Chương 11: Tập kích lớp A thôi!
Nội tâm Hazel:
Trời đất ơi!!!
HaHa ơi là HaHa, sao mày lại không nhớ được gì hết vậy hả?!
Rốt cuộc trong cái khoảnh khắc chớp mắt đó mày đã làm cái gì thế?!
Nhìn tình cảnh hiện tại của mày đi: nằm ngủ dưới đất, giữa hai thằng con trai – bên trái là Gray, bên phải là Rowan – xung quanh thì toàn lũ quỷ kia...
Cái cảnh này mà ai nhìn vô, thể nào cũng tưởng mày vừa trải qua một đêm ăn chơi trác táng cho xem!
Muốn độn thổ luôn cho rồi. Mình chỉ muốn biến khỏi đây ngay lập tức...
Nhưng sao mà đi được, khi tay bị trói chặt thế này chứ?!
Tại sao tụi nó lại trói mình?! Ba cái tên khốn này đã làm gì mình vậy trời?!
Mình lập tức quay sang bên phải để gọi Rowan, nhưng vừa mới xoay đầu thì suýt nữa hét toáng lên—mặt cậu ta đang ở sát rạt bên mình.
Gần đến mức có thể đếm được từng sợi lông mi.
Cố giữ bình tĩnh, mình dùng trán húc nhẹ vào trán Rowan. Nhưng vì cậu ta ngủ như chết nên mình đập mạnh đến suýt bể trán, cậu ta mới chịu lục cục cử động.
Rowan từ từ mở mắt ra. Khi nhìn thấy mình, cậu ta nở một nụ cười dịu dàng, ấm áp đến phát tức.
"Chào buổi sáng, HaHa."
"Chào cái khỉ! Mau cởi trói cho mình đi!"
Mình gằn giọng, nhưng Rowan chỉ nheo mắt nhìn rồi... đứng lên đi lay mấy đứa kia dậy.
"Ơ... Sao không cởi trói cho mình???"
Mình trố mắt hỏi, giọng đầy ngỡ ngàng, nhưng Rowan chỉ cười khẽ, lắc đầu rồi tiếp tục đánh thức từng đứa một.
Cả đám bắt đầu lồm cồm ngồi dậy như xác sống. Gray cũng vậy. Khi tất cả đã tỉnh táo tương đối, Rowan mới lên tiếng:
"HaHa muốn được cởi trói. Các cậu thấy sao?"
Cái gì mà 'các cậu thấy sao'?!
Mấy người còn phải hỏi ý kiến nhau về việc có nên thả mình không á?!
Và rồi, y như kịch bản một vở hài kịch, cả đám đồng thanh phản đối:
"Không nha! Trói lại rồi quăng xuống hồ luôn đi!"
"Giấu hết vũ khí giùm cái!"
"Không, mình chưa cưới vợ đâu, đừng thả cậu ấy ra!"
Mình trợn tròn mắt, nhìn qua Gray, rồi quay sang Rowan—chỉ thấy hai nụ cười gian trá như muốn chọc điên người khác.
"Mẹ tụi bây! Tại sao không chịu cởi trói cho mình?!"
Gray – người đang ngồi kế bên – thở dài như thể đang phải chịu đựng một kẻ tội phạm:
"Cậu có biết tối qua cậu kinh dị cỡ nào không?"
Mình ngớ người, lắc đầu. Rowan tiếp lời, giọng đều đều nhưng nghe như kể lại một cơn ác mộng:
"Chính cậu đó. Đột nhiên xông vào bếp, cầm dao rượt tụi này khắp nhà, rồi còn gào lên câu gì ấy nhỉ..."
Noah chêm vào, bắt chước giọng điệu đáng sợ:
"Hãy sám hối đi, ta sẽ cho các ngươi cơ hội gặp Chúa."
Trời ơi. Não mình đứng hình.
Câu đó—chẳng phải là lời thoại trong cái bộ phim sát nhân mà mình mới xem hồi đầu tuần sao?!
Chưa kịp phản ứng gì thì Miles, đang trốn sau lưng David, cũng lí nhí góp lời:
"Cậu thật sự rất đáng sợ... Tối qua, cậu như phiên bản người thật của búp bê Chicky vậy..."
Mình cứng đờ, không dám nhìn ai nữa.
Thì ra... đây là lý do tụi nó trói mình lại.
