Nội tâm Hazel:
"Không! Con còn bệnh mà, con không đến trường đâu!"
Mình cuộn chăn như cái kén, nhất quyết không nhúc nhích khỏi giường. Từ khi bố biết chuyện có người định bắt cóc mình, ông không chút do dự kéo cổ mình thẳng về biệt thự như kéo con gà ốm — miệng thì không quên cảnh cáo chắc nịch:
"Chỉ khi nào không còn ai đe dọa tính mạng của con thì con mới được về lại nhà riêng. Đây là lệnh."
Tất nhiên mình nhanh chóng bắt sóng tín hiệu ngay. Một cơ hội ngàn năm có một để được nghỉ học hợp pháp — ai mà không chớp lấy! Thế là hai ngày liền mình chui rúc trong phòng, tận hưởng cảm giác không phải thấy mặt ai, dù thật ra trên người mình chẳng có vết thương nào... trừ cái tổn thương lòng tự trọng vì bị lợi dụng.
Giọng bố vọng vào từ ngoài cửa, đầy kiên quyết:
"HaHa! Đến trường ngay. Con đã ở nhà hai ngày rồi đấy."
Mình chùm kín người từ đầu tới chân, giả vờ ho vài tiếng, giọng rền rĩ yếu xìu:
"Con vẫn còn mệt lắm bố ơi... Chừng nào khỏe lại, con đi học liền. Hứa danh dự luôn!"
Bố đáp không chút thương tình:
"Con nghĩ ta mới hai mươi tuổi chắc? Mấy trò giả bệnh trốn học này của con, ta thuộc lòng còn hơn cả bảng cửu chương nữa. Đừng có diễn nữa. Dậy. Đi học!"
Mình thò đầu ra khỏi chăn, giở giọng thương lượng:
"Hay là... hôm nay con đi thăm Eliora nha bố? Bữa trước bận quá con chưa đi được."
Bố nheo mắt:
"Thế còn việc học thì sao? Bỏ lỡ bài, rồi không tốt nghiệp thì sao?"
Mình xua tay lia lịa:
"Ôi dào! Có nghỉ mấy bữa chứ đâu nghỉ cả học kỳ. Con vẫn tốt nghiệp được mà."
Rồi mình chắp hai tay, mắt long lanh:
"Đi mà bố. Hôm nay cho con đi gặp Eliora nha. Việc học thì còn có thể ôn lại, nhưng chân của Eliora thì... không thể đợi được đâu."
Bố khựng lại, nhìn mình hồi lâu như đang cân nhắc điều gì đó rất sâu xa. Cuối cùng ông gật đầu, giọng nghiêm nhưng dịu đi.
"Được. Nhưng chỉ hôm nay thôi. Ngày mai con phải đến trường, rõ chưa?"
Mình ngồi bật dậy, giơ tay chào như lính:
"Tuân lệnh, thưa bố đại nhân!"
Bố vừa quay lưng đi khỏi, mình lập tức bật dậy như có lò xo dưới giường, tràn đầy sức sống. Mình thề, nếu bố mà thấy cảnh này chắc chắn sẽ lôi đầu mình tới trường trong vòng ba nốt nhạc — không kịp mang giày luôn ấy chứ.
Không hiểu dạo gần đây mình ăn nhầm gan hùm hay đánh nhau quá nhiều mà gan cũng to theo tỉ lệ thuận, chứ kể từ lúc bị lôi về biệt thự tới giờ, mình đã chọc điên bố ít nhất... ba lần rưỡi rồi.
Mình chọn mặc áo oversize trắng, phối với quần jeans đơn giản — đúng chuẩn "HaHa style": mát mẻ, thoải mái, nhìn vô là biết người có cá tính. Hí hửng chuẩn bị ra khỏi phòng, nhưng vừa bước xuống cầu thang, mình đã kịp liếc thấy bóng dáng quen thuộc của bố đang ngồi trong phòng khách.
Phản xạ sinh tồn lập tức kích hoạt.
Mình chuyển sang chế độ "bệnh nhân kiên cường", cố tỏ ra mệt mỏi nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo lệnh bố. Nếu có giải Oscar cho hạng mục "Diễn xuất giả trân nhưng cảm động", chắc mình đoạt cúp luôn không cần đề cử.
Bố liếc mình một cái rõ dài. Ánh mắt ấy như thể xuyên thẳng qua lớp diễn của mình.
