[Giới thiệu]
Lại một mùa đông tuyết rơi rả rích.
Trong nhóm mới có một nhiếp ảnh gia tên là Lâm Tự Thanh, người rất xinh đẹp, vóc dáng cao ráo, thân hình mảnh khảnh, những bức ảnh nàng chụp mang phong cách duy mỹ, làm việc nghiêm túc và tận tâm.
Điều duy nhất không tốt là tính cách của nàng hơi bướng bỉnh, lại không mấy hòa hợp với người phụ trách nhóm Khương Mẫn.
Cuối năm, nhóm tổ chức liên hoan, hôm đó Khương Mẫn đã sốt nhẹ hơn nửa ngày, đầu vẫn còn choáng váng, vẫy tay với Lâm Tự Thanh: "Ngồi bên này."
Lâm Tự Thanh liếc nhìn cô, hoàn toàn không nhúc nhích.
Đồng nghiệp đành phải đẩy Lâm Tự Thanh qua, vừa cười vừa giảng hòa: "Chắc Tiểu Lâm uống nhiều quá rồi."
"Em ấy à," Khương Mẫn lắc đầu cười, dựa vào vai nàng, "Em ấy chính là chủ nợ của tôi đó."
Đồng nghiệp nhất thời căng thẳng, rất sợ nàng nổi nóng rồi đẩy Khương Mẫn ra.
Lâm Tự Thanh rũ mi mắt, mím chặt môi.
Không ai biết lúc ấy lòng bàn tay nàng đã đổ đầy mồ hôi nóng, tim đập loạn nhịp mất kiểm soát.
Cũng không ai biết rằng, Khương Mẫn từng là người giúp đỡ nàng.
Cả hai chỉ có duy nhất một tấm hình chụp chung.
Bức ảnh ấy viền đã ố vàng, chất lượng thấp đến mức gương mặt gần như không còn rõ nét nữa.
Mặt sau bức ảnh có ghi:
"Được sống trong thế giới có chị, thật tốt biết bao."
"Bao đêm trằn trọc chẳng thể yên giấc. Những cảm xúc trồi sụt, nỗi nhớ không dám gọi tên, tâm sự chua xót khó diễn tả...
Tận sâu đáy lòng, em cảm nhận được cơn bão và sóng thần do một cánh bướm khẽ động mà nên, mỗi một đợt sóng đều gọi tên chị."