"Mình xin cậu đấy, lần sau đừng có uống say kiểu đó nữa..." – ai đó thở dài nói nhỏ.
Mình muốn khóc.
Muốn đào ngay cái hố rồi nhảy xuống.
Mới lần đầu uống thôi mà đã quậy banh nóc như vậy... nếu mà uống thêm vài lần nữa, chắc tụi nó sẽ thiêu sống mình để bảo vệ hòa bình thế giới mất.
Phải mất một lúc lâu — kèm theo một màn xin lỗi chân thành, thiếu điều muốn quỳ xuống lạy từng đứa — thì tụi nó mới chịu tha cho mình. Dù vậy, ai nấy vẫn né mình như né tà, ánh mắt thì đầy dè chừng.
Nhìn phản ứng của cả đám, mình chỉ biết cười gượng. Tự gây nghiệp, giờ phải tự gánh vậy...
Sau khi chỉnh lại quần áo, rửa mặt mũi cho tỉnh táo, tụi mình cùng xuống nhà ăn sáng. May mà nhà Quỷ Vương có sẵn người giúp việc, nên khỏi phải nai lưng ra dọn bãi chiến trường hậu tiệc tùng. Cũng đỡ.
Tưởng đâu được yên ổn ăn sáng, ai dè... lũ quỷ này cứ thay nhau nhắc lại chuyện hồi tối.
Noah thì hăng hái như được lên sân khấu, đứng giữa phòng tái hiện nguyên cảnh mình cầm dao đuổi cả đám chạy vòng vòng như phim kinh dị.
Nhìn cái mặt hí hửng của nó, mình thật sự... muốn cầm dao rượt nó thêm lần nữa.
Lúc về, Rowan là người lái xe chở mình.
Suốt quãng đường, cậu ta cứ cười một cách rất vô duyên, như thể chỉ cần nghĩ đến là lại không nhịn được.
Đến mức mình phát cáu:
"Cậu mà còn cười nữa là mình diệt khẩu ngay trên xe luôn đấy!"
Rowan nhướng mày, cố nín cười:
"Rồi rồi, mình không cười nữa..."
Được vài phút, không khí trong xe yên tĩnh trở lại. Rowan nghiêm mặt, bỗng hỏi:
"Tối qua... lúc chơi ấy, Gray nói gì với cậu vậy?"
Câu hỏi khiến mình khựng lại.
Dù mình chẳng nhớ rõ mấy chuyện tối qua, nhưng có một câu nói của Gray vẫn cứ quanh quẩn trong đầu như vòng lặp vô hình.
Mình liếc sang cửa kính, tay gãi gáy, cố gắng tỏ ra bình thường rồi đáp:
"Ờ... mình cũng không nhớ rõ nữa. Sau khi uống chai rượu chết tiệt đó, đầu óc mình tắt điện hoàn toàn."
Rowan chỉ khẽ gật đầu, không hỏi gì thêm.
Xe lặng lẽ lăn bánh về phía trường, nhưng trong lòng mình... lại bắt đầu rối như tơ vò.
Vừa về tới nhà, mình đã nhận được tin nhắn. Vừa mở điện thoại ra, đập vào mắt mình là dòng chữ quen thuộc từ... tên Quỷ Vương.
Từ: Quỷ Vương
Nội dung: Về đến nhà chưa?
Mình đặt túi đồ xuống, vội vàng nhắn lại:
Đến: Quỷ Vương
Nội dung: Vừa mới đáp cánh an toàn.
Tin nhắn chưa kịp nguội, Gray đã trả lời liền. Kiểu như cậu ta đang ngồi canh sẵn điện thoại vậy đó.
Từ: Quỷ Vương
Nội dung: Cánh cậu về luôn rồi đúng không?
Cánh?
À, chắc là nói Rowan rồi.
Trời đất, tình bạn của hai người này thật cảm động biết bao. Có ai đời gọi bạn thân là "cánh" không chứ? Cứ như thể hai đứa là phi đội chiến đấu sinh đôi vậy!
Mình vừa nhắn lại một dòng cộc lốc xác nhận, vừa lắc đầu, đặt điện thoại xuống rồi đi... tịnh tâm.
Ừ, sau đêm qua, chắc mình phải bắt đầu sám hối nghiêm túc. Có khi mai mình phải ghé nhà thờ xưng tội thật.