"Bớt giả vờ đi. Nếu còn diễn là ta xách cổ con tới trường ngay bây giờ đấy."
Công tắc sinh tồn chuyển sang chế độ cấp cứu. Mình lập tức đứng thẳng người, giọng trong trẻo như chưa từng ho hụt hơi hai phút trước:
"Con đi ngay đây ạ!"
Không chần chừ thêm một giây nào, mình phi thẳng ra ngoài, leo lên chiếc xe đã đợi sẵn. Bố đúng là cẩn thận số một — cho người chuẩn bị sẵn tài xế đứng trước cổng như thể sợ mình đổi ý quay lại giường.
Chiếc xe dừng lại ngay lối mòn dẫn vào nhà anh Tank. Mình bước xuống, quay sang nói với chú tài xế:
"Chú ở đây đợi con một chút nha."
Chú gật đầu:
"Vâng, con cứ đi đi."
Mình chậm rãi bước đến ngôi nhà gỗ nhỏ. Vẫn là con đường cũ, là khung cảnh ấy, nhưng không hiểu sao... mọi thứ dường như đã có sức sống hơn. Không còn cái cảm giác u tối, lạnh lẽo như lần đầu tiên mình đặt chân đến nơi này nữa.
Ngay khi vừa tới cửa, mình đã nhìn thấy Eliora. Cậu ấy đang cắm hoa trong bình, từng động tác nhẹ nhàng, gương mặt thư thái như đang tận hưởng một buổi sáng yên bình.
Mình giơ tay gõ cửa —
Cộc! Cộc!
Eliora quay lại. Ngay khi ánh mắt chạm vào mình, sắc mặt cậu ấy lập tức thay đổi. Đặt bó hoa xuống, Eliora lăn xe tới gần, giọng lo lắng:
"HaHa... Cậu ổn chứ?"
Mình cau mày khó hiểu:
"Ổn gì cơ?"
Eliora nhìn mình, ánh mắt ánh lên sự ái ngại:
"Anh Tank có kể... mấy ngày trước thấy cậu đến trường trong tình trạng bê bết, máu me đầy người. Hỏi thì cậu nói chỉ là tai nạn nhẹ. Nhưng hôm sau, anh ấy lại thấy cậu hoảng loạn chạy ra khỏi trường. Gọi mãi cũng không quay lại nhìn..."
Eliora đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay mình. Cái siết không chặt, nhưng đủ để truyền đến một loại ấm áp dịu dàng khiến tim mình khẽ run lên.
"Rốt cuộc... đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy, HaHa?"
Mình thở dài. Một hơi thở mang theo nặng trĩu dồn nén suốt mấy ngày qua.
Mình bước vào nhà cùng Eliora, ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc đối diện với chị. Một lát sau, khi gió từ khung cửa sổ lùa vào đủ dịu lại những giằng xé trong lòng, mình bắt đầu kể.
Từng chuyện một —
Từ lúc Gray đánh Elijah,
Đến cách cậu ấy lạnh lùng nói câu "mình chỉ lợi dụng cậu."
Rồi cả ánh mắt thờ ơ đó... ánh mắt mà mình không thể nào quên được.
Mình không bỏ sót gì cả. Không cường điệu, không châm biếm — chỉ là mình, lần đầu tiên, dám gọi tên cảm xúc thật của mình trước một người từng chứng kiến mình tổn thương sâu sắc nhất.
Eliora không ngắt lời, không chen ngang. Chỉ lắng nghe — bằng cả đôi mắt và cả trái tim.
Khi mình dừng lại, cổ họng khô khốc, Eliora mới khẽ lên tiếng — giọng mềm như gió chạm vào mặt nước:
"Cậu đau, không phải vì Gray lừa dối... mà là vì cậu đã thật lòng tin."
Mình cụp mắt. Chỉ một câu thôi, nhưng nó khiến tim mình run lên. Không phải vì cậu ấy bênh vực Gray hay bênh vực mình — mà là vì hiểu. Hiểu rõ hơn cả mình lúc này.
Eliora nhẹ nhàng siết tay hơn một chút:
"HaHa, ai cũng sẽ trải qua một lần như thế trong đời. Một lần đặt hết lòng tin vào ai đó... rồi nhận lại là vết xước không tên. Không phải vì mình ngu ngốc. Mà vì mình có trái tim."
