Người Qua Như Ánh Chớp Giữa Trời Thu

Chương 9



Hôm ấy, ở Cung Phượng Nghi, khi Trinh tần làm loạn, nàng vẫn ngồi cùng Mặc Lương Thần trên ghế chủ vị.



Dù không thể gọi là thần tiên quyến lữ, nhưng thần thái cử chỉ cũng khá tương xứng.



Ấy vậy mà giờ đây, nàng tựa như đã già đi mười mấy tuổi chỉ sau một đêm, hoàn toàn mất đi vẻ sinh khí ngày nào.



“Lúc ta mười tuổi, lần đầu tiên gặp Hoàng thượng, là trong một buổi yến tiệc. Khi ấy bao người xung quanh ồn ào náo nhiệt, chỉ riêng hắn… tựa như thần tiên lạc vào thế gian, trầm lặng mà cao quý.

Ngay lúc đó, ta đã mơ ước có một ngày có thể ở cạnh nam tử như vậy, thậm chí cùng hắn sánh vai, trở thành người trong lòng hắn.”



Ánh mắt hoàng hậu tràn đầy hồi ức, ẩn chứa thứ tình cảm mà ta không tài nào hiểu được.



Một lúc sau, nàng kể tiếp:



“Sau khi sinh ra ý định gả cho hắn, ta liền ngày đêm luyện cầm kỳ thư họa đến cực hạn, ra sức vun đắp danh tiếng nữ tử hiền lương đức hạnh khắp kinh thành, chỉ mong có cơ hội được gần hắn hơn một chút.

Về sau, hắn được phong làm thân vương, cũng đến tuổi tuyển phi.

Ta dùng đến cái c.h.ế.t để ép buộc, cầu xin phụ thân đến diện thánh xin cho ta gả cho hắn, hoàn thành giấc mộng cả đời ta.

Phụ thân của ta cuối cùng cũng không nỡ trái ý, lấy công lao chiến trận đổi lấy một cuộc hôn sự.

May thay, danh tiếng của ta cũng không đến nỗi tệ, tiên đế chấp thuận.

Khi đó ta vui mừng khôn xiết, chỉ cần được làm thê tử của hắn, ta cảm thấy cả đời đã mãn nguyện rồi.”



“Ngày đại hôn, còn có hai trắc phi cùng tiến vương phủ.

Tuy trong lòng có chút ghen ghét, nhưng niềm hân hoan được thành thân với hắn đã lấn át tất cả.

Ta mặc phượng bào, đội mũ phượng, mười dặm kiệu hoa, gả vào vương phủ.”



Đôi mắt hoàng hậu rưng rưng ánh lệ.



“Đêm động phòng, hắn đến phòng ta đúng theo quy củ, nhưng không hề hành lễ hợp cẩn, thậm chí… đến khăn voan của ta hắn cũng không vén lên. Lúc đó ta hiểu… hắn vốn không muốn lấy ta. Nhưng ta không cam tâm.”



“Kể từ ngày ấy, ta dốc hết sức làm một Vương phi tốt, một Hoàng hậu tốt, chỉ mong hắn có thể quay đầu nhìn ta một lần.

Nhưng hắn… rốt cuộc vẫn là kẻ lạnh nhạt, hoặc nói đúng hơn, ta chưa từng là người trong lòng hắn.”



“Cho đến khi ngươi xuất hiện…”



“Ta càng chắc chắn một điều, ta chỉ có một cái danh hiệu ‘hoàng hậu’, Còn hắn đối với ngươi… là thật sự khác biệt. Ngươi luôn dễ dàng khiến hắn rung động, chạm đến cảm xúc của hắn.”



Giọng nói của hoàng hậu lúc này nghe như có chút chua xót.



“Hắn cho phép ngươi gọi tên húy của hắn, hắn thì luôn gọi ngươi bằng tên thân mật. Hắn ngày ngày ở bên ngươi.”



“Ngay cả khi nói chuyện với ngươi, hắn cũng chưa từng xưng là ‘Trẫm’, mà chỉ xưng ‘ta’, cứ như thể hai người là phu thê bình thường.”



“Diệp Lan Nhân, ta ghen tị với ngươi, ghen đến điên dại, đến muốn ngươi c.h.ế.t đi.

Vì sao… thứ mà ta dùng cả đời cũng không có được, ngươi lại có thể nhẹ nhàng mà đạt được?”



Hoàng hậu có chút kích động, ho sặc sụa liên tục.

Thì ra người khác lại nhìn nhận chuyện Mặc Lương Thần đối xử với ta như vậy.



“Ta chưa bao giờ cảm thấy hắn đối xử với ta là tốt.”