Không biết nếu kể hết những chuyện xảy ra tối qua, cha xứ có nhìn mình như sinh vật ngoài hành tinh rồi mời về thẳng luôn không nữa?
Chắc là không đến nỗi đó đâu nhỉ...
Hy vọng vậy.
Sau một ngày chủ nhật dài đầy... hối hận và hổ thẹn, mình quyết định gác lại mọi suy nghĩ hỗn độn để đi ngủ sớm. Dù gì thì ngày mai cũng phải quay lại trường rồi — cái nơi đầy rẫy ánh mắt săm soi và những cái miệng không biết mệt.
Sáng hôm sau, ánh nắng len qua khe cửa sổ, rọi thẳng vào mặt như muốn nhắc mình rằng: Này cô gái, hết thời "tấu hài" rồi, quay lại hiện thực đi.
Mình bật dậy, đầu vẫn hơi ong ong, cảm giác như còn nghe tiếng Noah hét "Hãy sám hối đi!" văng vẳng trong đầu. Thở dài, mình lết khỏi giường, lục tung tủ quần áo tìm đồng phục, vừa thay đồ vừa tự nhủ:
Không sao đâu HaHa, chỉ cần sống sót qua hôm nay là được... dù là với danh xưng "búp bê chicky phiên bản máu lạnh".
Chuẩn bị xong xuôi, mình khoác cặp lên vai, bước ra khỏi cửa, sẵn sàng đón chờ một ngày học mới — và một đống ánh mắt soi mói cũ.
Cổng trường dần hiện ra trước mắt, mình hít một hơi thật sâu như thể sắp bước lên pháp trường. Chân vừa đặt vào khuôn viên trường, một linh cảm chẳng lành lập tức bủa vây: Bão thị phi sắp ập tới.
Và đúng như dự đoán — vừa ló đầu vào cửa lớp, mình đã thấy cả đám đang tụm năm tụm bảy, nhìn mình với ánh mắt như thể gặp lại một kẻ vượt ngục thành công.
Rowan ngồi chéo chân trên bàn, khoanh tay, mặt không cảm xúc nhưng môi thì nhếch lên rõ ràng là đang nhịn cười.
Noah thì khỏi nói, vừa thấy mình đã ngã lăn ra bàn giả chết, miệng lẩm bẩm:
"Đừng nhìn vào mắt nó... nếu không muốn bị nguyền rủa."
Gray ngồi kế bên cửa sổ, chống cằm nhìn mình, mắt cười cong cong:
"Ủa, tưởng vẫn còn bị trói chứ?"
Còn mấy đứa khác thì đang lúi húi mở điện thoại, chắc là định lục lại clip "dã nhân nổi loạn" tối hôm đó để tái hiện hiện trường.
Mình đứng chôn chân giữa cửa lớp, cười méo xẹo.
Biết vậy hôm nay xin nghỉ cho lành...
Mình hít sâu một cái, lấy lại thần thái. Không thể để bọn nó coi thường mình mãi được. Nếu đã không xóa được ký ức đen tối đêm qua, thì phải biết biến vết nhơ thành... vinh quang.
Bước vào lớp như một ngôi sao mới debut, mình ngẩng cao đầu, mắt quét một lượt — đám kia lập tức im bặt, nhìn mình chằm chằm.
Mình nở nụ cười "hơi nguy hiểm" rồi thong thả lên tiếng:
"Ừ thì... tối đó có hơi mất kiểm soát. Nhưng mà phải cảm ơn nha—nhờ mấy cậu, mình mới biết nội lực bản thân khủng khiếp đến mức nào."
Bọn nó chưa kịp phản ứng, mình vung tay chỉ Noah trước:
"Noah, cảnh diễn giả chết đó chưa đạt đâu, nhớ luyện tập thêm. À, nhớ để di chúc lại nhé—lỡ mai mốt mình nổi điên thật thì còn kịp lo hậu sự."
Nghe mình hăm dọa, Noah ngã ngửa, gào lên như bị trúng độc.
Gray thì nở nụ cười thương hiệu quay đi, còn Rowan thì bật cười, vỗ tay như xem kịch.
Mấy đứa kia chỉ cười rồi quay đi không trêu chọc mình nữa.
