Ta ôm chặt lấy hắn, giống như dỗ Thanh Uyển, hết lần này đến lần khác nhẹ nhàng vuốt lưng hắn.
“Tĩnh Xu, ta nghĩ bụng, ta cô thân một mình, sớm muộn gì cũng c.h.ế.t ngoài sa trường thôi. Ai ngờ ông trời thương xót, đưa nàng và muội muội đến bên ta, là ta có phúc.”
Ta dùng ngón tay vẽ từng nét chữ trên lưng hắn: “Ta cũng vậy.”
Ta đỡ hắn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn hắn, mắt không chớp.
Thấy hắn ngơ ngác nhìn lại, ta khẽ kiễng chân, đặt lên môi hắn một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
Ta vội vàng xấu hổ bỏ chạy, quay lưng về phía hắn ngồi xuống mép giường, ôm lấy Thanh Uyển, che đi nhịp tim đang đập loạn xạ của mình.
Bùi Xuân Sơn lại càng luống cuống hơn ta, cuốn sách cầm nửa ngày cũng không bỏ về chỗ cũ, ngược lại còn kéo theo mấy cuốn sách bên cạnh rơi xuống đất.
"{“Ta, ta sẽ thu dọn ngay đây ,” rõ ràng ta không nói không rằng, mà chàng cứ hệt như vừa bị vợ dữ mắng mỏ, “Lát nữa ta sẽ quét tước sân sạch sẽ, rồi gánh thêm vài thùng nước nữa.”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nhìn bóng dáng hắn tất bật ngược xuôi, Thanh Uyển cười khanh khách mấy tiếng, ta cũng nhoẻn miệng cười theo, khẽ hôn lên má mềm mại của Thanh Uyển.
Đêm ấy, tuyết phủ kín sân, trăng soi bóng hoa thơm ngát.
Ta lấy hết can đảm, đẩy Bùi Xuân Sơn nằm xuống giường, y phục trên người hắn đều do một tay ta khâu vá, ta dễ dàng cởi ra được phân nửa.
Hắn thấy ta vừa ngượng ngùng vừa giận dỗi, nước mắt chực trào ra, vội vàng lắp bắp giải thích, “Tĩnh Xu đừng nghĩ bậy, là do Trịnh đại thẩm dặn dò, bảo thân thể nàng bây giờ còn yếu, e rằng sinh con sẽ để lại di chứng.”
“Đợi đến khi chúng ta nuôi Thanh Uyển lớn thêm chút nữa, đợi ta bồi bổ cho nàng khỏe hơn đã, được không?”
Ta bình tĩnh lại phần nào, nhớ tới cảnh tượng mẹ ta qua đời vì khó sinh.
Trong lòng ta cũng sợ hãi, bèn xích lại gần, kéo kéo vạt áo hắn.
Hắn còn muốn né tránh, bị ta trừng mắt lườm một cái, lúc này mới chịu để yên cho ta giúp mình mặc lại áo lót.
Trên n.g.ự.c hắn có một vết sẹo mờ, ta không kìm được đưa ngón trỏ khẽ vuốt ve.