Tâm trạng ta ổn định lại, có chút bực bội chẳng buồn che giấu.
“Diệp Lan Nhân, trước kia ta đã làm nhiều chuyện có lỗi với nàng. Nàng có thể cho ta một cơ hội để bù đắp được không?”
Ta sững người.
Lại là chiêu gì nữa đây?
Lùi một bước để tiến ba bước, đúng là trò mới mẻ.
Ta bật cười:
“Hoàng thượng nói đùa rồi. Ngài là bậc đế vương, có quyền lực chí cao vô thượng, muốn gì mà không được? Chuyện nhỏ như vậy, thật không đáng để ngài bận lòng.”
Hắn vùi đầu vào hõm cổ ta, cách một lớp áo vẫn cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn phả lên da thịt.
“Ta vốn là kẻ khắt khe, không giỏi dịu dàng, cũng lười nói chuyện. Tính cách ta xa cách, sinh ra đã lạnh nhạt, có được gì cũng không hơn người khác là bao.”
“Ta từng cho rằng, làm hoàng đế, tất phải như vậy. Mọi người, mọi việc, đều phải nằm trong tính toán của ta.”
Hắn nói nhỏ nhẹ, rồi khựng lại.
Bàn tay xương khớp rõ ràng đang ôm lấy ta chợt nới lỏng ra một chút, hắn nhìn thẳng vào mắt ta, rồi cất lời:
“Diệp Lan Nhân… phải làm sao đây, ta hình như ngày càng để tâm đến nàng rồi.
Hắn lại nói… hắn để tâm đến ta.
Dù ta có vô cảm thế nào, cũng hiểu được ý nghĩa ẩn trong câu ấy.
Giọng nói nhẹ như lông hồng, vô tình đáp xuống nơi sâu kín nhất trong lòng ta.
Không hiểu vì sao, lại khiến lòng ta thoáng xao động.
Một chút hỗn loạn, thứ cảm giác mà từ lâu ta đã không muốn chạm vào nữa.
Ta nhân lúc hắn phân tâm, vội vàng đẩy hắn ra, lùi về sau mấy bước, thầm điều chỉnh lại cảm xúc đang hơi chao đảo trong lòng.
Ta vốn không thích những thứ cảm xúc vượt ngoài tầm kiểm soát của bản thân.
Ổn định lại tâm trí, ta ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của hắn, vẻ mặt bình tĩnh, điềm nhiên như chẳng hề bị ảnh hưởng.
“Ta tên là Lan Nhân – là Lan Nhân thì ắt sẽ kết cục như lan tàn liễu rụng.”
“Còn ngài tên là Lương Thần – vốn chỉ là thời khắc đẹp ngắn ngủi, không có thực.”
“Nếu một đoạn tình cảm đã biết trước là không có kết quả, thì hà tất phải dây dưa mãi?”
Trong mắt Mặc Lương Thần phản chiếu rõ khuôn mặt ta, tựa như trong đó có cả một đời của ta, sáng tỏ mà lạnh lẽo.
“Ta không tin.”
Giọng hắn chắc nịch đến mức khiến lòng ta hơi chấn động.
Có lẽ hắn có phần thật lòng, nhưng điều ta mong muốn không phải là chân tình… mà là tự do.
Cả đời ta, không nên bị nhốt trong bốn bức tường lạnh lẽo của hoàng cung này.
Hắn từng nói hoàng đế vô tình, vậy mà giờ lại bình thản đến bên ta, thổ lộ lòng mình, thật sự khiến người ta khó hiểu.
Mà thật ra… ta cũng từng nghĩ đến mối quan hệ giữa ta và hắn.
Ta nghĩ tình cảm ta dành cho hắn thật sự rất ít ỏi, nhiều nhất cũng chỉ có thể gọi là biết ơn mà thôi.
Mọi thứ bắt đầu từ sự lợi dụng, vậy thì cũng nên kết thúc bằng lợi dụng.
Nghĩ như thế, chút xao động thoáng qua trong lòng ta lúc nãy liền tan biến sạch sẽ.
Góc tường âm u, một thái giám nhỏ lén lút rời khỏi cung Kinh Hồng, lợi dụng đêm tối, men theo con đường nhỏ trong ngự hoa viên, bước nhanh về phía Cung Phượng Nghi.
Tên thái giám quỳ gối trong cung hoàng hậu, cung kính bẩm báo lại không sót một chữ những gì vừa chứng kiến.