Mình vẫn im lặng, nhưng trong lồng ngực có thứ gì đó bắt đầu mềm đi. Như thể lớp vỏ gai góc mình khoác lên suốt bao ngày qua, vừa bị giọng nói ấy chạm vào và rạn vỡ.
"Cậu biết không, mình từng nghĩ... bị thương là điều tồi tệ nhất. Nhưng sau này mới hiểu, điều đáng sợ hơn là không dám tin ai nữa, kể cả chính bản thân mình."
Giọng Eliora không lớn, nhưng từng từ như nhỏ vào lòng, từng giọt.
"HaHa à, cậu không cần phải mạnh mẽ trước mặt mình đâu. Mình biết — sau cái vẻ bất cần, ngông nghênh của cậu là một người đã quen chịu đựng. Cậu biết bảo vệ người khác, biết che giấu nỗi đau, nhưng... ai bảo vệ cậu?"
Mình bặm môi, nhìn sang nơi khác, cố nuốt nghẹn vào trong.
Eliora đưa tay lên vuốt nhẹ má mình, rồi mỉm cười — nụ cười dịu dàng như một lời xoa dịu:
"Cậu được quyền mệt, được quyền thất vọng, được quyền gục ngã một chút. Và rồi... đứng lên tiếp, bằng đôi chân của chính mình."
Mình khẽ gật đầu. Không nói gì thêm. Nhưng có lẽ... đó là lần đầu tiên sau rất lâu, mình thật sự cảm thấy mình không đơn độc.
Mình siết nhẹ tay Eliora, môi khẽ cong lên thành một nụ cười dịu.
"Cảm ơn cậu... vì đã lắng nghe mình."
Eliora cũng mỉm cười đáp lại, nụ cười ấy dịu dàng như ánh nắng ban sớm.
"Mình sẽ luôn ở đây, sẵn sàng lắng nghe cậu."
Một khoảng lặng ấm áp lướt qua giữa hai người. Và rồi, mình cắn nhẹ môi, lấy hết can đảm để mở lời về một chuyện quan trọng — điều mà mình đã giữ trong lòng suốt từ khi bố đưa tập tài liệu ấy cho.
"Eliora... cậu đã bao giờ nghĩ rằng... mình có anh chị em chưa?"
Cậu ấy hơi khựng lại. Đôi mắt đượm buồn thoáng ngập ngừng. Nhưng rồi, cậu nở một nụ cười nhẹ — có lẽ là nụ cười dành cho một giấc mơ đã từng rất xa xôi.
"Có chứ. Mình từng mơ mình có một mái ấm... có bố, có mẹ, có anh chị em. Nhưng mà... mình không dám mơ lớn. Mình sợ nếu đặt kỳ vọng quá nhiều, khi không có được... sẽ đau."
Mình nhìn Eliora. Một người như cậu ấy, hiền lành, nhạy cảm, dịu dàng... lại phải sống trong đơn độc suốt bao lâu. Bất công ấy, sao có thể gọi tên cho đủ?
"Vậy... nếu mình nói rằng... cậu thật sự có một gia đình thì sao? Dù... gia đình này không giống như cậu từng tưởng tượng."
Eliora nhíu mày khó hiểu.
"HaHa... cậu đang nói gì vậy?"
Mình hít một hơi sâu. Rồi từ trong cặp, mình lấy ra tập tài liệu mà bố đã đưa cho mình mấy hôm trước. Mình chưa đưa vội, chỉ nhìn Eliora nghiêm túc.
"Cậu hứa với mình... là phải thật bình tĩnh, được không?"
Eliora vẫn còn mơ hồ, nhưng ánh mắt chân thành của mình khiến cậu ấy gật đầu không do dự.
Mình đưa tập tài liệu vào tay Eliora.
Cậu ấy mở ra, đọc chậm rãi. Từng dòng, từng chữ như từng nhát kim khẽ châm vào tim. Mắt Eliora bắt đầu lay động. Cậu ấy ngước nhìn mình, rồi lại cúi nhìn tài liệu, giọng run hẳn đi:
"HaHa... chuyện này là... thật sao...?"
Mình gật đầu, giọng nhẹ như gió:
"Cậu và mình... là chị em cùng cha khác mẹ."
Đôi mắt Eliora mở to sửng sốt. Mình không trách. Mình cũng từng có phản ứng giống hệt cậu — hoang mang, sững sờ, thậm chí có chút kháng cự. Nhưng giờ đây, khi được ngồi đối diện với người con gái này... mình chỉ thấy lòng mình ấm lên lạ thường.