Thấy mọi thứ có vẻ ổn, mình cắm đầu cắm cổ chạy một mạch về chỗ ngồi như thể phía sau có bầy zombie đang đuổi. Ghế vừa chạm mông là mình úp mặt xuống bàn luôn, hai tay ôm đầu, không buồn ngóc lên nữa.
"Không thấy gì, không nghe gì, không biết gì," mình lẩm bẩm như tụng kinh, hy vọng nếu giả chết đủ lâu thì bọn nó sẽ tha cho mình.
Chết tiệt thật. Mới đầu tuần thôi mà đã muốn nộp đơn nghỉ học rồi.
Tiếng chuông vang lên như tiếng chuông báo tử. Mình chưa kịp hoàn hồn sau màn tự sám hối ở bàn thì cô giáo đã bước vào với nụ cười... mà mình dám cá là chẳng ai trong lớp thấy vui vẻ gì hết.
"Rồi, các em thay đồ ra sân, tiết thể dục."
Một câu thôi mà như sét đánh ngang tai.
Mình rên rỉ trong đầu. Thể dục ư? Sau một đêm như địa ngục, sáng nay lại ăn nhạo suốt buổi, giờ còn phải ra vận động? Ai nghĩ ra thời khóa biểu này chắc chắn không có trái tim!
Lũ bạn bắt đầu lục đục đứng dậy. Noah vừa đi vừa vươn vai như đang bước ra sàn catwalk. Gray thì đeo tai nghe, vẻ mặt ngậm ngùi như thể đang tiễn mình ra chiến trường. Rowan thì cười toe toét, rõ ràng háo hức được xem mình thê thảm.
Mình thì chỉ muốn tan vào không khí.
Cắn răng xách giày, mình lết theo cả bọn ra sân, linh hồn vẫn còn lơ lửng trên trần lớp học. Đúng là có những ngày, chỉ muốn làm gián để khỏi phải đi học.
Mình cứ ngỡ đây sẽ là một tiết thể dục bình thường, chạy vài vòng, giãn cơ, rồi giả vờ té xỉu để né mệt. Nhưng không... ông trời đúng là thích chơi mình.
Tại sao lại phải học chung với lớp A cơ chứ?
Rõ ràng lúc nãy cả sân còn rộn ràng tiếng cười, vậy mà vừa thấy bóng nhau, không khí lập tức như đông cứng lại. "Bùm!" – một cú chuyển mood không báo trước.
Cả lớp D liếc sang lớp A bằng ánh nhìn chẳng mấy thân thiện, và đương nhiên, bên kia cũng đâu vừa – đáp lại không thiếu phần sát khí. Mình đứng giữa mà có cảm giác như sắp có một trận chiến sinh tử nổ ra ngay giữa sân trường đến nơi.
Thể dục gì chứ? Đây là tiền đề cho một cuộc thanh trừng học đường thì đúng hơn!
Mình vội vàng đánh lạc hướng, nắm tay Gray và Rowan kéo đi về hướng khác. May sao, cả hai chịu bước theo. Nhưng phía bên kia dường như không dễ gì bỏ qua, một giọng nói đầy khiêu khích vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
"Đúng là cái đám thấp kém. Ai trong bọn mày cũng dơ bẩn như nhau."
Nghe đến đó, Gray lập tức hất tay mình ra, bước thẳng đến đối diện kẻ vừa cất tiếng.
"Mày nói thêm một câu nữa thử xem," Gray gằn từng chữ, ánh mắt như có thể thiêu rụi mọi thứ. "Tao sẽ tiễn mày thẳng vào viện."
Lũ bạn đi cùng tên đó cũng bắt đầu vây quanh Gray, không khí căng như dây đàn. Mình cố chen lên phía trước để can ngăn, nhưng vừa kịp bước đến thì đã nghe tên kia bật lại:
"Lớp mày có ăn trộm, có đầu gấu, toàn mấy đứa thấp hèn. Tao nói đó, rồi mày tính làm gì tao?"
Mình siết tay lại, cố nén cơn tức giận rồi cất giọng nhẹ nhàng mà đầy châm chọc:
"Nè, sáng nay cậu chưa đánh răng đúng không? Hơi thở của cậu hôi kinh khủng."
Một tràng cười bật lên từ mấy đứa xung quanh. Mình nhướn mày, thách thức nhìn thẳng vào hắn.
