Phía trước là khung cảnh phồn hoa có một không hai, Trần Dung nhìn lên trên bầu trời, thấp giọng nói: “Trách không được nhiều người hướng tới Kiến Khang như vậy.”
Tinh vệ đi ở phía bên trái nghe vậy nhếch miệng cười, trả lời: “Đúng thế, thiên hạ có mười phần tao nhã, Kiến Khang đã chiếm tám phần.”
Hắn nhìn Trần Dung, cười nói: “Nữ lang hiện tại có thân phận khác xưa, nếu có cơ hội, có lẽ có thể tiếp xúc thêm với một số nhân vật phong lưu tuấn ngạn, rồng phượng trong loài người.”
Lời này của hắn? Trần Dung liếc mắt một cái, cười mà không nói gì.
Trên đường đi, Trần Dung không hề thúc giục, mọi người liền đi thong thả, vừa đi vừa ngắm cảnh, khi tới bên bờ sông thì sắc trời đã tối muộn, trăng sáng treo trên đầu cành liễu.
“Nữ lang, đến rồi.” Bọn họ thật sự không biết nên xưng hô với Trần Dung thế nào nên học theo đám người Bình ẩu và Thượng tẩu gọi nàng là nữ lang.
Đến rồi sao?
Trần Dung lên tiếng, nhẹ giọng nói: “Ta xuống dưới đi dạo một chút.”
“Vâng.”
Trần Dung nhảy xuống xe ngựa, từ từ đi về phía trước.
Đi qua rừng cây, nàng dừng chân.
Trong đình đài kia lại trống rỗng.
Nhưng mà, phía bên phải hồ nước có ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.
Trong ngọn đèn nhợt nhạt thản nhiên, m.ô.n.g mông lung lung, một bóng người cũng mơ hồ đứng trong đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gió cuồn cuộn thổi tay áo trường bào của chàng, cũng thổi lay bốn năm đốm lửa bên cạnh người chàng lên xuống rời rạc.
Trên trời ánh trăng trong như nước, bên dưới áo trắng như mộng.
Hóa ra chàng đã sớm đến đây……
Trần Dung dừng chân, khẽ nói: “Không sao, các ngươi lui ra đi.”
“Vâng.”
Trần Dung đi về phía trước.
Tới bên bờ hồ, một chiếc thuyền con ở dưới chân lúc chìm lúc nổi. Trần Dung thả người nhảy xuống, cầm lấy sào trúc, hướng tới người nọ nhẹ nhàng chèo qua.
Trong nháy mắt, nàng đã tới bên cạnh chàng.
Đứng gần nhìn chàng, lần đầu tiên Trần Dung trông thấy, trên gương mặt mĩ thiếu niên luôn ung dung, luôn mỉm cười này có một chút cô đơn ảm đạm.
Vẻ cô đơn này rất mong manh rất nhẹ, lại không biết vì sao khiến trong lòng Trần Dung như bị thắt chặt.
Nàng nhanh chóng nghiêng đầu đi, một lần nữa đeo mặt nạ cho bản thân.
Mê Truyện Dịch
Trong gió đêm, y bào phất phơ, chàng nhìn mặt nước gợn sóng dưới ánh trăng, khẽ nói: “Nàng đến muộn.”
Trần Dung mím môi, một hồi lâu, nàng đang chuẩn bị nói rằng chàng cũng chưa hẹn giờ với mình thì giọng nói thanh nhuận như nước của chàng như có như không bay tới: “Đây là lần đầu tiên.”