳng quan trọng nữa."
Ông gượng gạo vỗ vỗ lưng tôi: "Mau buông ra, người ông đầy bụi, đừng làm bẩn con."
Ngày công bố điểm thi, ông nội đã ra đồng sửa đường cho làng từ sớm. Trời hè nóng nực, mười một giờ tôi nấu xong trà mát đem ra cho ông uống, nghe thấy mọi người đang trêu chọc ông.
"Hết lòng hết dạ nuôi cháu gái ăn học, có thi đỗ đại học hạng nhất không đây?"
"Giờ không như xưa nữa rồi, thi được hạng nhì cũng chẳng ích gì!"
"Sức khỏe của Linh Linh, tôi thấy chẳng có hy vọng gì đâu."
"Mấy năm nay vì Linh Linh, ông già Bành tốn bao nhiêu tiền, sau này có thu hồi vốn được không?"