Nguyện Hoa Mãi Đẹp, Nguyện Trăng Mãi Tròn

Chương 8



Ta ôm chặt lấy hắn, giống như dỗ Thanh Uyển, hết lần này đến lần khác nhẹ nhàng vuốt lưng hắn.



“Tĩnh Xu, ta nghĩ bụng, ta cô thân một mình, sớm muộn gì cũng c.h.ế.t ngoài sa trường thôi. Ai ngờ ông trời thương xót, đưa nàng và muội muội đến bên ta, là ta có phúc.”



Ta dùng ngón tay vẽ từng nét chữ trên lưng hắn: “Ta cũng vậy.”



Ta đỡ hắn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn hắn, mắt không chớp.



Thấy hắn ngơ ngác nhìn lại, ta khẽ kiễng chân, đặt lên môi hắn một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.



“Tĩnh Xu…” Giọng nói của hắn hơi khàn, ánh mắt nóng rực.



Ta vội vàng xấu hổ bỏ chạy, quay lưng về phía hắn ngồi xuống mép giường, ôm lấy Thanh Uyển, che đi nhịp tim đang đập loạn xạ của mình.



Bùi Xuân Sơn lại càng luống cuống hơn ta, cuốn sách cầm nửa ngày cũng không bỏ về chỗ cũ, ngược lại còn kéo theo mấy cuốn sách bên cạnh rơi xuống đất.



"{“Ta, ta sẽ thu dọn ngay đây ,” rõ ràng ta không nói không rằng, mà chàng cứ hệt như vừa bị vợ dữ mắng mỏ, “Lát nữa ta sẽ quét tước sân sạch sẽ, rồi gánh thêm vài thùng nước nữa.”

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Nhìn bóng dáng hắn tất bật ngược xuôi, Thanh Uyển cười khanh khách mấy tiếng, ta cũng nhoẻn miệng cười theo, khẽ hôn lên má mềm mại của Thanh Uyển.



Đêm ấy, tuyết phủ kín sân, trăng soi bóng hoa thơm ngát.



Ta lấy hết can đảm, đẩy Bùi Xuân Sơn nằm xuống giường, y phục trên người hắn đều do một tay ta khâu vá, ta dễ dàng cởi ra được phân nửa.



Bùi Xuân Sơn hoảng hốt chụp vội chăn bông, thoăn thoắt nhảy xuống mép giường.



Hắn thấy ta vừa ngượng ngùng vừa giận dỗi, nước mắt chực trào ra, vội vàng lắp bắp giải thích, “Tĩnh Xu đừng nghĩ bậy, là do Trịnh đại thẩm dặn dò, bảo thân thể nàng bây giờ còn yếu, e rằng sinh con sẽ để lại di chứng.”



“Đợi đến khi chúng ta nuôi Thanh Uyển lớn thêm chút nữa, đợi ta bồi bổ cho nàng khỏe hơn đã, được không?”



Ta bình tĩnh lại phần nào, nhớ tới cảnh tượng mẹ ta qua đời vì khó sinh.



Trong lòng ta cũng sợ hãi, bèn xích lại gần, kéo kéo vạt áo hắn.



Hắn còn muốn né tránh, bị ta trừng mắt lườm một cái, lúc này mới chịu để yên cho ta giúp mình mặc lại áo lót.



Trên n.g.ự.c hắn có một vết sẹo mờ, ta không kìm được đưa ngón trỏ khẽ vuốt ve.



Hắn vội vàng nắm lấy tay ta, thở dốc nói, “Tĩnh Xu, nhột…”



Ta xót xa nhìn , còn hắn rũ mắt xuống, cười nhẹ nhàng, “Ta da dày thịt béo lắm, nàng đừng xem thường ta.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta giơ nắm đ.ấ.m lên dọa hắn, hắn ngược lại dứt khoát ghé mặt tới, dáng vẻ mặc kệ ta đ.ấ.m đá thế nào cũng không sợ.



Ta nào nỡ lòng nào đánh, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, khẽ đặt tay mình vào lòng bàn tay kia.



Hắn kéo ta nằm xuống, kéo chăn đắp kín cho ta, ánh trăng rải đầy mặt đất như sương, bóng cây leo lên khung cửa sổ.



Chúng ta đều mong chờ ngày tháng còn dài, nhưng ai nấy đều sợ ngày tháng tươi đẹp sẽ đột ngột chấm dứt.



Dẫu sao người lính thú, nói đi là đi ngay, có những ngày ta chờ được hắn về, lại có những ngày mãi mãi chẳng thể chờ được…



Năm thứ hai sau khi ta theo Bùi Xuân Sơn rời khỏi nhà, hắn rốt cuộc cũng phải lên đường chinh chiến.



Tiết trời vào thu se lạnh như nước, cũng tựa như cảnh tượng ngày đầu chúng ta gặp nhau.



Trước lúc đi, hắn rón rén xuống giường, hôn lên má Thanh Uyển, rồi lại hôn lên má ta.



Sợ đánh thức chúng ta, hắn ôm bộ giáp ra sân mặc, giữa đêm khuya lạnh lẽo như vậy, khi mở cửa ra hắn chỉ mặc độc một chiếc áo lót.



Cuộc chia ly diễn ra lặng lẽ, hắn không muốn thấy ta khóc.



Ta vốn là người câm, cũng chỉ có thể âm thầm rơi lệ.



Ta gắng gượng nhắm mắt, mãi đến khi nghe thấy tiếng kèn hiệu lệnh xuất quân vang lên, mới không kìm được vùng dậy chạy ra ngoài.



Trên con phố dài toàn là những người già yếu, phụ nữ và trẻ con đi tiễn quân, gương mặt họ giống hệt gương mặt ta –



Ruột gan đứt đoạn, nước mắt tuôn rơi.



Giờ khắc này, những người vợ, người mẹ đều hóa thành người câm, một chữ cũng không thốt nên lời, chỉ còn ánh mắt mỏi mòn ngóng trông.



Rõ ràng đoàn quân còn chưa đi xa, mà nỗi nhớ nhung đã dâng lên cồn cào.



Đội ngũ hùng dũng, trong tay ta nắm chặt chiếc khăn tay, vốn định trao cho Bùi Xuân Sơn, để được nhìn hắn thêm lần nữa.



Tiếc là người quá đông, khi ta chen lên phía trước thì đã là cuối hàng quân, chẳng thể tìm thấy Bùi Xuân Sơn đâu nữa.



Có một ông lão dáng người gầy gò nhỏ bé, trông có vài phần giống cha ta, cuối cùng ta nhét chiếc khăn tay kia vào tay ông.



Chẳng biết ông lại là chồng của ai, là cha của ai.



Chỉ mong sao tất cả họ đều bình an trở về.