Chương 103: Tan vỡ.
Nội tâm Hazel:
Mình thậm chí còn chưa bước qua sinh nhật mười tám tuổi—vậy mà đã có "vinh hạnh" đặt bút ký một hợp đồng với chính bố ruột của mình.
Không—gọi là hợp đồng nghe còn quá nhẹ.
Đó là một khế ước.
Một tờ giấy vô hình, nơi mình dâng cả linh hồn mình cho quỷ dữ... và nhận lại một lời hứa mơ hồ rằng Eliora sẽ được yên bình.
Con xin lỗi, bố à.
Dù có bị trời đánh, bị nguyền rủa vì hỗn hào, thì con vẫn phải nói thật lòng:
Những gì bố đã làm với những đứa con của mình còn đáng sợ hơn cả điều con từng tưởng tượng.
Đôi khi, con tự hỏi—liệu trong trái tim của bố, ngoài tiền bạc, quyền lực, danh tiếng... còn lại bao nhiêu phần dành cho những đứa con đã mang họ Ravenscroft?
Bây giờ, con biết rồi.
Đủ rõ để hiểu... vì sao mẹ lại rời đi.
Mình cúi đầu, dội nước lạnh lên mặt. Từng giọt nước nhỏ xuống bồn sứ, loang ra thành những đường run rẩy, lạnh buốt. Mình nhìn bản thân trong gương—mái tóc ướt rũ, đôi mắt trũng sâu vì mất ngủ, môi nhợt nhạt như thể vừa qua một trận chiến không ai thấy.
Lẩm bẩm như một kẻ tự tra khảo chính mình:
"Liệu mày có đang làm đúng không, HaHa? Hay mày vừa tự bước vào cái bẫy mà bố đã chôn sẵn?"
Nhưng dù là cái gì đi nữa... thì giờ cũng chẳng còn đường quay lại.
Mình đã đi một bước thẳng xuống địa ngục, không cần chờ đến lượt, không cần chen hàng.
Tự nguyện. Tỉnh táo. Không ai ép.
Giỏi thật đấy, HaHa.
Mình bật cười—một tiếng cười khô khốc, méo mó, vang vọng trong phòng tắm lạnh lẽo.
Sau đó, mình mặc đồng phục như thể là một phần của hệ thống—máy móc, chuẩn chỉnh, vô cảm. Cài nút, đeo cà vạt, lấy cặp. Mỗi động tác đều quen thuộc như thể... chưa từng có gì xảy ra.
Mình mở cửa, bước ra hành lang vắng lặng, rồi đi thẳng xuống nhà ăn.
Vừa đặt chân đến, mình đã thấy chị Fiona ngồi đó. Gương mặt chị không còn lớp trang điểm tỉ mỉ như thường ngày, tóc hơi rối, quầng mắt thâm nhẹ. Có lẽ... chị cũng mất ngủ.
Chẳng ai nói gì.
Mình kéo ghế, ngồi đối diện. Không cố gượng cười, không giả vờ thân thiết.
Chúng mình ngồi đó—hai "quân cờ" của gia tộc, mỗi người mang trong mình một mức độ cam chịu khác nhau, cùng chờ đợi một người đàn ông quyền lực bước xuống... để cùng dùng bữa sáng như thể mọi chuyện đều bình thường.
Cuối cùng, bố cũng bước xuống.
Vẫn dáng vẻ ấy—chững chạc, đạo mạo, từng bước đi như thể dưới chân không bao giờ chạm đất. Chiếc áo sơ mi được ủi phẳng không một nếp gấp, cà vạt chỉnh tề, và gương mặt không có lấy một biểu cảm dư thừa. Giống hệt như hôm qua, và có lẽ... cũng sẽ giống hệt như ngày mai.
Ông ngồi xuống ghế đầu bàn, gật nhẹ như thể ra hiệu cho buổi sáng bắt đầu.
Bữa ăn diễn ra trong sự lặng lẽ đến ngột ngạt.