Mình tiếp tục:
"Mình biết... rất khó tin. Mình cũng từng cảm thấy như vậy. Nhưng... nếu nhìn theo một cách khác... với thân phận là con gái của nhà Ravenscroft, cậu sẽ có nhiều cơ hội hơn. Cơ hội để đôi chân ấy... có thể bước đi một lần nữa."
Eliora như không tin vào tai mình.
Cậu ấy nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trong tập tài liệu, rồi ngước lên — ánh mắt đầy ngỡ ngàng. Dường như trong khoảnh khắc ấy, Eliora đang tìm một vết hở trong ánh mắt mình, một dấu hiệu cho thấy đây chỉ là một giấc mơ dễ vỡ.
Tập tài liệu rơi xuống ghế.
Eliora vươn tay, ôm chặt lấy mình — cái ôm vừa run vừa vội, như thể đã đợi cả một đời để có thể ôm ai đó gọi là em.
Mình sững lại trong một giây. Rồi cũng từ từ ôm lại cậu ấy.
Cảm giác này... khác hẳn mọi cái ôm mình từng biết. Không có sự phòng thủ, không có lớp vỏ gai góc nào giữa hai người. Chỉ là một vòng tay thật ấm, thật nhẹ... nhưng lại đủ để khiến cả thế giới xung quanh mờ đi.
Giọng Eliora run run vang lên bên tai, như thể vẫn chưa dám tin hoàn toàn:
"HaHa... cậu thật sự là... em gái mình sao?"
Mình gật đầu, khẽ đáp, giọng nhẹ như gió:
"Ừ, mình là em gái của chị."
Chỉ một câu đơn giản, mà mình có thể cảm nhận được hơi thở của Eliora khựng lại trong một nhịp dài. Rồi chị ấy bật cười — tiếng cười xen lẫn nước mắt, nghèn nghẹn mà dịu dàng:
"Mình, à không. Chị không biết phải diễn tả cảm xúc này thế nào nữa... Có em gái rồi. Mà còn là em..."
Mình vùi đầu vào vai chị, giọng hơi nghèn nghẹn mà vẫn cố cười:
"Em cũng vui. Vì người chị mà em có... lại là chị."
Eliora khẽ vuốt tóc mình, giống như một thói quen đã từng tồn tại ở đâu đó xa xôi. Chị nói, bằng giọng của một người cuối cùng cũng tìm lại được một phần đã thiếu trong trái tim mình:
"Từ giờ, chị sẽ bảo vệ em."
Mình siết lấy chị hơn một chút.
Ừ. Từ giờ mình không còn một mình nữa.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, mình kể cho Eliora nghe tất cả những điều bố dặn — từ trách nhiệm, quyền lợi cho đến những khả năng phục hồi trong tương lai nếu cậu ấy đồng ý nhận lại thân phận thật sự.
Eliora không trả lời ngay. Cậu ấy chỉ ngồi lặng, tay vẫn nắm lấy tay mình, đôi mắt vẫn chưa nguôi cảm xúc vỡ òa lúc trước. Một lúc sau, Eliora khẽ gật đầu.
"Cảm ơn HaHa... chị sẽ suy nghĩ nghiêm túc về tất cả."
Mình mỉm cười, đứng dậy khẽ ôm lấy cậu ấy thêm một lần nữa trước khi chào tạm biệt. Ánh nắng buổi trưa xuyên qua vòm cây, rơi nhẹ xuống bậc thềm, làm khung cảnh ấy lặng lẽ đến nao lòng.
Ra đến cổng, mình bảo bác tài:
"Chú chở con đến công viên giải trí nha."
"Công viên?" — Chú tài xế ngạc nhiên, nhưng không hỏi thêm, chỉ gật đầu rồi cho xe chuyển bánh.
Mình cũng chẳng rõ vì sao mình lại muốn đến đó. Nơi đó... giờ đâu còn gì. Nhưng trái tim cứ thế dẫn lối.
Công viên giải trí.
Nơi từng ngập tràn tiếng cười. Nơi từng là "cuộc hẹn đầu tiên" giữa mình và Gray.
Mình bước vào, một mình. Mọi thứ vẫn ồn ào, náo nhiệt như thường lệ — người người chen chúc, tiếng nhạc xập xình, tiếng trẻ con la hét vang vọng khắp nơi.
