Người Vốn Phong Lưu

Chương 543: Người Vốn Phong Lưu



Giọng nói của chàng vẫn ôn nhu khinh đạm như trước, thật đúng là lạnh lùng. Trần Dung không dám nói tiếp nữa, vội vàng ngậm miệng, đưa lưng về phía chàng.

Tuy xoay lưng lại, nhưng nàng vẫn tươi cười sung sướng, ánh mắt sáng ngời. Thực hiển nhiên, lúc này Trần Dung đang hưng phấn, đối với chính tương lai của bản thân vẫn tràn ngập kích động.

Vương Hoằng thấy thế, cong môi, chắp hai tay sau lưng, nhìn phương hướng ngược lại với nàng, thản nhiên nói: “Trần thị A Dung, nàng c.h.ế.t tâm đi.”

Trần Dung kinh ngạc quay đầu, trong ánh mắt khó hiểu của nàng, chàng cười cười, lạnh lùng nói: “Dù là hiện tại hay là tương lai, nam nhân tới gần nàng, đến một người thì ta g.i.ế.c một người.”

Chàng bỗng dưng quay đầu, ôn nhu nhìn Trần Dung chăm chú, vươn tay nhẹ nhàng phẩy như phủi bụi trên áo nàng, rồi khẽ nói: “Bởi vậy, cả đời này của nàng sẽ không có con nối dõi kế thừa gia nghiệp của nàng.”

Chàng nói đến đây, không đợi Trần Dung tức giận mà lửa giận trong lồng n.g.ự.c chàng càng ngày càng khó chịu, chàng đi lên phía trước vài bước, đứng ở đầu thuyền, cũng không quay đầu lại ra lệnh: “Chèo mau một chút.”

Mê Truyện Dịch

Ngữ khí trầm giận.

Trần Dung đầu tiên là ngẩn ngơ, nàng suýt nữa đã thốt ra: Ta cho tới bây giờ đều không nghĩ tới, trừ chàng ra, ta còn có thể để nam nhân nào khác gần gũi mình.

Nhưng câu nói cuối cùng còn chưa thốt ra khỏi miệng, Trần Dung nhớ đến sự cường ngạnh cùng vô tình của nam nhân này thì lại thấy thầm hận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lập tức, nàng bĩu môi, nặng nề chống sào trúc xuống mặt nước.

Khi bọt nước văng khắp nơi, thuyền nhẹ lao nhanh, trong nháy mắt, bờ sông đã bị bỏ sau lưng rất xa.

Vương Hoằng không nói lời nào, Trần Dung cũng hờn dỗi không nói gì thêm. Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có tiếng nước chảy, cùng tiếng sào trúc khua nước, xen lẫn trong tiếng côn trùng kêu ran.

Vương Hoằng rất tức giận, sau khi ở đầu thuyền một lúc, đột nhiên vươn tay vung một cái trong không trung thật mạnh, mắng với giọng căm hận: “Đáng chết.”

Vừa quát mắng lại khiến cho Trần Dung ngẩng đầu nhìn chàng.

Vương Hoằng đưa lưng về phía nàng, ở dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú có chút tái xanh, chàng cắn răng, vừa hận vừa nói: “Đều là do hôn quân này.”

Trần Dung khẽ mím môi, muốn trả lời chàng một câu, cuối cùng lại nhịn xuống.

Lúc này, Vương Hoằng đi ra vài bước, lướt qua Trần Dung xuống phía đuôi thuyền, cởi xuống một bầu rượu được trói chặt. Chàng giơ lên bầu rượu kia, ngửa đầu uống một ngụm.

Nghe thấy tiếng rượu chảy vào trong cổ họng, Trần Dung không nhịn được nói: “Đừng uống nữa.” Nàng xông lên một bước, cướp bầu rượu, kêu lên: “Đang ở giữa sông, chàng muốn c.h.ế.t đuối sao?”