Chị Fiona chỉ cúi đầu ăn, gần như không động đũa nhiều. Mình thì hầu như không nếm được vị gì—mọi thứ chỉ như đang nhai vụn những suy nghĩ đang gào thét trong đầu.
Được một lúc, giọng bố vang lên, đều đặn, như đang bàn công việc:
"Ta sẽ cho người đón Eliora về đây."
"Con bé sẽ được chữa trị trong điều kiện tốt nhất. Còn nơi nào tốt hơn biệt thự Ravenscroft chứ?"
Chiếc nĩa trong tay mình khựng lại một giây giữa không trung, nhưng mình nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Không nhìn ông, mình chỉ nhẹ nhàng đáp, giọng thấp nhưng rõ:
"Con sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Eliora. Để cậu ấy chuẩn bị tâm lý."
Một khoảng lặng ngắn. Rồi bố gật đầu—không nói gì thêm, như thể việc ấy cũng là một phần trong kế hoạch đã định sẵn.
Bữa ăn tiếp tục. Những tiếng va chạm nhẹ giữa dao, nĩa, và gốm sứ là âm thanh duy nhất vang lên trong căn phòng rộng lớn. Không ai nói thêm lời nào.
Trong một thoáng, mình tự hỏi—nếu ai đó nhìn vào từ bên ngoài, có lẽ sẽ nghĩ đây là một bữa sáng gia đình kiểu mẫu: bố, con gái cả, con gái út, cùng ăn uống trật tự trong một không gian sang trọng.
Chỉ có điều... không ai nói với ai một lời tử tế.
Không có tiếng cười.
Không có "Chào buổi sáng."
Không có "Con ngủ có ngon không?"
Chỉ có những giao dịch ngầm.
Những ánh mắt dò xét.
Những quân cờ đang sẵn sàng di chuyển.
Chiếc xe đen bóng loáng dừng trước cổng biệt thự lúc 7 giờ đúng.
Mình và chị Fiona lên xe trong im lặng, không ai nói với ai lời nào. Người tài xế của bố, như thường lệ, không mở nhạc, không nói chuyện, chỉ tập trung lái xe như một cỗ máy trung thành. Mọi thứ đều trật tự một cách... vô cảm.
Chẳng ai nói gì, nhưng mình biết—chị cũng đang nghĩ ngợi, giằng xé, đấu tranh trong đầu y như mình. Có những câu hỏi không thể thốt nên lời. Có những nỗi đau không thể gọi tên.
Mà... nói ra để làm gì? Khi mọi câu nói đều có thể bị nghe thấy?
Camera chạy bằng cơm của bố...
Một cụm từ chợt hiện trong đầu khiến mình phải cố nén cười.
Bởi mình biết—ở cái gia tộc này, "tai mắt" không chỉ là thiết bị điện tử. Chúng là người. Là tài xế, là vệ sĩ, là người giúp việc, là những ánh nhìn âm thầm nhưng luôn cảnh giác.
Thế nên, bọn mình chọn im lặng.
Không phải vì không muốn nói.
Mà vì... chẳng thể tin mình có quyền được nói.
Mình bước xuống xe, chân bỗng thấy nặng như đeo đá, dù chẳng có sợi xích nào trói buộc.
Không ai lên tiếng. Mình và chị Fiona chỉ trao nhau một ánh nhìn thoáng qua—trong đôi mắt ấy, có quá nhiều điều muốn nói, nhưng chẳng điều gì có thể thốt thành lời. Không phải lúc này. Không ở nơi này.
Hai chúng mình rẽ sang hai hướng, mỗi người một ngả.
Mình đi về phía căn tin. Cảm giác đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mình cần một chút gì đó để níu lại sự minh mẫn trước khi bước vào lớp—nơi có những ánh mắt, những người mình không chắc còn có thể tin tưởng.
Một chai nước cam ép. Mát lạnh trong tay. Mình xoay nhẹ nắp chai, uống một ngụm, hơi thở dần đều lại.
Nhưng vừa quay lưng đi, từ xa, mình đã nhìn thấy—
Alan. Dẫn đầu. Ánh mắt sắc lạnh, đôi mày cau chặt.