Nhưng với mình, nơi này lại lặng lẽ lạ thường.
Mỗi trò chơi, mỗi khung cảnh nơi đây như đang âm thầm nhắc lại từng kỷ niệm. Chiếc đu quay nơi cậu ấy lén nắm tay mình. Quầy bắn súng nơi cả hai tranh nhau điểm cao. Chiếc xe lửa cũ chạy lòng vòng, nơi mình từng chủ động hôn Gray.
Tất cả vẫn còn đây.
Còn tim mình... thì thắt lại từng nhịp.
Mình bước chậm rãi qua từng khu trò chơi. Không chơi gì cả. Chỉ nhìn. Mắt nhìn, tim nhói, và lòng trống rỗng.
Rồi đột nhiên — một bóng người lướt nhanh qua trước mặt mình.
Quen thuộc đến rợn người.
Bóng dáng ấy cao, vai rộng, bước chân vội vã như đang tránh né điều gì. Chỉ thoáng qua vài giây, nhưng tim mình như bị ai bóp nghẹt.
Mình giật mình quay lại, mắt đảo quanh... nhưng không còn thấy bóng người đó đâu nữa.
Là ảo giác? Hay là... Gray?
Mình không do dự.
Không kịp nghĩ xem có đúng là người ấy không, đôi chân đã tự động lao theo — như thể nỗi đau trong lòng cần một câu trả lời, dù câu trả lời ấy có thể tàn nhẫn đến mức nào.
"Đợi đã!"
Mình gọi với theo, nhưng bóng lưng kia không dừng.
Càng gọi, người đó càng bước nhanh hơn, gần như lẫn vào dòng người tấp nập.
Mình tăng tốc. Trái tim vừa đập dồn dập vì chạy, vừa như rạn nứt từng nhịp vì cảm xúc dâng trào. Nơi đây từng là chốn chứa kỷ niệm đẹp nhất của mình... Vậy mà giờ lại là nơi mình chạy theo một người như đang cố giữ lại mảnh ký ức sắp biến mất.
Mình nhìn quanh, đảo mắt liên tục, và rồi — thấy.
Cái bóng ấy vừa rẽ vào một lối đi nhỏ sau khu trò chơi vắng người.
Mình không chần chừ, rẽ theo, bước chân đuổi sát phía sau. Người ấy sải bước dài, gần như không ngoái đầu. Nhưng càng nhìn từ sau, mình càng chắc chắn... là cậu ấy.
Gray.
Không ai khác có dáng đi ấy. Không ai khác khiến mình vừa giận đến thở không ra hơi, lại vừa đau đến nghẹt lòng như thế.
Mình đuổi theo không biết bao lâu. Chỉ biết rằng khung cảnh xung quanh đã dần trở nên yên tĩnh — nơi đây là khu vực ít người lui tới, gần như bị lãng quên trong khuôn viên công viên rộng lớn.
Và rồi, bóng lưng đó dừng lại.
Mình cũng khựng lại theo, cách chỉ vài bước chân. Tim đập dồn dập, mồ hôi chảy ướt trán, nhưng không phải vì mệt... mà vì hỗn loạn trong lòng.
Gió khẽ thổi qua, không khí im ắng đến mức mình có thể nghe rõ nhịp tim của chính mình.
Người ấy vẫn quay lưng lại, không nói gì.
Mình đứng đó, nuốt nghẹn, rồi thốt lên bằng giọng run rẩy:
"Là cậu... phải không?"
Không có tiếng đáp. Chỉ có bóng lưng ấy, vẫn bất động giữa ánh nắng đổ nghiêng.
Mình siết chặt hai tay, môi mím lại. Đau, tức, tủi, tất cả hòa làm một. Và rồi, mình cất giọng — không còn giấu được nữa:
"Nếu cậu muốn trốn mình... thì tại sao lại đến đây? Chính nơi này là chỗ mà cậu từng nói muốn cùng mình quay lại lần nữa... Vậy mà giờ, cậu lại đi như thể chưa từng quen mình."
Một cơn gió nữa thổi qua. Nhẹ, mà lạnh buốt.
Và rồi... người ấy quay lại.
Là Gray.
Không thể nhầm lẫn. Gương mặt ấy, dáng người ấy — tất cả quá quen thuộc, quá gần... và giờ đây lại xa đến nhói lòng.
