Người Vốn Phong Lưu

Chương 605: Người Vốn Phong Lưu



Câu trả lời này thật tùy hứng, có điều Vương Hoằng tùy hứng đã quen, lại là lang quân của bọn họ, chúng hộ vệ nhìn thoáng qua nhau, lại liếc nhìn Trần Dung một cái, không nhắc lại nữa.

Chỉ có Trần Dung, ở một khắc khi Vương Hoằng hạ lệnh lui quân kia, cả người nàng tựa như được buông bỏ một khối đá nặng ngàn cân, lập tức trở nên thả lỏng.

Vừa thả lỏng, mỏi mệt cùng buồn ngủ đến tốt cùng ập tới.

Nhưng nàng không muốn ngủ.

Nàng nhìn vạt áo trắng trong thuần khiết trước mắt kia, nghe chàng nói ‘Muốn lui thì lui’, bất tri bất giác, hốc mắt lại đỏ.

Chàng vốn là người thông minh, chàng không muốn mình bị người ta nghi ngờ, bị người ta thương tổn……

Trần Dung nắm vạt áo chàng, nắm thật chặt.

Một bàn tay thon dài vươn ra.

Mê Truyện Dịch

Bàn tay kia ôn nhu tách từng ngón tay nàng ra, nhẹ nhàng từ tốn nắm gọn trong lòng bàn tay.

Chàng không nói nữa, cũng không làm gì khác, chỉ ôn nhu, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng ở trong lòng bàn tay mình. Chàng nắm rất chặt, dường như muốn mượn động tác này khiến cho Trần Dung đang khốn đốn không chịu nổi trầm tĩnh lại.

Quả nhiên Trần Dung dần dần thả lỏng cơ thể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cổ tay của nàng đang căng cứng lập tức buông thõng xuống, nàng dán mặt vào trong lòng chàng, cơ thể dần dần trầm xuống.

Nàng chìm vào trong mộng đẹp.

Trần Dung tỉnh lại trong sự xóc nảy đảo điên, nàng vừa động đậy, một bàn tay đã ấn lên người nàng, giọng nói nhỏ ôn nhu của Vương Hoằng vang lên: “Đừng nhúc nhích, miệng vết thương vừa được băng bó.”

Trần Dung đáp nhẹ một tiếng, mở mắt ra.

Nhìn mỹ thiếu niên áo trắng như tuyết, trên gương mặt tuấn dật thanh hoa mang theo tươi cười thản nhiên, thanh thản dựa vào thành xe, Trần Dung hỏi với vẻ si ngốc: “Chúng ta đang đi đâu?”

“Trở về thành Nam Dương.”

Trần Dung ngẩn ngơ, nàng kinh ngạc hỏi: “Cứ như thế trở về thành Nam Dương?”

Vương Hoằng cúi đầu xuống. Nhìn nàng, chàng nhếch miệng cười.

Nụ cười này đặc biệt trong trẻo sáng tỏ, lộ ra hàm răng trắng tinh, chàng giải thích: “Đừng lo lắng, người của Mộ Dung Khác đã rơi vào bẫy của Nhiễm Mẫn rồi.” Chàng chầm chập nói: “Sau khi nàng mất tích, ta đã phái người liên hệ với Nhiễm Mẫn.”

Chàng dùng ngón giữa xoa cái cằm trơn bóng, nói với vẻ lười biếng: “Mộ Dung Khác kia là người thông minh, hiện tại gã chỉ liên hệ với ta thôi.” Cười cười, Vương Hoằng nói: “Gã tính trước sẽ thông báo tin tức của nàng cho ta biết, xử lý ta, sau đó lại dùng nàng để đối phó với Nhiễm Mẫn. Ngay cả khi hai người chúng ta không trúng kế, cũng sẽ bởi vì chuyện nàng rơi vào tay gã mà buồn bực cả đời. Nhưng gã đã xem thường Vương Hoằng ta, cũng xem thường Nhiễm Mẫn.”