Theo sau là Noah và Leo. Ba người, bước dồn dập ngang qua hành lang, gương mặt ai cũng đằng đằng sát khí. Họ không nhìn thấy mình. Nhưng mình thì thấy rõ—sự giận dữ trong từng sải chân, từng cái nắm tay siết lại trắng bệch.
Một cảm giác lo sợ lặng lẽ dâng lên trong lòng.
Mình vội đi theo họ. Dù không dám chạy, nhưng chân cứ bước nhanh hết mức có thể. Mỗi nhịp tim như đang đập ngay trong cổ họng.
Họ đi nhanh đến mức như thể gió cuốn. Còn mình... cứ như đang lết theo bằng đôi giày đã mòn cả đế, hụt hơi trong mỗi bước chân.
Khi đến gần lớp, mình vừa định bước lên bậc cửa thì tiếng Alan đã vang lên từ bên trong—lớn đến mức khiến mình khựng lại:
"Mẹ nó! Cậu đối xử với HaHa như vậy mà coi được hả, Gray?!"
Mình sững người.
Alan... định đánh nhau với Gray sao?
Không được. Alan không phải đối thủ của Gray. Mình phải vào ngăn cậu ấy lại. Nhưng chân chưa kịp bước, thì giọng Leo tiếp nối, gay gắt không kém:
"Cậu hãy nói ra sự thật đi, Gray!"
Là... sự thật gì?
Một loạt giọng nói đan xen nhau vang lên. Mỗi câu như một nhát đâm vào lòng ngực.
Etan cố can:
"Gray sẽ nói. Nhưng đây chưa phải lúc thích hợp."
Alan gằn lên, giọng như chứa cả lửa:
"Lúc thích hợp là lúc nào? Đợi đến khi HaHa vỡ vụn thành từng mảnh mới là lúc thích hợp sao?!"
Rowan quát lớn, chen vào:
"Không có chuyện đó! Gray sẽ không bao giờ làm HaHa tan vỡ!"
Nhưng Noah lập tức phản bác, giọng nghèn nghẹn:
"Cậu ta đã làm rồi. Chính tay Gray đã khiến HaHa đau. Rất đau..."
Rồi một khoảng lặng buốt lạnh.
Tiếng Noah dịu lại, nhỏ hơn, như đang khóc:
"Làm ơn... hãy nói đi. Mình thấy tội cho HaHa lắm rồi."
Tội gì cơ?
Tay mình siết chặt chai nước, ngón tay run lên.
Rồi Sebastian thì thầm:
"HaHa sẽ giận chúng ta mất..."
David ngập ngừng góp lời:
"Vậy thì... chúng ta nên xin lỗi cậu ấy. Mua gì đó để dỗ cậu ấy đi."
Nhưng Liam lắc đầu:
"Không đâu. Chuyện này... không đơn giản như vậy."
Airden chen vào, cáu kỉnh:
"Mình đã bảo từ đầu dẹp cái trò đó đi rồi cơ mà!"
Julian không nén được nữa, giọng trầm xuống nhưng chứa đầy trách móc:
"Cậu còn dám nói câu đó? Chính cậu là người khoái chí nhất trong cái trò ấy còn gì."
Rồi Alan hét lên, lần này không chỉ là giận, mà là nỗi tức tưởi bật ra thành nước mắt:
"Tại sao các cậu có thể bày ra trò đó?! Trong khi HaHa đã giúp đỡ các cậu sau bao nhiêu chuyện như vậy?!"
Giọng cậu vỡ ra theo từng câu, đầy nghẹn ngào:
"Aiden, HaHa đã giúp cậu giải oan, giúp cậu có được học bổng và đó là cách cậu trả ơn cậu ấy đó hả? Còn cậu, Nathan—cậu không nhớ sao? HaHa đã cứu con cậu. Còn cứu luôn cả mạng cậu nữa, đến mức chính cậu ấy suýt chết! Vậy mà cậu lại đối xử với ân nhân mình như thế sao?"
Đầu óc mình bắt đầu quay cuồng.