Nhưng thứ khiến mình đứng chết lặng không phải là dáng vẻ, mà là ánh mắt của cậu ấy.
Không còn dịu dàng, không còn trìu mến như trước. Chỉ còn lại... sự chán ghét hiện rõ.
"Thiệt hả trời... đến tận đây mà cũng gặp nữa."
Giọng Gray vang lên — khô khốc và khó chịu. Một nhát cắt gọn lạnh xuyên qua lòng ngực mình. Mình khựng lại, cố giữ cho giọng bình tĩnh dù cổ họng đã khô rát.
"Tại sao cậu lại ở đây?"
Gray nhún vai, đáp thản nhiên:
"Còn tại sao mình không thể ở đây?"
Câu hỏi ấy như tạt thêm một gáo nước lạnh vào lòng mình. Mình nghẹn họng. Có quá nhiều điều muốn hỏi — muốn hét lên. Có phải cậu vẫn còn yêu mình không? Có phải cậu vẫn còn nhớ từng kỷ niệm ở nơi này? Có phải trong trái tim cậu, mình vẫn từng là một điều gì đó?
Nhưng... mình không thể.
Có thứ gì đó kẹt ở cổ, nghẹn đến mức không thể bật thành lời.
Gray nhìn đồng hồ rồi lên tiếng, giọng lười biếng pha lẫn mất kiên nhẫn:
"Còn gì nữa không? Mình phải đi đây. Không bạn gái mình lại tìm."
Cả người mình khựng lại.
"...Bạn gái?"
"Đúng vậy," Gray nhún vai, giọng dửng dưng.
"Đến công viên thì đi với bạn gái chứ, không lẽ đi một mình? Nhìn kỳ chết."
Tim mình như vỡ thành từng mảnh. Nếu nước mắt có thể rơi, có lẽ mình đã òa khóc ngay lúc đó. Nhưng mình không khóc. Chỉ thấy ngực đau đến nghẹt thở, còn đôi chân... bắt đầu run lên.
Dù vậy, mình vẫn cố giữ giọng điềm tĩnh:
"Thì ra... đây là nơi cậu thường dẫn các cô gái đến?"
Mình bật cười, nhưng là một nụ cười chua chát, đầy mỉa mai và tuyệt vọng:
"Hay thật. Mình từng ảo tưởng nơi này là điều gì đó đặc biệt. Từng nghĩ chỉ mình là người được cậu dẫn đến đây. Không ngờ... mình cũng chỉ là một trong số đó. Một lựa chọn trong danh sách những trò giải trí của cậu."
Gray chẳng phủ nhận, thậm chí còn cười khẽ:
"Giờ cậu mới biết à? Nhưng thật ra trong số những cô gái mình từng theo đuổi... cậu là người lạ nhất. Lâu nhất. Và cũng... khó đoán nhất."
Mình cắn môi.
Tay siết chặt bên hông — như thể đang cố giữ lại một chút kiêu hãnh cuối cùng. Chỉ cần mình còn đứng vững... thì mình sẽ không cho phép mình vỡ vụn trước mặt cậu ấy.
Gray vẫn nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ. Không có chút xao động nào trong đôi mắt ấy, như thể người đứng trước mặt cậu ta chỉ là một ván cược chưa kết thúc.
Và rồi, cậu ta lại cất giọng. Mỗi từ như một nhát dao, cắt từng đường vào tim mình:
"Cậu phản ứng như thế chỉ vì nghĩ mình từng yêu cậu sao? Mình không phủ nhận, cậu thú vị hơn đám người còn lại. Nhưng... đó là lý do khiến trò chơi này thêm phần hấp dẫn."
Mình siết chặt tay, cổ họng đắng ngắt.
"Gray... cậu nói vậy là có ý gì?"
Cậu ta nhếch môi, ánh mắt thản nhiên như đang nói điều bình thường:
"Còn gì nữa. Cá cược giữa mình và Rowan... vẫn chưa ngã ngũ. Chưa ai thắng, chưa ai thua."
Rồi đột ngột — Gray bước tới, mạnh tay kéo eo mình sát vào lòng.
Tim mình thắt lại. Cả người bị ép sát vào lồng ngực quen thuộc, nhưng hơi ấm ấy giờ lại lạnh buốt như băng.
