Đột nhiên, hắn ôm ngực, trông như đang rất khó chịu. Ta hoảng hốt, vội đến gần xem xét tình hình. Vừa mới chạm vào hắn, còn chưa kịp gọi thái y, thì hắn bất ngờ kéo ta lại. Ta không kịp phản ứng, hơi thở ấm áp của hắn đã phả lên má ta, rồi ngay sau đó, đôi môi mềm mại nóng bỏng của hắn đã phủ lên môi ta.
Nụ hôn ấy rất mạnh mẽ, như thể hắn đang uống một dòng nước cứu mạng nơi suối vàng trong hang tối, đ/ầ/u l/ư/ỡ/i quấn lấy không chút do dự.
Ta hoàn hồn, cố gắng đẩy hắn ra, nhưng hắn lại càng trở nên cuồng nhiệt, giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u ta, siết sâu nụ hôn.
Ý thức ta dần mơ hồ, hắn vừa hôn vừa bế ta lên giường. Từ khuôn mặt đến cổ, môi hắn không ngừng lướt qua. Áo hắn đã cởi phân nửa, rồi bắt đầu cởi đến y phục của ta.
Cổ ta vương đầy mùi rượu hòa cùng hương đàn hương còn vương lại.
Lúc ấy, trong đầu ta bỗng hiện lên một ý nghĩ: Hắn cũng từng làm như thế này với những nữ nhân khác.
Nghĩ vậy, ta càng thêm tỉnh táo. Ta cố sức đẩy hắn ra. Trong lúc hắn vẫn còn mê loạn, ta vội điểm huyệt hắn, đến khi mọi thứ yên tĩnh lại mới thôi.
Ta ngồi sụp xuống bên cạnh, trong lòng tự vấn liên hồi: Hắn là người đã diệt Lương quốc của ta. Dù ta chưa từng bận lòng về điều đó, nhưng sao ta có thể để hắn đối xử với mình như vậy?
Hắn từng dốc hết tâm cơ chia cắt ta và Mặc Ngôn Thần, ta và hắn chỉ là lợi dụng lẫn nhau, sao có thể buông thả đến mức này?
Hắn từng có tam cung lục viện, cùng biết bao nữ nhân ân ái nơi long sàng, còn ta là con cháu Lương quốc, đã từng thề sẽ không chung chồng với ai, giờ lại rơi vào cảnh ngộ thế này… Không biết là làm người khác kinh tởm, hay chính mình mới đáng ghê tởm hơn.
Đế vương không xứng có tình. Nếu đã biết sẽ trao sai, chi bằng dửng dưng.
Lấy lại bình tĩnh, ta gọi Lý ma ma đến, dặn bà trông nom Mặc Lương Thần. Còn ta đi sang gian phòng bên để tắm rửa, thay y phục.
Ta cật lực kỳ cọ những dấu vết mùi rượu và hương đàn còn sót lại trên cổ, nhưng trong đầu lại cứ văng vẳng câu nói của hắn:
“Nàng thật sự không muốn cho ta một cơ hội để bắt đầu lại sao?”
Lúc ấy, một hàng nước mắt bỗng rơi xuống.
Giữa làn hơi nước bốc lên mù mịt, ta cũng chẳng phân biệt được đâu là lệ, đâu là hơi nóng.
“Thật ra giấc mộng đẹp giữa ta và người, phúc phận đã cạn từ lâu. Có bắt đầu lại… cũng chẳng ích gì.”
10.
Chiều hôm sau, ta đang định nghỉ ngơi một lát thì nghe thấy thái giám cao giọng hô lớn:
“Hoàng thượng giá lâm!”
Ta đành phải vội vàng ra nghênh đón.
Chuyện đêm qua, cả hai chúng ta đều ăn ý không nhắc đến.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, vạn phúc kim an.” Ta hành lễ hết sức quy củ.
“Bình thân.”
Mặc Lương Thần ngồi xuống, đôi mắt sắc lạnh cứ nhìn chằm chằm ta, như thể đang đợi ta mở lời.
“Giờ này Hoàng thượng đến tìm thần thiếp, chẳng hay là có chuyện gì quan trọng?” Ta thử dò xét hỏi.
Hắn khẽ vuốt đôi lông mày khá giống với Mặc Ngôn Thần, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt:
“Hôm nay rảnh rỗi, nên đến thực hiện lời hứa hôm qua, đưa nàng lên núi dạo chơi.”
Sau bữa tối hôm qua, vì gặp mấy phi tần kia nên ta đã từ chối lời mời của hắn.
Tạo điều kiện cho người khác, cũng chẳng thiệt gì mình. Với bậc đế vương, đương nhiên là sẽ trọng những người hiểu chuyện và biết nhìn thời thế.
“Được thôi.” Ta cụp mắt, mỉm cười nhẹ.
Lúc hoàng hôn buông xuống, trên sườn núi, ta đi phía trước, Mặc Lương Thần cùng một tiểu thái giám theo sau. Còn đội ngũ cung nữ, thị vệ đông đúc thì bị Mặc Lương Thần lấy lý do “vướng víu” mà để lại dưới chân núi.