Từng câu từng chữ như dội ngược vào đầu.
Tim đập như trống trận.
Rồi Leo lên tiếng. Chậm rãi. Nhưng lời cậu nói như đâm xuyên không khí:
"Còn hai cậu Gray, Rowan. Hai người nói yêu HaHa... nhưng hãy nhìn xem hai cậu đã làm gì với cậu ấy? Các cậu coi HaHa là chiến lợi phẩm."
Rowan gằn lại ngay:
"Không! Mình không coi HaHa là chiến lợi phẩm. Cậu ấy là tất cả đối với mình!"
Alan không chịu nhường:
"Nếu là tất cả, thì tại sao hai cậu lại dám lấy HaHa ra... để cá cược?!"
...
Cá cược?
Từng từ như gõ thẳng vào đầu mình.
Cái gì cơ? Cá cược?
Mắt mình mở lớn, lòng bàn tay lạnh toát. Cả thế giới như vỡ ra thành từng mảnh thủy tinh sắc lẹm.
Lần này là Miles, cậu ta hét lên.
"Mẹ nó! Nói ra hết luôn đi. Các cậu tính giấu HaHa đến bao giờ."
Elijah chen vào can ngăn.
"Bình tĩnh đi, Gray sẽ nói thôi."
Cậu ấy cũng ở đây sao? Mình tưởng Elijah còn ở bệnh viện chứ.
Như không thể chịu được những câu nói mơ hồ này nữa, mình đẩy cửa bước vào lớp.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa kêu "cạch" khẽ vang lên, mọi âm thanh trong phòng lập tức tắt lịm.
Cả đám... im bặt.
Không còn tiếng cãi vã, không còn tiếng trách móc, không còn cả tiếng thở gấp gáp như ban nãy mình nghe bên ngoài. Tất cả đông cứng, như thể sự xuất hiện của mình là cú tạt nước lạnh làm nguội toàn bộ cơn giận trong phòng.
Mình đứng yên một giây, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt.
"Có chuyện gì vậy?" – Giọng mình vang lên, không lớn, nhưng lạnh như gió sớm.
Không ai trả lời.
Mọi ánh mắt đều tránh né. Có người cúi gằm xuống bàn. Có người nhìn ra cửa sổ. Tim mình nhói lên một nhịp rất nhỏ—nhưng sắc.
Mình đảo mắt một lần nữa, chậm rãi hơn. Rồi... mình thấy Elijah.
Cậu ngồi gần góc lớp. Mặt còn sưng, một bên má bầm tím, trên trán là vết băng trắng vẫn chưa được tháo. Gương mặt vốn luôn tươi sáng ấy giờ im lặng, cúi xuống bàn, tránh nhìn vào mình.
Tim mình siết chặt.
Rồi mình nhìn thấy Gray.
Cậu ta không né tránh ánh mắt mình.
Ngược lại, Gray nhìn thẳng vào mình—một cái nhìn không chớp, không run, không xấu hổ.
Nhưng... vô cảm.
Ánh mắt trống rỗng như mặt hồ không gợn sóng, như thể giữa mình và cậu ta chẳng còn gì để gọi là liên quan.
"Mình hỏi lại lần nữa." – Mình gằn giọng, từng chữ rắn như thép.
"Rốt cuộc... có chuyện gì đang xảy ra?"
Vẫn là im lặng.
Một im lặng nặng nề đến đau nhói.
Không ai trả lời. Không một ai.
Cảm giác như mình đang đứng trước một lớp học đầy người... nhưng không ai còn có can đảm để đối mặt.
Rowan là người phá vỡ sự im lặng đầu tiên.
Cậu quay sang Gray, giọng trầm nhưng rõ ràng, như thể chính mình cũng không thể chịu đựng thêm nữa, theo sau đó là những tiếng của lũ quỷ.
"Gray... cậu nói đi."
"Mau nói đi."
"Hãy nói thật với cậu ấy đi."
