Vẻ mặt Bùi Xuân Sơn rất nghiêm túc, hắn nắm lấy tay ta nói: “Tĩnh Xu, cha nàng đặt cho nàng một cái tên dụng tâm như vậy, chứng tỏ ông ấy thương nàng.”
Ta gật đầu, không ngờ Bùi Xuân Sơn lại nói với ta: “Nàng vốn dĩ là người nên được yêu thương, được trân trọng, nên không được tự ti khinh thường bản thân mình.”
“Dù sau này thế nào đi nữa, nàng vẫn là một cô gái tốt, đáng được người khác đối xử tử tế.”
“Tĩnh Xu, ta thật sự sợ rằng ta mang nàng đi, là đẩy nàng vào một vũng bùn khác. Tasợ mình không thể bảo toàn mạng sống, nàng sau này không nơi nương tựa, rồi sẽ phải tự xoay sở như thế nào đây…”
Sống mũi ta cay cay, không thể nhìn thẳng vào đôi mắt sáng như sao của hắn nữa.
Xuân Sơn à, rõ ràng vẫn còn sống sờ sờ ngồi trước mặt ta đây, nhưng luôn lo lắng cho những ngày tháng ta mất đi chàng.
Chàng sợ ta rời xa chàng, lại càng sợ ta không thể rời xa chàng.
Nên ta hiểu, sự thất lạc đột ngột của hắn lúc này.
Ta xoay mặt hắn lại, để hắn nhìn ta viết chữ.
Ta theo cuốn sách trong tay hắn, trước tiên chép lại tên mình, rồi tiếp tục viết: “Tĩnh Xu có chàng là đủ rồi.”
Hắn chỉ nhìn thoáng qua, rồi cũng vội vàng dời mắt đi.
Chủ đề như vậy, ai nghe cũng sẽ đỏ hoe mắt.
Nhưng ta thật lòng muốn nói với hắn, năm đó hắn muốn mang ta đi, ta là cam tâm tình nguyện.
Hắn đã cho ta hy vọng sống, càng cho ta dũng khí sống tiếp.
Ta vô cùng cảm kích, chỉ cảm thấy cả đời này cũng không trả hết ân tình của hắn, đối tốt với hắn còn không kịp, huống chi là oán hận.
Cũng giống như hai câu thơ hắn đọc cho ta nghe:
“Ngã tâm phỉ thạch, bất khả chuyển dã - Lòng ta không phải đá, chẳng thể lăn tròn).
Ngã tâm phỉ tịch, bất khả quyển dã - Lòng ta không phải chiếu, chẳng thể cuốn lại).”
Ta vòng ra sau bàn, nhẹ nhàng ôm lấy chàng trai đang lén lút lau nước mắt này.
Hoa mai trong sân nở rộ đúng độ, năm mới đến rồi, lại là một khởi đầu tràn đầy hy vọng.
6
Bùi Xuân Sơn nói, tên ta lấy từ 《Kinh Thi》, vậy cũng từ trong đó tìm một câu, đặt tên cho muội muội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn đọc: “Dã hữu mạn thảo, linh lộ chuyên hề - Ngoài đồng cỏ dại mọc lan, sương móc đẫm ướt lá cành). Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề - Có người con gái đẹp tươi, mày ngài cong vút dịu hiền).”
Vậy là muội muội được đặt tên là “Thanh Uyển”.
Trong lòng ta đọc thầm: “Thường Thanh Uyển, Thường Thanh Uyển, ý nghĩa hay, lại dễ nghe. Luôn tốt hơn mấy cái tên Chiêu Đệ, Phán Đệ, Kiều Kiều, Hương Hương nhiều.”
Sau khai xuân, Bùi Xuân Sơn thường xuyên đóng quân trong quân doanh, nhưng mỗi tháng, vẫn có vài ngày được về đoàn tụ cùng tỷ muội ta.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Mỗi lần về, hắn đều xách theo đủ thứ lỉnh kỉnh, hoặc là đồ dùng trong nhà, hoặc là đồ vật sắm sửa cho mẹ con ta.
Cuộc sống thanh bần, vậy mà hắn vẫn có thể làm cho mẹ con ta mỗi người một chiếc - khóa) vàng nhỏ.
Hắn vừa đeo cho ta vừa cười tít mắt: “Khoá trường mệnh khóa bình an, tránh tai - trừ)tà, lúc ta còn bé mẹ ta cũng làm cho ta một cái.”
Ta cũng tranh thủ lúc hắn đi vắng mua chút vải nỉ vải bố về, hỏi han khắp nơi, mới may được một chiếc áo giáp mềm cho hắn, mong rằng khi hắn bị thương có thể đỡ đần được phần nào.
Còn quân quân lương của hắn hễ còn dư chút nào, đều đưa hết cho ta.
Ta học viết chữ rất chăm chỉ, đến cuối năm này, đã có thể viết được những câu hoàn chỉnh, ta viết cho hắn xem: “Chàng giữ) lại chút ít, y phục hành trang, uống rượu tiêu khiển.”
Bùi Xuân Sơn vẫn cứ nhét tiền vào túi tiền của ta, cười nói: “Y phục hành trang, nàng sắm sửa cho ta còn ít sao? Chỉ riêng áo ấm mùa đông đã may ba bộ rồi, bao nhiêu việc trong nhà ngoài ngõ, nàng đều làm lúc nào vậy?”
Ta rất vui vẻ đón nhận lời khen của hắn, chỉ lặng lẽ mỉm cười, nghe hắn tiếp tục nói: “Còn về uống rượu tiêu khiển, ta lại thấy không thú vị bằng ở nhà cùng nàng pha trà đọc sách.”
Ta nghe vậy, nhớ tới một câu thơ hắn từng đọc, quay đầu đi tìm trên giá sách.
Không biết từ lúc nào hắn đã đi theo tới, từ phía sau vươn bàn tay to lớn ra, cùng ta nắm lấy sống lưng một cuốn sách.
“Đổ thư tiêu đắc bát trà hương, đương thì chỉ đạo thị tầm thường - Mải mê đọc sách đến nỗi làm đổ trà, lúc đó chỉ thấy là chuyện bình thường).”
Khi ta vừa lật đến trang này, hắn đã ăn ý đọc trước ra.
Hắn vòng tay ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên búi tóc của ta.
“Tĩnh Xu, ta chưa từng xem những ngày tháng yên bình như hôm nay là chuyện tầm thường. Cả nhà ta c.h.ế.t trong chiến loạn, ta sống sót đến giờ, không có nhà, cũng như không có hồn vậy.”
“Cha nàng từng trên chiến trường vì ta đỡ một mũi tên b.ắ.n lén, cứu ta một mạng. Lúc đó ta muốn mang nàng đi, vốn là muốn tìm cho nàng một gia đình tốt để sống yên ổn qua ngày, báo đáp ân tình của cha nàng.”
“Nhưng ta ngày ngày nhìn nàng và đứa trẻ còn ẵm ngửa, trên xe ngựa nhìn hai tỷ muội nàng nép sát vào ta ngủ say, tựa như vợ con ta vậy, ta liền sinh lòng ích kỷ.”