Tên đó lập tức quay sang mình, giận dữ.
"Đừng có xen vào chuyện này, con nhỏ thấp kém! Mày hợp với lũ rác này lắm đó!"
Mình còn chưa kịp phản ứng thì từ phía sau, Bill bất ngờ bước lên như một bóng đen chặn đứng cả sân khấu, túm cổ áo hắn, giọng lạnh tanh khiến ai cũng sững người.
"Mark, cậu không được nói về HaHa như vậy. Thêm một lần nữa là mình xé xác cậu đấy."
Gray đang định tiến tới, nhưng mình đã kịp chạy đến kéo tay Bill.
"Thôi đi Bill, mình không sao mà."
Ánh mắt Bill dịu xuống, buông Mark ra. Nhưng tên đó dường như không chịu nhục nổi, liền quay qua khiêu khích Gray:
"Toàn một lũ hạ đẳng!"
Không cần thêm lời nào nữa, Gray lao vào, tung cú đấm cực mạnh vào mặt hắn. Những người xung quanh cũng bắt đầu hỗn chiến.
Trận ẩu đả nổ ra.
Mình còn chưa kịp phản ứng thì—chát!—một cái tát giáng thẳng vào má khiến mình ngã dúi xuống đất.
Cả đám sững lại, quay về phía mình.
Mình ôm má, ngẩng đầu lên, và khi nhìn thấy người đó, môi mình run lên, cắn chặt lại.
"Mày lại gây chuyện nữa rồi."
Chị Fiona đứng đó, trừng mắt nhìn mình, tức giận không giấu nổi. Bill sững sờ.
Mình cảm nhận được có đôi tay đỡ mình lên, nhìn qua là Leo.
"Cậu có sao không?"
Gray buông Mark ra, chạy tới bên mình, chắn trước mặt:
"Cậu làm cái quái gì vậy hả?! Là do bọn kia gây chuyện trước. Đừng có đổ lên đầu cậu ấy!"
Fiona nhếch mép, giọng mỉa mai:
"Có vẻ mấy người đã bắt đầu xem nó là một phần của lớp rồi nhỉ? Nhưng nó sẽ không bao giờ thuộc về các người đâu."
Rowan, người vốn trầm lặng, cũng lên tiếng, tức giận thấy rõ:
"Cậu không có quyền quyết định điều đó. Cút về cái lớp chết tiệt của cậu đi, Fiona."
Lần đầu tiên mình thấy Rowan như vậy—cái cách cậu ấy bảo vệ mình khiến mình chợt nhận ra sự tương đồng nào đó giữa cậu ấy và Gray.
Fiona bật cười khẩy, liếc một vòng khinh khỉnh qua lớp D:
"Cứ giả vờ tốt bụng đi. Để xem các người giữ được cái mặt nạ đó bao lâu."
"Cậu câm miệng và cút đi," Gray gằn từng chữ, tay siết chặt như đang cố kiềm chế cơn giận đang dâng đến đỉnh điểm.
Cuối cùng, Fiona hất tóc, quay đi, dẫn đám lớp A rời khỏi khu vực, không quên ném lại ánh nhìn đầy thách thức.
Rốt cuộc... giữa họ đã từng xảy ra chuyện gì?
Mình thật vô dụng. Đứng giữa mọi chuyện mà chẳng thể làm gì để bảo vệ họ. Trước chị Fiona, mình lại quá yếu đuối. Mình không có sự gan lì hay can đảm như chị ấy — dám đối đầu, dám nói thẳng, không sợ bất kỳ ai.
Tay mình siết lại đầy uất ức. Cúi đầu xuống, mình lặng lẽ quay đi, mặc kệ những tiếng gọi vội vã phía sau.
Mình tìm một góc khuất, ngồi bệt xuống đất. Mọi thứ xung quanh cứ mờ đi như tan trong nước mắt chưa kịp rơi. Mình chỉ biết tự trách.
Nếu lúc trước mình mạnh dạn hơn... nếu mình dám làm rõ mọi chuyện liên quan đến Aiden... thì có lẽ mọi chuyện đã không tệ như bây giờ.
Đang thẫn thờ trong dòng suy nghĩ hỗn độn thì một cảm giác lạnh buốt bất ngờ áp lên má khiến mình giật mình ngẩng đầu.Là Gray.