Mình nhìn thẳng vào Gray. Trong lòng, từng mạch máu như căng ra. Mọi thứ trong đầu xoay vòng, nhưng mình vẫn cố giữ giọng bình tĩnh, gằn từng chữ như tự trói mình lại:
"Chuyện gì?"
Gray quét mắt một vòng quanh lớp.
Ánh mắt cậu chạm qua từng khuôn mặt—Alan, Leo, Noah, Julian—những người đang cúi đầu, những người đang nắm tay run lên, những người đang chờ ai đó mở toang cánh cửa địa ngục.
Cuối cùng, ánh mắt ấy dừng lại nơi mình.
Cậu ta khẽ bật cười. Một nụ cười nhạt, méo mó và cay đắng. Không giễu cợt, không dịu dàng, mà như thể... đã từ lâu không còn gì để mất.
"Được thôi." – Giọng Gray đều đều, nhẹ tênh như gió thoảng.
"Nếu cậu đã muốn biết... thì mình sẽ nói."
Mình cảm thấy tay mình siết chặt đến đau nhói. Móng tay như muốn bấm xuyên qua lớp da.
Chân run lên, không phải vì sợ, mà vì trái tim đang phải gồng mình chống đỡ điều mà trực giác đã đoán từ lâu—nhưng vẫn hy vọng là sai.
Gray bước về phía mình.
Từng bước một.
Bình thản như đang đi giữa một khu vườn mùa xuân, trong khi trước mặt là người con gái vừa dâng cả trái tim và lòng tin cho cậu.
Cậu dừng lại, chỉ cách mình vài bước.
Cúi người xuống, đôi mắt nhìn thẳng—không né tránh, không lay động.
Rồi từng chữ, từng chữ rơi xuống như lưỡi dao mỏng lặng lẽ rạch nát lòng ngực:
"Mình đã lợi dụng cậu. Và tất cả lớp D đều biết chuyện đo."
Tai mình ù đi.
Không gian xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập mạnh đến choáng váng, như thể có ai bóp nghẹt lấy cả lồng ngực.
"Mình và Rowan..." – Gray nói tiếp, giọng không run, không chùng xuống.
"...đã có một cá cược. Nếu ai có được cậu... người đó sẽ là người chiến thắng. Có được trái tim lẫn thân xác."
Mình chết lặng. Mắt mở lớn, toàn thân bất động.
Một cơn tê dại lan từ gáy xuống sống lưng, rồi tràn ra khắp cơ thể. Tay mình rơi thõng xuống. Miệng mấp máy nhưng không nói nổi một chữ.
Cá cược?
Rowan quay mặt đi, mắt đỏ hoe. Leo nắm chặt lấy cạnh bàn. Alan nghiến răng, tay siết lại như sắp đấm ai đó.
Tim mình như vừa bị ai đó cầm dao rạch ngang.
Nhưng đau nhất, vẫn là... mình đã từng tin họ.
Giọng mình run rẩy, nhưng vẫn cố giữ cho không mất bình tĩnh. Mắt nhìn thẳng vào người con trai đang đứng trước mặt, như muốn tìm lại một chút gì đó là thật trong ánh mắt ấy.
"Tại sao... tại sao cậu lại làm vậy với mình?"
Gray bật cười, nhẹ đến đáng sợ—một tiếng cười không mang theo cảm xúc, như thể mọi thứ đều là trò đùa.
"Cậu còn phải hỏi sao? Đương nhiên là để trả thù chị cậu rồi. Fiona đấy."
Tim mình như ngừng đập một nhịp.
Nếu... nếu mình còn có thể khóc như một người bình thường, thì có lẽ nước mắt đã tràn đầy mặt mình rồi. Nhưng mình chỉ đứng đó, trơ trọi giữa lớp học, như một con rối vừa bị giật đứt dây.
Tưởng như thế đã đủ để bóp nghẹt trái tim mình—nhưng Gray vẫn chưa dừng lại. Cậu ta cúi người xuống, gần hơn, thì thầm một câu:
"À... còn cả người chị em song sinh của Fiona nữa, Eliora ấy. Người chị cùng cha khác mẹ của cậu."
