Chàng từ từ quay đầu, trong bóng đêm, ánh mắt trong suốt rạng rỡ sáng ngời.
Chàng nhìn Trần Dung, Trần Dung lại một lần nữa từ trong ánh mắt thấy được vẻ ưu thương.
Trần Dung cắn môi thật mạnh, thấp giọng nói: “Ta……”
Vừa thốt ra một chữ, chàng tao nhã vươn tay với nàng, nói với giọng ôn nhu chi cực, tựa như nỉ non: “Đến đây, cùng ta du ngoạn.”
Mê Truyện Dịch
Trần Dung do dự một chút, vẫn đặt tay vào lòng bàn tay chàng.
Ngón tay mềm mại vừa vươn ra, chàng nhẹ nhàng nắm lại. Da thịt ấm áp chạm vào nhau, chàng kéo nhẹ một cái.
Trần Dung dựa theo đó nhảy sang thuyền của chàng.
Nàng vừa đứng vững, chàng đã buông tay nàng ra, quay đầu nhìn ngọn núi phía xa, khẽ nói: “Thỉnh khanh chèo thuyền cho ta.”
Trần Dung cúi đầu, xoay người cầm lấy sào trúc.
Sào trúc vừa cắm xuống đẩy ra, thuyền như tên b.ắ.n lao vọt ra, trong ánh trăng sáng như bạc, từng chuỗi bọt nước b.ắ.n lên tung tóe.
Chèo được một lát, Trần Dung nhìn về phía chàng. Dường như biết nàng đang nhìn mình, chàng nhẹ giọng nói: “A Dung, có muốn nghe thổi sáo không?”
Không đợi nàng trả lời, chàng lấy ra sáo ngọc từ trong tay áo, đặt bên môi thổi lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng sáo lưu chuyển.
Trần Dung cúi đầu, nhìn mảnh vụn trăng sáng trong nước, cùng ảnh ngược của hai người, mỗi khi sào trúc vừa cắm xuống thì khiến ba ảnh ngược đó vỡ ra, sau đó, lại khép lại, rồi lại vỡ ra.
Giờ khắc này, trong trời đất chỉ có tiếng sáo như mặt nước thản nhiên mà đến.
Không biết hôm nay là ngày gì.
Dần dần, tiếng sáo dừng lại.
Lúc này, thuyền con đã đến giữa sông. Trần Dung ngẩng đầu, nàng nhìn thân hình kỳ tú đưa lưng về phía mình, cắn môi, thấp giọng nói: “Sao không thấy hạ nhân của chàng đâu?”
Không ai trả lời.
Trần Dung cúi đầu xuống, nàng chuyên tâm chèo thuyền. Lúc này, thuyền dần dần trôi vào trong núi, nghe hai bên núi rừng truyền tiếng côn trùng kêu rả rích, Trần Dung khẽ nói: “Bệ hạ, bệ hạ hỏi ta.”
Nàng cúi đầu, chậm rãi cười, nhẹ giọng nói: “Hắn nói, nhiều người nhắc với hắn về hôn sự của chàng.” Dừng một chút, nàng lại tự cười: “Hắn còn nói với ta, có muốn lập một thánh chỉ không, hắn chỉ cần vung bút một cái, ấn dấu ngọc tỷ, sẽ biến ta trở thành phụ nhân của Vương gia chàng.”
“Ta đã cự tuyệt rồi.”
Trần Dung ngẩng đầu nhìn chàng, ánh mắt sáng ngời, tươi cười thanh triệt mà không mang theo sự hối hận: “Ta nói, ngay cả gả đi, ta cũng không ngồi được ở vị trí kia.”
Trong ánh mắt sáng trong, chuyên chú của nàng, mĩ thiếu niên đặt sáo ngọc bên môi, giống như thần tiên nơi thế ngoại từ từ quay đầu lại.