Từ ngày bị cấm túc đến nay, hoàng hậu càng thêm bất định, lúc nắng lúc mưa, cả con người dường như chỉ sau một đêm đã già đi rất nhiều.
Nàng là một người đáng thương, ít nhất là trong mắt ta.
Hoàng hậu yêu Mặc Lương Thần, yêu còn sâu hơn bất kỳ phi tần nào nơi hậu cung này.
Trên đời này, không một nữ nhân nào cam tâm tình nguyện chia sẻ nam nhân trong lòng mình với người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng là hoàng hậu, là chính thất, thế nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn trượng phu của mình đêm đêm qua đêm lưu lại ở chốn người khác.
Ta cũng không thể chấp nhận được điều đó.
Có lẽ… đó chính là lý do vì sao ta không bao giờ có thể thật lòng với Mặc Lương Thần, ta tự nhủ với lòng như vậy.
Hoàng hậu vẫn luôn xem ta là cái gai trong mắt, là chướng ngại trong lòng.
Nhưng nàng đâu hay, thứ nàng một lòng mong muốn… từ trước đến nay ta chẳng bao giờ để vào mắt.
Ta có thể cảm thông với nàng, nhưng không thể tha thứ cho những đau đớn nàng từng trút lên người ta.
“Ngươi… nói gì?”
Khuôn mặt vốn đã tái nhợt của hoàng hậu, giờ lại càng thêm trắng bệch vì kinh hoàng.
Nàng lẩm bẩm như kẻ mộng du:
“Hắn chưa từng nói với ta những lời như thế…”
“Nương nương…”
Cung nữ bên cạnh như không đành lòng nhìn nàng bi thương đến vậy, khẽ lên tiếng an ủi:
“Nương nương, hoàng thượng vẫn còn vương vấn người mà. Nô tì thấy… đối với Vân phi, chẳng qua cũng chỉ là chút hứng thú nhất thời mà thôi…”
“Ngươi không hiểu… ngươi không hiểu.”
Hoàng hậu ngồi phịch xuống đất.
“Dù ta làm thế nào, hắn cũng không hề nhìn đến.”
“Còn nàng, chỉ cần đứng đó, hắn đã yêu nàng rồi.”
“Nương nương, xin người đừng như vậy mà…”
Nhưng hoàng hậu chẳng nghe thấy gì nữa.
Đôi mắt đã mất đi ánh sáng chỉ còn lặng lẽ nhìn trân trân ra ngoài khung cửa sổ.
“Cách hắn đối với Diệp Lan Nhân… cuối cùng vẫn là khác.”
8.
Xuân qua thu đến, ngày tháng trôi qua thật nhanh.
Hạt Dẻ Rang Đường
Chuyện xảy ra trong ngự thư phòng hôm ấy, Mặc Lương Thần cũng không hề nhắc lại.
Hắn chỉ như thường lệ, ung dung cùng ta dùng bữa, rồi ở lại Điện Kinh Hồng phê tấu chương.
Ta cũng không hỏi.
Giả ngây giả ngô từ lâu đã là chiêu thức ta quen dùng.
Hoàng hậu đã bệnh nặng được một thời gian.
Vài ngày trước, nàng cho người đến mời ta, nói rằng muốn gặp một lần.
Nể tình thân thể nàng suy yếu, ta đã chấp thuận lời mời ấy.
Vừa bước vào Cung Phượng Nghi, mùi thuốc đông y nồng nặc xộc thẳng vào mũi, hòa lẫn trong đó là mùi gỗ mục thê lương, mang theo tử khí nặng nề.
Hoàng hậu dựa yếu ớt trên tháp, trông vô cùng tiều tụy.
“Ngươi đến rồi.” Hoàng hậu ngẩng đầu.
“Thần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
Nàng cười yếu ớt, “Lễ nghi của Vân phi xưa nay vẫn luôn rất tốt.
Chỉ là… giờ danh hiệu hoàng hậu đối với ta, chẳng qua chỉ là một chiếc áo choàng băng giá thấm tận xương tủy mà thôi.”
“Thân thể của Hoàng hậu nương nương hiện tại thế nào rồi?” Ta chuyển lời, hỏi.
“E là… chẳng còn bao lâu nữa.”
Hoàng hậu đáp chậm rãi.
Ta thoáng ngẩn người, rồi ngẩng đầu nhìn nàng.