Mắt mình mở to kinh ngạc, như thể ai đó vừa rút cạn không khí trong phổi.
Không thể nào... chuyện đó... mình mới biết tối hôm qua, tại biệt thự... chỉ có bố và chị Fiona... làm sao cậu ta—
"Sao... sao cậu biết chuyện đó?" – Giọng mình vỡ ra, hoảng loạn, rạn nứt theo từng chữ.
Gray lại bật cười, lần này là một tiếng cười thích thú, gần như đắc thắng:
"Ôi HaHa ơi... cái đó thì mình phải cảm ơn sự xuất hiện của cậu đấy. Nhờ ba người giống nhau kỳ lạ như bản sao, mình bắt đầu nghi ngờ, rồi nhờ Etan điều tra cả ba."
Mình quay phắt sang Etan.
Cậu ta cúi đầu, trốn tránh ánh nhìn của mình như một đứa trẻ bị bắt quả tang. Không một lời nào thốt ra, chỉ có sự im lặng kéo dài như một bản án.
Gray tiếp tục, giọng không còn ngả ngớn mà trở nên lạnh tanh:
"Cả hai người chị của cậu đều chơi đùa với tình cảm của mình...Thì đứa em như cậu phải nhận hậu quả thôi."
"Cậu chỉ là một người bị đưa ra làm trò cá cược, HaHa."
Mình cảm thấy như có hàng trăm mũi dao đang đâm vào lồng ngực.
Mình ôm đầu, cố giữ thăng bằng khi mọi thứ xung quanh chao đảo. Mắt mình lướt qua từng gương mặt... từng người... từng người mình từng tin tưởng.
Và rồi, ánh nhìn dừng lại nơi Noah—người đang khóc nức nở, gương mặt đầy đau khổ.
"Cậu... cũng biết chuyện này sao, Noah?" – Mình hỏi, giọng nghẹn, như thể không tin nổi chính miệng mình đang thốt ra.
Noah bật khóc to hơn, không giấu được sự ăn năn:
"HaHa... mình... mình xin lỗi."
Mình lắc đầu, không phải để phủ nhận lời cậu ấy, mà như muốn phủ nhận cả thế giới này.
Ngón tay mình chỉ vào Noah, như muốn giữ lấy điều gì đó, như muốn níu lại một điều không còn cứu được nữa:
"Cậu... mình đã coi cậu như người thân, Noah à. Mình cho cậu ở chung nhà, đi học cùng cậu mỗi ngày, chia sẻ mọi thứ... Vậy mà cậu lại..."
"Mình..xin lỗi.."
Mình quay sang Nathan, người đang đứng lặng bên cạnh Noah, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt cũng đã lăn dài từ lúc nào.
"Sao cậu cũng...?"
"HaHa..." – Cậu ấy chỉ gọi tên mình, không thêm gì nữa. Vì cậu biết... không có lời nào đủ để giải thích.
Mắt mình đảo khắp lớp—Liam, Aiden, Julian... từng khuôn mặt quen thuộc, giờ nhìn mình với ánh mắt né tránh, cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng.
Mình dừng lại nơi Rowan.
Trái tim mình như siết lại trong lồng ngực.
"Rowan... cậu... cậu thật sự xem mình là... một cuộc cá cược thôi sao?"
Rowan không đáp. Nước mắt cậu ấy rơi, đôi môi mím chặt đến bật máu. Nhưng rồi, cuối cùng vẫn thốt ra:
"HaHa... mình xin lỗi. Hãy để mình giải thích?"
Mình cười—một tiếng cười méo mó, không chút vui vẻ:
"Giải thích? Cậu đang định lừa gạt gì nữa đây, Rowan?"
Rowan muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, quay mặt đi chỗ khác.
Tất cả đều như tượng đá, chỉ có hai người vẫn đang nhìn thẳng vào mình—Leo và Alan.
Họ không trốn tránh. Không khóc. Nhưng trong mắt họ, có một điều còn đau hơn cả nước mắt—nỗi ân hận.
Mình biết... họ cũng biết chuyện. Họ im lặng.
