Vương Hoằng mặc nàng đoạt lấy bầu rượu, chàng cũng không nhìn nàng, chỉ xoay người, mím môi.
Lúc này, giọng nói thấp mà ôn nhu của Trần Dung truyền đến: “Bệnh của chàng thế nào rồi? Giữa sông gió lớn, đừng để sức khỏe bị ảnh hưởng.” Dừng một chút, nàng khuyên nhủ: “Chúng ta trở về đi.”
Nam nhân không để ý tới nàng.
Trần Dung thấy chàng cũng không quay đầu lại, giống như hài tử đang hờn dỗi, không khỏi nói thầm: “Bệnh có khi còn chưa khỏi hết mà…… Thật sự là không biết thương chính mình.”
Nam nhân đưa lưng về phía nàng vẫn không nhúc nhích.
Trần Dung trừng mắt nhìn, lúc này, Vương Hoằng hắt xì một cái.
Trần Dung ngẩn ra, chàng lại hắt xì tiếp hai cái.
Trần Dung vội vàng tiến lên, nàng kéo ống tay áo chàn, nhỏ nhẹ nói: “Lạnh đúng không? Chúng ta trở về đi.”
Nam nhân cũng không quay đầu lại, ngay khi nàng vừa cầm ống tay áo thì lại rút về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mê Truyện Dịch
Trần Dung cảm giác được trong động tác của chàng có sự chần chờ, lại nghe thấy chàng hắt xì thêm hai cái, vừa tức giận lại có chút buồn cười. Nàng vươn hai tay, vây quanh chàng, muốn để hắn ấm áp hơn một chút, Trần Dung mềm mại khuyên nhủ: “Thất lang, gió sông quá lớn, rất dễ bị cảm lạnh.”
Vương Hoằng không để ý đến.
Trần Dung bất đắc dĩ, kéo chàng về phía sau. Lần này, lại dễ dàng lôi được chàng đi. Kéo Vương Hoằng tới ngồi trên tháp được đặt cố định trên thuyền, Trần Dung nhìn quanh mọi nơi, không thấy xiêm y, đành phải ủ ấm chàng từ sau lưng.
Nam nhân trong lòng lại hắt xì từng cái một.
Trần Dung cảm thấy bất an, vội vàng cũng ngồi ở trên tháp, đem đầu của chàng ủ vào trong lòng. Vừa dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho chàng vừa dùng tay kia chèo thuyền trở về. Trần Dung nói với giọng thầm oán: “Sao ngay cả hạ nhân cũng không mang theo chứ?”
Nam nhân không nói gì, chỉ im lặng nằm ở trong lòng nàng, dưới ánh trăng, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại toát ra một chút yếu ớt cùng bất lực.
Trần Dung cúi đầu xuống, ở giữa hai hàng lông mày nhẹ nhàng in một nụ hôn, vừa hôn, nàng nghĩ đến chỗ đáng giận của người trước mắt này, không khỏi nói với vẻ tức tối: “Rõ ràng vừa hư hỏng lại bá đạo, rồi tự cho là mình siêu phàm, cố tình sinh bệnh giống như hài tử vậy.”
Nam nhân khẽ cử động, dựa vào trong lòng nàng lên tiếng phản bác: “Danh hào ta còn chưa có, chưa hề trưởng thành.”
Không biết vì sao, nghe thấy chàng nói như vậy, Trần Dung lại bật cười. Vừa cười, nàng thật sự không thể nhịn nổi, tiếng cười càng ngày càng vang.