Thầy giáo dạy văn mặt trắng bệch, liên tục đảm bảo sẽ không dám nữa. Ông nội cất cuốc, vác lên vai. Ông lại trở về thành một ông lão nhỏ bé gầy gò.
Tôi đưa ông đến cổng trường, ông quay đầu lại dặn dò: "Sau này nếu nó còn dám ức h.i.ế.p cháu, cháu phải nói ngay cho ông biết, ông nội sẽ bênh vực cháu!".
Tôi gật đầu mạnh, cố nén nước mắt chực trào.
Thầy giáo dạy văn có lẽ đã sợ đến xanh mặt, từ đó về sau luôn tránh mặt tôi, lớp trưởng cũng đổi sang bạn nam.
Ngoài việc mỗi tuần mang gà ác đến cho tôi tẩm bổ, ông nội còn lặn lội tìm kiếm khắp nơi các bài thuốc dân gian.
Thuốc sắc xong được đổ vào bình giữ nhiệt, ông đạp xe hơn một tiếng đồng hồ mang đến cho tôi uống.
Tất cả những thứ thuốc đó đều đắng ngắt. Mỗi lần uống xong, ông nội lại cho tôi vài viên kẹo bạc hà.
Những viên kẹo hình thoi màu kem, bề mặt phủ đầy đường trắng. Ngọt ngào và mát lạnh. Đó là loại kẹo ngon nhất tôi từng được ăn.
Giờ ngẫm lại, năm lớp 9 đó có lẽ là năm tôi cố gắng nhất trong cuộc đời. Có lẽ nhờ những bài thuốc của ông nội phát huy tác dụng, hoặc có thể ông trời thương xót kẻ đáng thương như tôi.
Năm lớp 9, kinh nguyệt của tôi đã ổn định hơn nhiều. Mặc dù mỗi lần vẫn kéo dài hơn chục ngày, nhưng chỉ phải tiêm thuốc cầm m.á.u ba lần. Và cũng ít khi bị dây bẩn ra quần.
Mỗi tuần hai con gà ác, khuôn mặt tôi cũng tươi tắn hẳn lên. Đến cả Lý Án cũng phải thốt lên: "Bành Linh, cậu hình như mập lên một chút rồi nhỉ?".
Cậu ta còn đưa tay lên so sánh: "Cũng cao hơn nữa, gần đến vai tớ rồi đấy".
Hồi đó, tôi là đứa con gái còi cọc nhất lớp. Lý Án hay khoe khoang rằng cậu ta có thể nhấc bổng tôi lên chỉ bằng một tay.
Nhờ tinh thần phấn chấn, đầu óc cũng minh mẫn hơn bao giờ hết, cộng thêm việc không còn phải lo sợ bị quấy rối, kết quả học tập của tôi cũng tiến bộ vượt bậc.
Kỳ thi giữa kỳ, tôi đạt hạng năm toàn khối. Một thành tích ngoài sức tưởng tượng.
Nhưng những cơn ác mộng vẫn thường xuyên ám ảnh tôi, tôi mơ thấy mình vẫn còn kẹt trong xưởng may ngột ngạt. Bị bao vây bởi những bộ quần áo chi chít chỉ thừa.
Tôi cố gắng cắt, cắt mãi, nhưng chỉ thừa vẫn không ngừng sinh sôi. Mỗi lần tỉnh giấc, tôi đều hoang mang tột độ.
Không biết việc mình đang đi học, là mơ hay là thực tại?
Nhưng tôi hiểu rõ một điều. Chỉ cần tôi chểnh mảng, chỉ cần tôi lùi bước, những sợi chỉ thừa vô tận kia, sẽ bủa vây lấy cuộc đời tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ở trường, mười rưỡi tối tắt đèn, sáu rưỡi sáng có chuông báo thức, nhưng tôi thường thức đến mười một rưỡi và dậy từ năm rưỡi.
Mùa hè trời sáng sớm, tôi tranh thủ học bài dưới ánh bình minh.
Nhưng khi thu sang, trời mau tối, tôi đành phải tìm nơi khác.
May mắn thay, ngọn đèn trước nhà vệ sinh sáng suốt đêm. Tuy mùi xú uế xộc thẳng vào mũi, nhưng lại giúp tôi tỉnh táo.
Ban đầu, Tiểu Địch cũng cố gắng học cùng tôi. Nhưng chỉ sau một tuần, cô ấy đã đầu hàng.
"Tớ buồn ngủ quá, tớ không chịu nổi nữa rồi!"
Tôi vội níu Tiểu Địch lại: "Cậu không muốn học tiếp cấp ba, rồi lên đại học à?"
Cô bạn ngáp dài ngáp ngắn: "Ngày mai, mai tớ sẽ cố gắng."
Nhưng ngày mai, Tiểu Địch cũng không thể vượt qua được cơn buồn ngủ. Mùa đông năm ấy giá rét kinh hoàng, dự báo thời tiết còn nói là đợt lạnh nhất trong mười năm trở lại đây.
Sáng thức dậy, tôi thấy những mũi băng nhọn hoắt dài đến hai mươi phân treo lơ lửng dưới mái hiên.
Cửa sổ nhà vệ sinh thì luôn mở toang, gió lạnh rít từng cơn. Chỉ cần đứng mười phút thôi cũng đủ khiến người ta lạnh thấu xương.
Tôi mặc hết quần áo ấm vào người, đi qua đi lại nhưng cũng không thể xua tan cái lạnh.
Tối hôm đó, khi tôi đang học bài trong nhà vệ sinh lúc mười giờ năm mươi, tiếng bước chân của quản lý ký túc xá vang lên.
Tôi giật mình, vội vàng trốn vào nhà vệ sinh. Ai ngờ, cô ấy cũng bước theo vào. Cô đứng khoanh tay trước cửa, mặt mày nghiêm nghị: "Đi theo tôi!"
Cô dẫn tôi về phòng mình, ném cho tôi cái túi chườm nóng: "Từ nay học ở đây, cháu mà c.h.ế.t cóng thì tôi cũng liên lụy!"
Ông nội sau khi xong việc đồng áng ở nhà, đã theo chân cai thầu lên thành phố làm phụ hồ.
Một lần được nghỉ, tôi tìm đến chỗ ông làm. Tôi thấy ông đang khom lưng, trên vai đã gồng gánh một bao xi măng, ra hiệu cho người ta đặt thêm bao nữa.
Bao xi măng thứ hai đặt lên vai, ông loạng choạng suýt ngã, cả người như thấp đi cả gang tay.