Và chính sự im lặng đó, đã giết chết mình thêm một lần nữa.
Và rồi, như thể mọi thứ bên trong mình đã rạn vỡ đến giới hạn, mình bật cười.
Một tiếng cười lớn, vang lên đầy chua chát giữa không gian lớp học đang đông cứng.
Một nụ cười mà chính mình cũng không nhận ra nổi—bởi nó không mang lấy một chút niềm vui. Nó là tàn tích của lòng tin, của tình cảm, của những gì gọi là người với người.
"Hay thật đấy..." – Mình nghẹn giọng, nhưng vẫn cố nặn ra tiếng cười méo mó.
"Julian từng nói mình là kẻ phá nát lớp học này."
Ánh mắt mình đảo quanh, từng gương mặt đang cúi đầu như phạm nhân đứng trước bản án.
"Nhưng hình như không phải vậy rồi. Không phải mình phá nát cái lớp này đâu—mà là tất cả các cậu... đang phá nát con người mình."
Giọng mình bắt đầu vỡ ra, không còn cứng nữa. Nhưng cười vẫn cười, như thể tiếng cười là lớp khiên cuối cùng ngăn mình mất đi sự kiểm soát cuối cùng.
"Hay lắm. Các cậu đã trả được thù rồi đấy. Các cậu thắng rồi. Mình thua. Mình thua một cách tâm phục khẩu phục."
Rồi mình quay sang Gray—người vẫn đứng đó, khuôn mặt như tượng đá, ánh mắt vô hồn, không một phản ứng.
Mình nhìn cậu ta như thể cố tìm lại một chút tàn dư của người mình từng yêu.
"Gray... cậu đã thắng rồi. Cậu đã làm mình yêu cậu. Cậu đã có được trái tim mình."
Mình khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười mỉa mai đến tê dại:
"Chúc mừng nha."
Rowan bước tới, giọng run như cậu đang cố nắm lấy một điều gì đó đã tuột khỏi tay:
"HaHa..."
Nhưng mình không để cậu nói hết. Mình nhìn thẳng vào mắt cậu, nói tiếp—giọng sắc như dao, run lên từng nhịp vì tức giận lẫn tuyệt vọng:
"Còn cậu, Rowan... cậu cũng sắp thắng rồi còn gì? Chỉ cần cưới mình, là cậu sẽ có được thân xác mình nữa."
Một thoáng im lặng chết chóc phủ lên căn phòng.
Rồi mình búng tay một cái, giọng vút lên châm chọc:
"À hay... cậu muốn có ngay bây giờ? Để cả hai người các cậu cùng chiến thắng một lượt cho mãn nguyện?"
"HaHa!!" – Rowan kêu lên, bước vội tới, nắm chặt lấy tay mình.
"HaHa, mình xin cậu... đừng như thế."
Nhưng mình hất tay cậu ra ngay, mạnh đến mức cả cơ thể cậu hơi khựng lại.
Mắt mình nhìn thẳng vào cậu—không còn ánh nhìn của một người con gái yêu ai đó nữa. Chỉ còn sự thất vọng, tổn thương, và tan nát.
"Đừng như thế?" – Mình bật cười nghẹn ngào.
"Cậu và Gray đã đem mình ra làm chiến lợi phẩm, mà giờ cậu lại bảo mình 'đừng như thế'?"
"Cậu... nực cười thật đấy, Rowan. Cậu muốn mình phải cảm thấy hạnh phúc khi được vinh hạnh làm phần thưởng cho cái trò chơi điên khùng của hai người sao?"
Rowan lắc đầu liên tục, mắt đỏ hoe, miệng mấp máy như muốn nói gì đó—nhưng lại chẳng thể cất thành lời.
Mình đứng đó—giữa vòng vây của những ánh mắt hối lỗi, nhưng không ai đủ can đảm để chạm vào nỗi đau của mình.
Và lần đầu tiên trong đời, mình nhận ra...
Đôi khi, điều giết người ta không phải là dao, mà là im lặng.
Mình quay người, bước đi.
