Người Vốn Phong Lưu

Chương 606: Người Vốn Phong Lưu



Cười nhẹ, Vương Hoằng ngẩng đầu nhìn nóc xe, nói thầm: “Ta đã sớm nói cho tiểu tử Mộ Dung biết, Vương Hoằng ta cho tới bây giờ không phải là kẻ hủ nho. Gã dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ không đi tìm Nhiễm Mẫn, lấy lực lượng hai người để đối phó với một mình gã chứ? Phi.”

Sau khi nói xong, Vương Hoằng thấy Trần Dung lắng nghe nghiêm túc, lại tiếp lời: “Ta lộ ra tin tức về lộ tuyến và nhân số hộ vệ của thành chủ Mạc Dương, đó là biết gã sẽ nhịn không được mà ra tay. Nhiễm Mẫn kia đã nói qua, người Mộ Dung Khác phái đi sẽ do y đối phó. Về phần nàng thì ta sẽ tới cứu. Hiện tại.” Chàng ngừng một chút rồi nói tiếp: “Ta nghĩ hai người kia đã đối mặt rồi, chậc chậc, lấy có tâm đối phó với vô tâm, lấy chủ động đối phó với bị động, lần này Mộ Dung Khác sẽ tổn thất khá lớn, về sau hẳn là gã sẽ an phận hơn một chút.”

Trần Dung nghe đến đó, nhịn không được hỏi: “Vậy còn chuyện của thành chủ Mạc Dương thì sao?” Giọng nói của nàng có chút gấp gáp.

Vương Hoằng chậm rãi cúi đầu xuống.

Cúi đầu nhìn nàng, chàng khoanh hai tay, vẫn là vẻ thản nhiên như thường.

Nhưng Trần Dung nhìn chàng, tim lại đập mạnh.

Mê Truyện Dịch

Vương Hoằng lẳng lặng nhìn Trần Dung, khóe miệng cong lên, nhợt nhạt cười nói: “Đó là việc nhỏ.”

“Làm sao có thể là việc nhỏ được?”

Trần Dung ngồi dậy, vươn tay nắm ống tay áo của chàng, cầu xin: “Chàng nói cho ta biết đi.” Nói cho ta biết, chàng lộ ra thông tin về thành chủ Mạc Dương, có thể bị người ta phát hiện, có thể ảnh hưởng đến cuộc đời sau này hay không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vương Hoằng vẫn lẳng lặng nhìn Trần Dung.

Ánh mắt của chàng trong sáng, cao xa, yên tĩnh, tự tại.

Nhưng càng là như thế, Trần Dung càng thấy bất an. Nàng biết người trước mắt này, cứ khi nào có chuyện lại rất hay giả bộ không có việc gì như thế.

Khẽ cười, Vương Hoằng thu hồi ánh mắt.

Chàng thản nhiên nói: “Đừng vội bối rối, không có việc gì đâu.”

Làm sao có thể không có việc gì? Thế gia đại tộc ở thành Kiến Khang rất phức tạp, luôn luôn cản trở lẫn nhau…… Nếu không phải như thế, rõ ràng chàng sẽ không thua Mộ Dung Khác vì sao còn phải giấu diếm bằng mọi cách?

Trong lúc Trần Dung bối rối, Vương Hoằng vỗ vỗ tay nàng, cuối cùng không nói gì cả.

Trần Dung bất đắc dĩ đè chặt tâm bất an, từ từ ngồi thẳng, vừa cúi đầu, nàng phát hiện mình vẫn đang khoác áo bào trắng bao quanh thân hình.

Xoay người, Trần Dung cởi bỏ áo bào.