Không khí trong núi trong lành, khiến lòng người cũng thấy dễ chịu một cách lạ thường.
“Hôm nay quả là thấm được cái ý vị ‘cây nào cũng sắc thu, núi nào cũng nhuốm ánh chiều’.” Ta chân thành khen ngợi.
“Nếu nàng thích…” Mặc Lương Thần chưa nói hết câu thì ta đã nghe thấy tiếng hắn rên khẽ. Phía sau, tiểu thái giám hoảng hốt kêu lên:
“A! Hoàng thượng!”
Ta quay đầu liếc nhìn, chỉ thấy Mặc Lương Thần đạp trúng một tảng đá lỏng, cả người đổ nhào về phía vách núi với tư thế không thể cưỡng lại.
Ta là người đứng gần hắn nhất, vội vươn tay nắm lấy cổ tay hắn. Hắn cũng lập tức nắm chặt lấy tay ta như bám được cọng rơm cứu mạng.
Đá núi ở đây trơn nhẵn, khinh công cũng khó phát huy, huống hồ không có chỗ đứng vững.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bị lực kéo mạnh từ phía hắn, ta bị lôi trượt một đoạn trên lớp đá. May mà có một cọc gỗ gần đó, cộng với bao năm tập võ, ta mới miễn cưỡng bám được, dừng lại đúng lúc.
Tiểu thái giám sợ đến ngồi bệt xuống đất, ta hít sâu một hơi, trầm giọng ra lệnh:
“Đi gọi người, bản cung không trụ được lâu đâu.”
“Dạ, dạ!”
Thấy hắn đã chạy đi, ta mới tạm thời bình tĩnh trở lại.
“Diệp Lan Nhân.” Mặc Lương Thần gọi ta bằng giọng rất nhẹ.
“Ừm.” Trong lòng ta ngổn ngang cảm xúc, cánh tay cũng bắt đầu đau buốt rõ rệt.
Một lúc sau, hắn lại lên tiếng, giọng trầm hẳn, chẳng đoán được tâm trạng:
“Nếu nàng không trụ nổi nữa… thì cứ buông tay đi, sống tiếp cho thật tốt.”
Ta khựng lại.
Trong khoảnh khắc ấy, ta thực sự có suy nghĩ muốn buông tay.
Nếu Mặc Lương Thần c.h.ế.t đi, Mặc Ngôn Thần liệu có thể lên ngôi?
Còn ta, có lẽ cũng có thể từ đây mà giải thoát?
Nghĩ lại thì, nếu hoàng đế gặp chuyện chẳng lành trong tay ta, tiền triều hậu cung sao có thể bỏ qua?
Làm phi tần mà phải tuẫn táng theo cũng là chuyện đương nhiên.
Cân nhắc thiệt hơn một phen, trong lòng ta đã có quyết định.
“Diệp Lan Nhân?”
Mặc Lương Thần đợi mãi không thấy ta trả lời, lại mở lời gọi.
Ta cố gắng kìm nén cảm xúc:
“Không sao, ta trụ được, hoàng thượng cứ yên tâm.”
Mặc Lương Thần khựng lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi chua xót và xúc động khó tả. Bao nhiêu năm qua, luôn là hắn che chở thiên hạ, bảo vệ người bên cạnh, chưa từng có ai nói với hắn hai chữ “yên tâm” như vậy.
Dù miệng nói không sao, ta vẫn cảm nhận rõ thể lực đang cạn kiệt với tốc độ cực nhanh.
Chất lỏng ấm nóng dưới thân từ từ thấm qua các kẽ đá chảy xuống vách núi.
Bụng dưới bị cứa mấy đường, cánh tay phải dần tê dại.
Ta hiểu rõ tình trạng của mình, nếu được cứu, e rằng cũng phải dưỡng thương một thời gian dài.
Không biết qua bao lâu, đôi mắt ta dần trở nên mờ mịt, lờ mờ thấy đoàn người chạy đến.
Khi Mặc Lương Thần được kéo lên an toàn, ta cuối cùng cũng mất đi ý thức.
Ba ngày sau, ta mới tỉnh lại.
Khoảnh khắc mở mắt ra, ta liền biết,mình đã đánh cược thành công.
Ngay sau đó, cơn đau và cảm giác rách nát khắp toàn thân ập đến khiến ta không kìm được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Hạt Dẻ Rang Đường
Sương Giáng đẩy cửa bước vào, vừa thấy ta tỉnh, giữa chân mày tràn đầy vui mừng. Nàng chạy vội đến bên giường, quỳ xuống, nước mắt không kìm được mà rơi xuống:
“Công chúa…”
Ta thấy Sương Giáng, mừng đến rơi lệ:
“Sao muội lại ở đây?”
“Là Hoàng thượng sai người đưa nô tỳ đến. Công chúa, người dọa c.h.ế.t nô tỳ rồi!”
Ta đưa tay trái còn có thể cử động được, khẽ chạm vào má Sương Giáng:
“Ta không sao mà, muội khóc cái gì? Thấy muội sống tốt thế này, ta yên tâm rồi.”
Sương Giáng dần bình tâm lại, liền đi gọi Mặc Lương Thần.