“Thứ hắn cho, từ đầu đến cuối… chưa từng là điều ta mong muốn.”



Ta trầm mặc rất lâu, rồi mới mở lời:



“Lòng người là thế, cái không có được mãi mãi là điều người ta khắc khoải. Ngươi là như vậy, ta cũng thế… mà Mặc Lương Thần, há chẳng phải cũng vậy sao?”



Trong lòng nặng nề, ta đứng dậy định rời đi.



“Giờ hắn đã không còn muốn gặp ta nữa,”



“Lần này mời ngươi đến… là muốn nhờ ngươi hỏi hắn một câu giúp ta.”



Ta dừng bước, nhưng không quay đầu lại.



“Câu gì?”



“Ngươi hỏi hắn… có từng… có từng dành cho ta một chút chân tình nào không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Lòng ta khẽ chấn động, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Trước khi bước ra khỏi Cung Phượng Nghi, ta vẫn không nhịn được mà quay lại nhắc nàng một câu:



“Tình cảm, xưa nay mười phần thì chín phần là khổ đau. Nếu có thể buông bỏ, chắc hẳn ngày tháng sẽ dễ chịu hơn nhiều.”



Thứ đáp lại ta chỉ là tiếng gió thu xào xạc cuốn theo lá úa.



Ta có thể thấu hiểu sự cố chấp của hoàng hậu, thậm chí còn có phần khâm phục.



Nhưng những lời nàng nói… ta thật không dám đồng tình.



Lợi ích, tình cảm.



Thật thật giả giả, khiến người ta chẳng thể phân rõ.



Huống hồ, ta mới vào cung chẳng được bao lâu, sao có thể làm được điều mà hoàng hậu đã cả đời cũng không làm nổi?



Cái gọi là “khác biệt”, e rằng chỉ là sự mới mẻ nhất thời, hoặc một loại chấp niệm.



“Hoàng thượng đối với hoàng hậu, đương nhiên là từng có tình cảm.”



Sau khi nghe xong lời nhắn của hoàng hậu, Mặc Lương Thần chỉ thở dài, rồi thật lâu sau mới thốt ra như thế.



Trong lòng ta không khỏi cảm thấy tiếc nuối thay hoàng hậu, nhưng vẫn giữ im lặng.



“Tình cảm… đâu phải cứ muốn là có.”

Hạt Dẻ Rang Đường



Đột nhiên, hắn hỏi ta một câu chẳng liên quan lắm:



“Diệp Lan Nhân, nàng có biết tại sao ta lại ban cho nàng Điện Kinh Hồng không?”



Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời.

Hắn chỉ mỉm cười, không nói ra nguyên do.



……



Ta nghĩ rất lâu. Cuối cùng vẫn quyết định nhờ người đem nguyên văn lời của Mặc Lương Thần truyền lại cho hoàng hậu.



Đau khổ do mình lựa chọn, thì chỉ có thể cắn răng chịu lấy, vượt qua mà thôi.



Ta thường nghĩ đến câu hỏi mà Mặc Lương Thần đã hỏi ta.



Điện Kinh Hồng, không rõ đối với hắn là có ý nghĩa thế nào.



Còn đối với ta, có lẽ chỉ là một cánh chim kinh hồng, nhưng khó lòng vượt qua được giấc mộng tầng tầng…

 

9.



Mùa thu săn bắn, cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính rời khỏi hoàng cung.



Ta và Mặc Lương Thần cùng ngồi chung một xe ngựa. Mấy vị phi tần đi cùng ríu rít thảo luận về cảnh thu dọc đường, thỉnh thoảng lại thốt lên vài tiếng trầm trồ, quả thực náo nhiệt đến mức khiến người ta cảm thấy phiền lòng.



“Ê ê ê, các tỷ muội có biết nơi săn b.ắ.n mùa thu lần này có ý nghĩa gì không?”



“Không biết đâu, nếu muội biết thì kể nghe thử xem nào!”



“Nghe nói Thánh Tổ Hoàng Đế từng đặt tên ngọn núi này theo khuê danh của Hoàng hậu, hai người phu thê tình thâm, lưu lại một đoạn giai thoại tình yêu đẹp đẽ.”



“Người có tình khó gặp, mà được bên nhau trọn đời lại càng khó hơn nữa.”



“Đúng là vậy đó…”



Trong lời nói mang theo chút tiếc nuối xen lẫn ghen tị ấy, cơn buồn ngủ của ta cũng tan biến, liền bắt đầu thưởng thức cảnh thu trong núi.



Nơi đây núi non hữu tình, nước biếc trời trong.