Người Ông Của Tôi

Chương 13



"Đừng để đến lúc công dã tràng!"

 

 ... 

 

Ông nội dừng cuốc, lau mồ hôi nói:  "Mấy người biết cái quái gì, Linh Linh nó ngoan ngoãn lắm, dù có thi đỗ đại học hay không, sau này nó cũng sẽ hiếu thảo với tôi thôi!"

 

Vừa nói, ánh mắt ông liếc thấy tôi. Ông tôi đắc ý lắm: "Nhìn đi, cháu gái tôi mang trà mát đến cho tôi đấy, mấy đứa cháu của các người có được như vậy không?"

 

Tôi đã nấu cả một ấm trà lớn, chia cho mấy cô mấy bác trong làng mỗi người một ít.

 

Trưởng thôn cởi mũ rơm, ngồi dưới bóng cây quạt phe phẩy, hỏi: "Sắp có kết quả thi rồi hả cháu?"

 

Tôi gật đầu.

 

"Vậy thì cháu đừng vội về, lát nữa ở đây tra điểm luôn!" Trưởng thôn quạt mát cho tôi mấy cái:  "Mấy cô bác này hay nói đùa vậy thôi, chứ ai cũng quan tâm cháu, mong cháu học hành đỗ đạt, không phụ lòng ông cháu vất vả."

 

Mọi người xung quanh cũng phụ họa theo.

 

"Đúng đó, đúng đó, trưởng thôn nói chí phải."

 

"Tra điểm xong rồi về cũng được."

 

Tôi cũng muốn giúp ông làm chút việc. Ai dè ông tôi trừng mắt quát: "Đi ra chỗ khác chơi, cái tay gầy nhẳng như cành liễu của cháu, làm được việc gì nặng nhọc? Đừng có đứng đây vướng chân vướng tay!"

 

Tôi đành ngồi dưới bóng cây đợi.

 

Ve sầu trên ngọn cây kêu inh ỏi không ngớt. Cuối cùng, trưởng thôn lên tiếng.

 

"Được rồi, đúng mười hai giờ rồi, đợi Linh Linh tra điểm xong, chúng ta cũng về."

 

Ông tôi lấy chiếc điện thoại Motorola từ trong bao da đeo bên hông ra, đưa cho tôi.

 

Tay ông run rẩy: "Mau, mau tra điểm xem nào!"

 

Mọi người vây lại xem. Tôi hồi hộp ấn từng phím số báo danh. Mồ hôi nóng chảy ròng ròng trên trán, tiếng của cô tổng đài viên phát ra từ loa ngoài nghe méo mó cả đi.

 

Tổng điểm: 596.

 

Tiếng ve sầu quá ồn ào, tôi ù hết cả tai. Điểm các môn thi phía sau, tôi nghe không rõ nữa.

 

Ông nội tôi gần như dán tai vào điện thoại: "Bao nhiêu điểm, hình như ta nghe được là 596, ta nghe có nhầm không? Bật lại lần nữa đi, bật lại đi!" 

 

Không nhầm. Đúng là 596 điểm. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Năm đó điểm sàn đại học công lập khối tự nhiên là 536 điểm. Điểm của tôi không đủ cao để vào đại học top 985, nhưng vào đại học top 211 thì chắc chắn được.

 

Mắt ông nội đỏ hoe, ông đưa tay quệt mạnh hai cái: "Linh Linh, con được 596 điểm. Ta biết chắc chắn con sẽ làm được mà!" 

 

Nói xong, ông lại nghẹn ngào: "Hồi con thi cấp hai được hạng nhì toàn huyện, nếu không phải con bị bệnh, có khi con đã thi đậu Thanh Hoa, Bắc Đại rồi. Tại ông nội vô dụng, nếu ông nội có nhiều tiền hơn, thì con..." 

 

Tôi nắm lấy tay ông. Tay ông ướt đẫm mồ hôi. Tôi mỉm cười với ông: "Như vậy là tốt lắm rồi. Ông nội ơi, nếu không có ông, con đừng nói là học đại học, có khi con còn không học hết cấp ba nữa!" 

 

Cảm ơn ông nội. Cảm ơn ông đã đạp xe ba gác chở con đi tiêm thuốc. 

 

Cảm ơn ông đã lặn lội đường xa đến đón con về nhà. 

 

Cảm ơn ông đã gọi con lại từ sân thượng, ngăn con làm chuyện dại dột. 

 

Cảm ơn ông đã đưa con đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác. 

 

Cảm ơn vô số lần ông nấu gà ác cho con ăn. 

 

Cảm ơn ông đã ngày đêm làm việc kiếm tiền. Cảm ơn ông, chưa bao giờ, dù chỉ một giây phút, từ bỏ con. 

 

Chỉ cần ông do dự một chút, buông lỏng một lần thôi, cũng sẽ không có con của ngày hôm nay.

 

Mọi người xung quanh cũng an ủi. "Điểm cao như vậy, Linh Linh giỏi quá rồi."

 

"Nếu không có ông chăm sóc con bé chu đáo như vậy, làm sao nó được điểm cao như vậy?"

 

"Ông nội làm được đến mức này, cả huyện mình không tìm được người thứ hai đâu."

 

 ...

 

Ông nội vội vàng lau nước mắt, vác cuốc lên vai, nở một nụ cười tươi rói:  "Trưa nay mọi người đến nhà tôi ăn cơm nhé, tôi làm thịt hai con gà!" 

 

Trưởng thôn cười lớn: "Đi chứ, có thịt gà ngon thế này mà không đi thì còn gì bằng!" 

 

"Chiều nay nghỉ tay không làm đường nữa, trưa nay tôi phải uống với ông Bành vài ly cho say!" 

 

Mấy dì mấy thím thì xúm xít lại làm gà, nấu nướng các món ăn, còn mấy ông thì tụ tập lại nhâm nhi vài đĩa lạc rang, uống dăm ba chén rượu. 

 

Tôi ngồi dưới bếp nhóm lửa. Lửa lò bập bùng khiến mặt tôi và lòng tôi nóng ran. Những thanh tre khô cháy tí tách, nổ lách tách nghe rất vui tai. 

 

Trước kia tôi vốn sợ tiếng này. Nhưng giờ đây, âm thanh đó nghe thật tuyệt vời làm sao. Phải chăng, chúng đang tấu lên những thanh âm chúc mừng tôi?

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com