Nhưng tôi không đợi được nữa rồi. Tối hôm đó sau khi ăn cơm xong, tôi bưng bát đũa vào bếp, bước qua ngưỡng cửa thì cảm thấy một dòng nhiệt lớn chảy xuống dưới.
Mắt tôi tối sầm lại, ngất xỉu. Lần nữa tỉnh dậy, tôi đang nằm trên chiếc xe ba gác. Ánh trăng sáng vằng vặc, kéo dài bóng của ông nội, phủ lên mặt tôi.
Ông đang đạp xe lên dốc, đôi chân cố sức đạp, cả người gần như dựng đứng, lưng thẳng tắp.
Ông nội gầy quá. Vai ông ấy chỉ rộng hơn vai tôi một chút.
Tôi ngồi dậy: "Ông ơi, để cháu xuống tự đi ạ."
Ông ấy quát tôi. Giọng nói bị gió đêm thổi tan tác: "Đừng lộn xộn, cháu động đậy thì ông càng mệt."
Bác sĩ ở trạm xá tiêm thuốc cầm m.á.u cho tôi rồi dặn dò ông nội: "Cô bé gầy quá, phải bổ sung dinh dưỡng, điều dưỡng cơ thể."
Từ ngày đó trở đi, mỗi sáng ông nội đều luộc cho tôi một quả trứng gà. Mỗi lần nhà ông Trương mổ lợn, đều để lại cho ông nội nửa bộ gan lợn. Ông còn mua ba mươi con gà ác con, chăm sóc chúng như chăm sóc tổ tông.
Mùa hè nóng như thiêu, gió từ quạt thổi ra cũng bỏng rát.
Tôi khó ngủ. Ông nội chuyển giường tre ra bờ ao, nằm ngược chiều với tôi.
Lúc đó, ngân hà đầy trời, tiếng ếch nhái râm ran. Chiếc quạt mo cau trong tay ông phe phẩy không ngừng, gió mát hiu hiu, từ bàn chân thổi đến ngọn tóc tôi.
Tôi mơ màng ngủ thiếp đi.
Gà ác trong nhà còn chưa lớn, tôi đã phải vào học cấp hai. Trường cấp hai ở thị trấn, cách nhà rất xa, tôi chỉ có thể ở nội trú.
Điều kiện rất tồi tàn, một phòng ký túc xá ở mười hai người. Nước nóng khan hiếm, một đồng một ấm, đến muộn còn không có.
Mùa đông tôi cũng tắm nước lạnh. Chỉ có thể tắm trong nhà vệ sinh, nhà vệ sinh không có cửa, là khu công cộng của cả tòa nhà.
Mỗi người đi qua đều có thể dễ dàng nhìn thấy hết. Tôi thường vừa tắm vừa run lập cập, tắm xong chui vào chăn, cả đêm chân đều lạnh ngắt.
Đến kỳ thi giữa kỳ, tôi lại đến kỳ kinh nguyệt lần thứ hai.
Thật không may. Đã hai tuần trôi qua, nó vẫn chưa dừng lại, bụng cũng rất đau, khiến đầu óc tôi lúc thi cử cứ mơ mơ màng màng.
Thi xong về nhà, ông nội sợ hãi hỏi: "Linh Linh, sao mặt cháu trắng bệch thế này?"
Ông lại đưa tôi đi tiêm. Bác sĩ nói: "Tốt nhất vẫn nên đưa cháu bé đến bệnh viện lớn khám."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ông nội chỉ học ba năm, chữ to cũng không biết mấy chữ. Đương nhiên chỉ có bố mẹ mới có thể đưa tôi đi.
Hôm đó trời mưa thu. Không lâu sau, ông ấy gọi điện thoại xong liền đội mưa về.
Tôi ngồi bên cửa, mỉm cười với ông: "Bố mẹ sẽ không về, phải không ạ?"
Giọng ông nội trầm buồn: "Vào giúp ông làm thịt gà."
Ông muốn làm thịt con gà ác lớn nhất, bảo tôi giúp ông giữ chân gà.
"Con gà ác này vẫn chưa lớn mà."
Gà ít nhất phải nuôi năm tháng, đẻ trứng xong, mới được xem là gà mái già.
"Bảo cháu giữ thì giữ, đừng nói nhiều."
Chưa đến lúc, gà không béo. Nhưng canh vẫn rất thơm. Có lẽ vì nó được nấu bằng tình yêu.
Sau này đến Tết, ông nội vì chuyện khám bệnh của tôi mà cãi nhau với bố mẹ. Giọng nói chói tai của mẹ tôi đ.â.m mạnh vào màng nhĩ tôi: "Con gái nào mà chẳng đến tháng, có phải mình nó là quý giá đâu? Nếu nó c.h.ế.t vì cái này, thì đó là số phận của nó! Bệnh viện toàn là chỗ chặt c.h.é.m người ta, có nên đến không?"
Suốt cả năm lớp 6 và lớp 7, kinh nguyệt của tôi luôn không đều. Có khi ra cả nửa tháng không hết, có khi hai ba tháng mới đến một lần.
Nhiều lần đau đến ngất xỉu, khiến thầy cô giáo sợ hãi tột độ. Tôi thường xuyên phải tiêm thuốc cầm máu.
Lúc đó tôi rất tự ti. Tan học không dám tùy tiện di chuyển, tan học luôn là người cuối cùng rời khỏi.
Vì thời gian và lượng kinh không đều, thỉnh thoảng sẽ làm bẩn ghế. Lúc đó tôi sợ nhất là bị thầy cô gọi lên trả lời câu hỏi, mỗi ngày đều hận không thể trở thành người trong suốt.
Nhưng cũng có rất nhiều ký ức ấm áp vụn vặt. Có lần tôi làm bẩn ghế, dùng khăn giấy lau thế nào cũng không sạch. Tôi lo lắng bất an đi vào nhà vệ sinh, khi trở về phát hiện ghế của bạn cùng bàn Lý Án để dưới bàn tôi, ghế của tôi biến mất.
Lúc đó còn nhỏ, chuyện này rất khó nói ra. Trong đầu tôi đang ong ong thì Lý Án xách ghế của tôi trở về.
Bạn học trêu chọc cậu ấy: "Lý Án, tự nhiên đi giặt ghế làm gì, có phải ị đùn ra ghế rồi không?"
Lý Án trừng mắt nhìn họ: "Phân trong miệng các cậu b.ắ.n vào ghế của tớ."
Mặt tôi đỏ bừng như muốn nhỏ máu, nói cảm ơn bằng giọng muỗi kêu. Không biết cậu ấy có nghe thấy không.