Người Qua Như Ánh Chớp Giữa Trời Thu

Chương 10



Từ xe ngựa nhìn ra ngoài, trên sườn núi phủ đầy lá rụng và sương mù dày đặc, hơi nước thơm nồng bốc lên từ đáy thung lũng, khi dày khi loãng, mờ ảo lung linh, hình dạng thay đổi khôn lường.



Chỉ có thể từ những khoảng trống mù sương thoáng qua mà thấy được một phần đỉnh núi, muốn ngắm trọn toàn cảnh gần như là điều không thể.



“Cảnh núi ở đây thật đẹp.”



Tựa bên khung cửa, ta lặng lẽ ngẫm nghĩ, thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt Mặc Lương Thần.



Hắn không nói lời nào, ta cũng im lặng theo.



Hạt Dẻ Rang Đường

Không khí tĩnh lặng ấy lại chẳng hề khó xử, ngược lại còn cảm thấy thật thư thái.



“Nàng biết cưỡi ngựa chứ?”



Cuối cùng hắn cũng phá tan sự tĩnh lặng.



Ta gật đầu.



Trong mắt hắn hiện lên chút ý cười:



“Với tính cách của nàng, bị giam trong cung chắc cũng buồn bực lắm. Khi nào rảnh, ta đưa nàng lên đỉnh núi dạo một chuyến.”



Lòng ta khẽ động, ngước nhìn hắn.

Từ bao giờ, hắn đối xử với ta lại trở nên dịu dàng, thân thuộc đến thế?



Kéo ta ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn ấy là hành động bất ngờ của Mặc Lương Thần, hắn xoa đầu ta, rồi bật cười thành tiếng.



Ta nhìn hắn chằm chằm, cố bắt lấy trong ánh mắt hắn một tia lảng tránh hay giả dối nào đó.



“Được thôi.” Ta khẽ mỉm cười với hắn.



Hắn có phần sửng sốt trong chốc lát, dường như vì bất ngờ với phản ứng của ta, rồi nụ cười lại càng rạng rỡ hơn.







Khi đến nơi, sau khi ổn định chỗ ở, trời cũng đã dần sập tối.



Ta đang chuẩn bị dùng bữa tối thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Không cần đoán, cũng biết là Mặc Lương Thần.



“Lan Nhân.”



Ta nghe gọi liền ngẩng đầu.



Chỉ thấy sau lưng hắn là một lão ma ma.



“Đây là Lý ma ma, người đã hầu hạ bên cạnh ta nhiều năm. Nếu nàng đồng ý, từ nay để bà ấy hầu hạ nàng, ta cũng yên tâm hơn.”



Ta bình thản quan sát bà lão trước mặt, bà ta bưng một bó hoa bách hợp mới hái, hành lễ với ta rất cung kính, dáng vẻ gọn gàng mà không kém phần tôn kính.



“Vậy thì… thần thiếp tạ ơi hoàng thượng.”



Nghe vậy, Mặc Lương Thần kéo ta ngồi xuống, vừa cười vừa giải thích:



“Bách hợp này quý lắm. Ta thấy dạo gần đây nàng ngủ không yên giấc, mà loài hoa này lại có tác dụng an thần rất tốt, nên mang tới cho nàng.”



“Thần thiếp chỉ là một phi tần trong hậu cung đầy mỹ nhân của hoàng thượng, thật không ngờ người vẫn còn nhớ đến thần thiếp.”



Ta khẽ mỉm cười, nửa đùa nửa thật.



Mặc Lương Thần dường như không ngờ ta sẽ nói ra những lời này, im lặng trong chốc lát, rồi bất ngờ ghé sát lại gần:



“Nàng ghen à?”



“Tự trọng một chút.”



Ta làm ra vẻ không bận tâm.



Mặc Lương Thần lại vô cùng vui vẻ, giữa chân mày và khóe mắt đều mang theo ý cười dễ chịu.



“Được rồi, nàng nói không thì là không vậy. Nàng nghỉ ngơi trước, tự tìm gì đó mà chơi, ta về xử lý ít việc. Ăn tối xong, ta sẽ đưa nàng lên núi ngắm trăng.”



“Lý ma ma, nhớ kỹ những lời trẫm dặn.”



Hắn quay đầu căn dặn Lý ma ma rất nhiều điều, rồi mới rời đi.



Mặc Lương Thần đúng là một vị hoàng đế mà người ta không thể bắt bẻ, đối với triều chính chưa từng có chút lơ là.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sau này nếu nương nương cần gì, cứ việc sai bảo lão nô.”



Lý ma ma khiêm nhường mà cung kính lên tiếng.