Mặt cậu ta kề sát mặt mình, giọng thấp như thì thầm... nhưng độc đến rợn người:
"Nếu cậu vẫn muốn chơi tiếp... thì hãy chơi đến cùng đi, HaHa. Để mình vừa có được trái tim... lẫn thân xác của cậu. Khi đó, mình sẽ thắng."
Tim mình như vỡ tung ra. Lồng ngực đau đến khó thở, còn đôi mắt... dường như đang nổ tung vì cả giận, cả tủi, cả thất vọng tột cùng.
Và trước khi mình kịp phản ứng, Gray cúi xuống — hôn mình.
Một nụ hôn mạnh bạo, áp đặt, không chút dịu dàng. Không phải để yêu. Chỉ để chứng minh rằng cậu ta có thể.
Mình cứng đờ. Cảm giác như toàn thân bị chôn vùi trong một vùng cảm xúc chết lặng. Nỗi đau ấy không còn chỉ là tổn thương... mà là bị xúc phạm.
Trong khoảnh khắc ấy, lòng kiêu hãnh của mình gào thét.
Mình lập tức đẩy mạnh Gray ra.
Cậu ta hơi loạng choạng lùi lại, còn mình thì đứng đó, toàn thân run lên — không phải vì sợ... mà vì tim mình đang nứt vỡ.
Đôi môi vẫn còn nóng rát.
Còn lòng mình thì... lạnh đến tê dại.
Cái hôn ấy... không chỉ là sự xúc phạm.
Nó là cú tát thẳng vào lòng tự trọng của mình.
Cả người mình như bốc cháy.
Không phải vì yêu. Mà vì bị xem thường.
Mình lao tới, vung tay đấm thẳng vào mặt Gray. Cậu ta ngã nhào xuống đất, mình đè lên người cậu ấy vung nắm đấm liên tục.
Bốp!
Một cú, rồi thêm một cú nữa, không hề do dự. Tay run, tim vỡ, nhưng từng cú đấm là từng nhịp căm hận dội lên vì bị coi rẻ.
"Đồ khốn kiếp!"
"Cậu nghĩ mình là gì hả? Một món đồ đem ra cá cược à? Cậu là đồ tồi! Là tên bệnh hoạn đáng ghê tởm! Tại sao lại tàn nhẫn với mình đến như vậy? Cậu có phải là con người không? Đồ khốn!"
Gray vẫn nằm yên. Không né. Không đỡ. Không một lời phản kháng.
Chỉ nhìn mình — ánh mắt vô hồn như thể đã tự nguyện trở thành bao cát cho cơn thịnh nộ của mình trút xuống.
Mình càng đánh, càng chửi, thì cổ họng càng đau rát. Cho đến khi...
Máu.
Mình thấy một dòng máu rỉ ra nơi khóe môi Gray.
Bất giác, cả người mình khựng lại.
Bàn tay đang siết lại trong giận dữ chợt buông lơi — như thể chính cái vết máu ấy cắt ngược vào tim mình. Đau. Không phải vì thương hại, mà vì... mình vẫn còn yêu.
Và tình yêu ấy — giờ đang bị chính người đó nghiền nát bằng sự im lặng và chịu đựng sai cách.
Gray từ từ đứng dậy, mình không kịp nhìn kỹ trên gương mặt đó là nước mắt hay mồ hôi của cậu ấy thì cậu ta đã nhanh tay lau đi.
Chắc mình hoang tưởng thôi, không thể nào Gray lại khóc được.
Giọng mình nghèn nghẹn, nhưng vẫn gắng gượng thốt ra bằng sự kiêu hãnh cuối cùng:
"Gray... đây là lần cuối. Nếu còn một lần nào nữa, mình sẽ không chỉ đánh cậu đâu — mình sẽ xóa sạch cậu ra khỏi cuộc đời này."
Cậu ấy không đáp. Chỉ nhìn, ánh nhìn ấy càng khiến lòng mình đau hơn bao giờ hết. Rõ ràng người bị đánh là cậu ấy nhưng tại sao...người đau lại là mình chứ?
Mình cắn môi — quay người chạy đi.
Chạy thật nhanh. Như thể nếu dừng lại một giây thôi, mình sẽ gục ngã giữa những kỷ niệm đã vỡ vụn nơi công viên này.
Gió lướt qua mặt, mang theo dư âm nụ hôn cưỡng ép, vị mặn trong tim, và cả... vết máu chưa kịp khô nơi khóe môi người từng là tất cả với mình.