Người Vốn Phong Lưu

Chương 542: Người Vốn Phong Lưu



Dưới ánh trăng, khóe miệng Vương Hoằng hơi cong lên, xem như đang cười.

Trần Dung vươn tay phất lọn tóc bên thái dương, vẻ mặt hứng thú, nàng nhìn về phía trước nói: “Có điền sản có thôn trang, về sau còn có một hài tử…… Trần thị A Dung ta, rốt cục đã được như ý nguyện.”

“Như ý nguyện?”

Giọng của Vương Hoằng hơi thấp, hơi trầm, chàng híp mắt, nguy hiểm nhìn chằm chằm Trần Dung.

Trần Dung không nhìn chàng, tất nhiên không biết sắc mặt chàng không tốt. Nàng gật đầu, nói với giọng nhẹ nhàng, đắc ý: “Đúng vậy. Cả đời này của ta, cuối cùng cũng được như ý nguyện.” Nàng nghiêng đầu, cất tiếng cười trong trẻo: “Trước kia ta đã nghĩ, cả đời này có thể gả cho một sĩ tử hàn vi giản dị, giúp hắn tích lũy một ít tiền tài, sinh vài hài tử thông minh thì đủ rồi. Thất lang không biết đâu, khi ta nhàn rỗi không có việc gì còn từng nghĩ rằng nên làm như thế nào mới có thể nắm giữ tâm của trượng phu, khiến cho hắn không muốn nạp thiếp.”

Nói tới đây, nàng khanh khách bật cười.

Cúi đầu, Trần Dung dùng sào trúc xẹt qua nước gợn, sau khi tạo nên từng vòng gợn sóng ảm đạm, Trần Dung cười rất vui vẻ: “Có một thời gian, ta nghĩ đến bản thân sẽ vĩnh viễn không được như ý nguyện. Thật không ngờ bệ hạ đối tốt với ta như thế. Hiện tại tuy ta không thể hưởng thụ hạnh phúc của một gia đình, nhưng có điền sản có thôn trang, còn có thể có hài tử, thật sự là một chuyện vô cùng tốt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng chuyển sang nhìn Vương Hoằng, đối diện với ánh mắt lẳng lặng chàng, thật sự quá mức yên tĩnh, còn mang theo ý lạnh. Nhưng mà Trần Dung đang cảm thấy thoải mái, cũng không để ý tới. Nàng mở to mắt nhìn chàng mang theo ý nghịch ngợm, tao mị uyển chuyển tiến tới gần, lặng lẽ gọi: “Thất lang.”

Nàng cắn môi, cười ngượng ngùng, sau một lúc lâu định mở miệng thì lại chỉ cười.

Cúi đầu xuống, hai tay Trần Dung bấu chặt, lúng ta lúng túng nói: “Thất lang, chàng đáp ứng ta một việc, được không?”

Mê Truyện Dịch

Lời của nàng vừa dứt, Vương Hoằng đã thản nhiên, lạnh lùng trả lời: “Không được.”

Trần Dung ngẩn ngơ, nàng ngạc nhiên nhìn chàng, khẽ nói: “Ta vẫn chưa mở miệng mà.”

Khóe miệng Vương Hoằng khẽ cong, tựa tiếu phi tiếu nói: “Không phải là nàng muốn ta đáp ứng, nếu hoài thai hài tử của ta, đứa nhỏ sẽ đi theo nàng, không liên quan đến ta sao.”

Trong vẻ mặt kính nể, có chút uể oải của Trần Dung, chàng cười cười, tay áo dài phất một cái, thản nhiên nói: “Nghĩ tới mấy trăm năm qua, nó là người đầu tiên thân là huyết mạch đích truyền của Lang Gia Vương thị, còn chưa xuất hiện đã bị người ta ghét bỏ rồi.”