“Vậy thì làm phiền ma ma rồi.”



Ta dừng một chút, quan sát dáng vẻ như muốn nói lại thôi của Lý ma ma, liền hỏi:



“Ma ma có gì cứ nói thẳng, bổn cung rửa tai lắng nghe.”



“Nương nương, hoàng thượng thực sự rất tốt với người. Lão nô là người nhìn hoàng thượng lớn lên, từ nhỏ hoàng thượng đã trải qua rất nhiều đau khổ mà người khác chưa từng nếm trải, vì vậy mới trở nên lãnh đạm, khó gần. Bao nhiêu năm qua, chỉ có nương nương là nữ nhân duy nhất khiến hoàng thượng được thảnh thơi, buông lỏng tâm phòng bị như thế.”



Lý ma ma nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói ra hết.



Ta cụp mắt, chậm rãi suy ngẫm ý tứ trong lời bà.



“Vậy sao?” Ta hờ hững đáp.



“Sao nương nương không thử bắt đầu lại với hoàng thượng, cùng người sống hết quãng đời còn lại?”



“Ma ma nói phải.”



Ta chỉ qua loa trả lời, rồi khéo léo chuyển đề tài:



“Hoa bách hợp này nở đẹp quá.”



“Vâng, loài hoa này giúp an thần rất tốt.”



Ta day day thái dương, chẳng còn hơi sức mà giải thích thêm nữa. Lúc này, mượn gió đẩy thuyền mới là điều khôn ngoan nhất để hoàn thành đại sự.



Ta trấn định lại tâm thần, đứng dậy ra ngoài đi dạo. Vừa bước đến cửa, liền thấy mấy vị phi tần ăn mặc rực rỡ lộng lẫy đang đi về phía tẩm điện của Mặc Lương Thần.



Dù là đêm khuya sương lạnh, cũng không thể cản bước chân kiên quyết của họ.



Ta liếc lên vầng trăng tròn sáng rõ đêm nay, khẽ cười có chút nuối tiếc, cũng mang theo vài phần tự giễu.



“Chợ hoa tấp nập, trăng sáng phủ áo,



tình xưa tuổi trẻ, về già hoá sầu.”



“Nương nương…” Lý ma ma rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng, “Thứ cho lão nô nói thẳng, lúc này người không nên đi xem thử hoàng thượng sao? Hoặc là… răn dạy đôi câu mấy tiểu chủ không biết điều kia?”



“Ta cần gì phải quấy rầy giấc mộng của bọn họ?”



Lý ma ma ngơ ngác nhìn ta không hiểu.



Ta khẽ nói:



“Cảm giác bất lực lớn nhất của con người, chính là mong đợi vượt quá giới hạn của hoàn cảnh. Ngay từ đầu không trông mong gì cả, thì mới có thể sống thật tự tại.”



Lý ma ma có vẻ hiểu mà cũng không hiểu, ta cũng lười đoán xem bà ấy có truyền lại lời gì cho Mặc Lương Thần hay không.



Đêm ấy, khi ta đang ngủ chập chờn, Mặc Lương Thần đột nhiên say khướt, bất ngờ từ phía sau ôm chầm lấy ta. Mùi rượu nồng nặc cũng không át nổi hương đàn hương nhàn nhạt luôn hiện hữu trên người hắn. Ta thoáng giật mình, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.



“Hoàng thượng sao vậy?” Ta dò xét hỏi khẽ một câu.



Hắn chỉ vùi đầu vào hõm cổ ta, không nói một lời.



Ta bắt đầu cảm thấy bực bội. Ta thực sự rất khó chịu khi một người nam nhân từng thân mật với vô số nữ nhân lại có thể dễ dàng gần gũi với ta như thế này.



Ta gắng sức đẩy hắn ra:



“Hoàng thượng, xin hãy giữ lễ nghi.”



Không biết lời này đã chạm đến chỗ đau của hắn thế nào, hắn bỗng nổi giận.



“Diệp Lan Nhân, nàng thật sự không động lòng chút nào sao?”



Ta đứng dậy, thắp vài ngọn đèn, rồi ngồi xuống chiếc ghế cách hắn rất xa.



“Ta vẫn luôn nghĩ đời người dài đằng đẵng, sẽ có đủ thời gian để hối hận và tha thứ. Nhưng nàng, thật sự đến một cơ hội để bắt đầu lại cũng không muốn cho ta sao?”



Mặc Lương Thần cứ lẩm bẩm một mình, như là trách cứ ta, cũng như đang tự nói với chính mình.



Ta quay đầu đi, không đáp lại, cũng chẳng nhìn hắn nữa.