Nhưng không—đó không phải là "bước đi". Đó là bỏ chạy. Một cuộc đào thoát khỏi tất cả những gì vừa bóp nghẹt trái tim mình.
Từng bước chân như dội xuống sàn lớp học, vang vọng trong đầu mình như tiếng vỡ của một chiếc gương—mảnh vỡ là niềm tin, là tình cảm, là những điều mình từng nghĩ là "thật".
"HaHa, đợi đã!" – Giọng Rowan gọi với theo, đầy lo lắng.
Cậu ấy chạy theo, nắm lấy cổ tay mình. Siết chặt.
"Xin cậu... cho mình giải thích, mình không muốn mọi chuyện thành ra thế này."
Nhưng mình lập tức hất tay cậu ấy ra. Mạnh. Dứt khoát.
Mình nhìn cậu ấy—ánh mắt chỉ có sự tan nát không thể vá lành:
"Biến đi!"
Rowan khựng lại, bàn tay vừa bị hất rơi thõng bên người. Mắt cậu ấy rưng rưng, nhưng mình không nhìn nữa. Không thể.
Mình quay lưng, lao đi như kẻ mất phương hướng. Đằng sau là tiếng tranh cãi của mấy đứa đó, nhưng mình không quan tâm nữa.
Tim đập như sắp vỡ, hơi thở đứt quãng.
Làm sao mà mình lại tin họ?
Mình ngu ngốc đến mức nào?
Đem hết lòng tin, đem cả tình cảm, đem cả sự yếu mềm của bản thân đặt vào họ—và rồi nhận lại... là sự phản bội ê chề.
Mỗi bước chân như giẫm lên chính vết thương đang rách ra trong lồng ngực.
Ngay lúc mình chạy loạng choạng ra khỏi dãy hành lang, một người chắn ngang mình. Bàn tay rắn chắc giữ lấy vai mình.
"HaHa?! Em sao vậy?!"
Là anh Tank.
Anh ấy hoảng hốt khi thấy mặt mình tái mét, hơi thở dồn dập như người vừa thoát khỏi ác mộng. Anh nắm lấy vai mình, hỏi dồn:
"Em bị gì? Ai làm gì em? Nói anh nghe!"
Mình lắc đầu. Không thốt ra nổi tiếng nào. Cổ họng nghẹn như bị bóp chặt.
"HaHa!" – Anh lại gọi.
Nhưng mình lắc đầu lần nữa, giật người khỏi tay anh, rồi tiếp tục bỏ chạy.
Tất cả trong đầu giờ chỉ còn một ý nghĩ:
Phải rời khỏi đây. Ngay lập tức.
Mình lao ra khỏi cổng trường, không quan tâm đến ai xung quanh, không nghe được tiếng xe cộ, tiếng gió, tiếng gọi.
Chỉ khi ánh đèn pha sáng lóa lao tới, mình mới khựng lại giữa đường.
Một chiếc xe phóng nhanh, thắng gấp.
Bánh xe rít trên mặt đường. Tim mình ngừng đập trong thoáng chốc.
Chết rồi sao? – mình nghĩ.
Nhưng không. Chiếc xe dừng lại kịp lúc, chỉ cách mình chưa đến một mét.
Cửa xe bật mở. Alex bước xuống.
Mắt cậu ấy mở to, sững người khi thấy bộ dạng của mình—mái tóc rối bời, đồng phục nhàu nhĩ, đôi mắt như rỗng tuếch.
"HaHa? Cậu..."
Mình không đợi cậu ấy hỏi thêm. Mình nhào tới, gần như bật khóc:
"Chở mình đi khỏi đây... Làm ơn... Alex... Đưa mình đi khỏi chỗ này..."
Cậu ấy thoáng bối rối. Mắt dao động như đang phân vân điều gì đó rất sâu. Nhưng rồi, ánh mắt Alex dịu lại. Cậu chỉ gật đầu khẽ.
"Lên xe đi."
Mình mở cửa, ngồi xuống ghế phụ.
Không hỏi đi đâu.
Chỉ cần... không phải ở đây.