Người Ông Của Tôi

Chương 14



Đúng như ông nội nói, nếu tôi không mang trong mình căn bệnh kia, có lẽ tôi đã có thể vươn cao, vươn xa hơn nữa. Nhưng biết đâu, nếu không phải mang một thân thể ốm yếu, có lẽ ông trời đã không bù đắp cho tôi bằng một bộ óc thông minh, nhanh nhạy. 

 

"Trong cái rủi, có cái may", cuộc đời vốn là vậy. 

 

Cuối cùng, tôi chọn một trường đại học 211 ở tỉnh lỵ. Gần nhà, tôi có thể thường xuyên về thăm ông nội. 

 

Khi nhận giấy báo trúng tuyển, ông nội mở tiệc ăn mừng, bà con họ hàng đến chúc tụng rất đông đủ. Ngay cả bố mẹ tôi cũng xin nghỉ phép từ nhà máy để về chung vui. 

 

Trước khi nhập tiệc, trưởng thôn nói lớn: "Mời nhân vật chính của chúng ta hôm nay, tân sinh viên đại học Bành Linh, hãy lên đây nói vài lời với các em học sinh đang có mặt ở đây." 

 

Tôi được mọi người đẩy lên đứng bên cạnh trưởng thôn. Ông nội đang bận rộn tiếp khách liền dừng tay, nhìn tôi với ánh mắt đầy tự hào, mắt ông ngân ngấn lệ.

 

Tôi hít một hơi thật sâu: "Tôi muốn nói với mọi người rằng, những đứa trẻ như chúng tôi, chỉ có học hành mới là con đường đáng tin cậy nhất để thay đổi cuộc đời. Nhất định phải nỗ lực!"

 

Tôi mỉm cười, nhưng nước mắt không kìm được tuôn rơi: "Và, tôi muốn cảm ơn một vài người. Cảm ơn ông nội, đã không từ bỏ cháu, luôn ủng hộ cháu! Cảm ơn tất cả những thầy cô giáo đã đối xử tốt với cháu, cảm ơn cô, cảm ơn trưởng thôn, cảm ơn các cô các thím đã giúp đỡ cháu..."

 

Bố mẹ tôi ngồi giữa đám đông, cười toe toét ưỡn ngực, ánh mắt đầy mong đợi. Nhưng tôi nhanh chóng lướt nhìn, lau khô nước mắt: "Chỉ nói đến đây thôi, mọi người nhanh ăn cơm đi!"

 

Mặt mẹ tôi lập tức xị xuống. Sau khi tôi bước xuống, bà túm lấy cánh tay tôi: "Lẽ nào bố mẹ không đáng để con cảm ơn một tiếng sao?"

 

"Cảm ơn cái gì ạ?" Tôi nhẹ nhàng hỏi: "Cảm ơn vì đã làm ngơ không quan tâm đến con sao?"

 

Mẹ tôi trợn mắt: "Nếu không phải bố mẹ rèn con tính tự lập từ nhỏ, con có được thành tựu như bây giờ sao?"

 

Tôi cười khẩy một tiếng: "Vậy thì bố mẹ huấn luyện thành công rồi, con rất độc lập, cũng đã đủ 18 tuổi, sau này có lẽ không cần đến bố mẹ nữa."

 

Bố mẹ tôi suýt chút nữa bị tôi làm cho tức chết.

 

Thực ra, trong lòng tôi hiểu rõ. Ba năm chạy chữa bệnh tật này, bố mẹ cũng có nhiều lời oán trách, nhưng ít nhiều cũng đã bỏ tiền ra.

 

Nếu họ bỏ việc để chăm sóc tôi, thì cuộc sống sẽ ra sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng trong lòng vẫn không khỏi thất vọng. Vì sao em trai lại nhận được nhiều hơn tôi đến thế?

 

May thay, lúc này, ông nội vẫy tay gọi tôi. Ông khẽ nói: "Thịt kho tàu trong bếp xong rồi, ông chọn cho cháu mấy miếng ngon nhất, mau đi ăn đi."

 

Tâm trạng buồn bã của tôi lập tức tan biến.

 

Đúng vậy. Tôi còn có ông nội. Chỉ cần có ông là đủ rồi.

 

Hôm đó, ông nội uống say. Mọi người đều nói ông nuôi dạy đúng người, sắp được hưởng phúc rồi.

 

Ông nội nói năng líu lưỡi: "Tôi không cần hưởng phúc gì của nó, chỉ mong nó khỏe mạnh, sau này lấy được chồng, sinh được con của riêng mình..."

 

Tôi quay đầu đi, cố gắng kìm nén không khóc.

 

Ông vẫn lo lắng. Sợ tôi không sinh được con. Sợ tôi sẽ cô đơn một mình trên đời này.

 

Vậy nên, ông nội à. Ông nhất định phải sống thật lâu. Có ông bên cạnh, sao tôi có thể cô đơn?

 

Trường đại học ở tỉnh lỵ, việc khám chữa bệnh thuận tiện hơn nhiều.

 

Nhưng rất lạ, kinh nguyệt của tôi dần dần tốt hơn nhiều. Mỗi lần đều tự hết trong vòng mười ngày, và tình trạng một tháng có hai lần ít xảy ra hơn.

 

Hơn nữa, chỉ đau bụng trong hai ngày đầu, cải thiện hơn rất nhiều so với trước đây.

 

Bác sĩ nói, có thể là do tôi trưởng thành, các chức năng cơ thể dần hoàn thiện. Ngoài ra, không phải chịu áp lực thi đại học, tinh thần tôi thoải mái hơn. Chỉ là việc sinh con, có lẽ sẽ khó khăn hơn người bình thường nhiều.

 

Đây không phải là chuyện tôi đang cân nhắc đến.

 

Học phí là vay mượn. Tiền sinh hoạt tháng đầu tiên mẹ tôi đưa cho năm trăm tệ. Ông nội lại lén đưa cho tôi một nghìn tệ.

 

"Phải ăn ngon uống tốt, đừng để cơ thể chịu thiệt, nếu không khỏe, phải đi bệnh viện khám ngay, không đủ tiền thì gọi điện cho ông."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com