Cậu đưa cho mình một chai nước lạnh, rồi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.
"Cậu còn đau không?"
"À... không, mình... mình ổn mà."
Gray nhìn mình thêm vài giây, rồi cất giọng đều đều:
"Cậu và Fiona... quan hệ hai người không tốt à?"
Mình cắn môi, quay mặt đi chỗ khác. Mình thật sự không biết phải giải thích thế nào. Giữa mình và chị ấy có quá nhiều khoảng cách, quá nhiều điều không thể gọi tên.
"Bọn mình không thân thiết. Không nói chuyện, không tâm sự gì cả. Thật ra nếu không nói, chắc không ai nghĩ bọn mình là chị em."
Gray nhíu mày, có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Nếu là chị em, sao hai người lại bằng tuổi?"
"À... chị ấy là con của vợ lớn. Mình là con của vợ sau."
Ánh mắt Gray thoáng vẻ bối rối.
"Vậy là cùng cha khác mẹ?"
Mình khẽ gật đầu. Gray nhìn mình thêm vài giây, rồi bất ngờ bật ra một tiếng cười khẩy đầy ẩn ý.
"Không thể tin được. Khác mẹ mà ánh mắt hai người giống nhau đến đáng sợ."
Mình tròn mắt, thật sự không hiểu nổi câu đó.
"Mình thấy chẳng giống chút nào luôn á."
Gray đặt chai nước xuống, rồi bỗng nghiêm mặt lại khiến mình cũng phải ngồi ngay ngắn, hơi căng thẳng.
"Không đâu. Ánh mắt hai người thật sự giống. Cả tính cách cũng có điểm tương đồng nữa đấy."
Mình cười nhẹ, nhưng là nụ cười gượng gạo. Mình không hiểu rõ ý cậu ấy, mà cũng chẳng muốn hỏi thêm. Có lẽ... mình không sẵn sàng nghe câu trả lời.
Cả hai rơi vào im lặng. Mình nhìn chai nước mát lạnh trong tay, tâm trí bất chợt lóe lên một ý tưởng. Như có bóng đèn bật sáng trong đầu, mình quay sang Gray, nở nụ cười đầy tinh quái.
Gray hơi giật mình, ánh mắt cảnh giác.
"Cậu cười kiểu gì mà nhìn đáng sợ vậy?"
Mình vẫn cười, giọng không giấu được vẻ đắc ý.
"Mình vừa nghĩ ra cách để trả đũa tên Mark khốn kiếp đó rồi!"
Gray nhìn mình như thể không chắc có nên hỏi tiếp không, nhưng cuối cùng cũng gật đầu, kiểu như... 'Ừ, miễn là đừng lôi mình vào.'
Chờ đấy, Mark. Lần này, mình sẽ không để yên đâu.
Mình nhanh chóng chạy lại chỗ Noah và Etan đang giãn cơ, thì thầm với hai đứa một vài câu, và ngay lập tức cả nhóm bước vào hành động.
Đoạn đường đến lớp A không xa, nhưng mình vẫn phải giữ bình tĩnh, đầu óc căng thẳng như dây đàn. Khi đến nơi, mình thấy Bill và Mark đang ngồi riêng ở một góc, trong khi cả đám lớp A đang tụ tập ở phía xa, không để ý gì đến xung quanh.
Lòng thầm nghĩ rằng cơ hội đã đến, mình tiếp tục bước ra, làm như không có chuyện gì, và cứ thế tiến lại gần. Ngay khi Bill thấy mình, cậu ấy vui vẻ chạy tới, Mark cũng đi theo sau.
"HaHa!" – Bill mừng rỡ gọi tên mình, ánh mắt sáng lên.
"Mình có chuyện muốn hỏi cậu,"
Mark nhăn mặt một chút, nhưng hắn không hề hay biết rằng ngay sau lưng hắn, Noah và Etan đã khéo léo tráo chai nước của hắn với chai nước đã được pha thuốc ngủ.
Mình mỉm cười hài lòng, quay qua nói chuyện với Bill một cách tự nhiên.
"À, có một số bài tập mình không biết giải, hôm nào cậu chỉ mình giải nha."
"Không thành vấn đề đâu. Với cậu, lúc nào mình cũng sẵn sàng giúp mà,"
Bill trả lời, không chút nghi ngờ.
Mình hơi ngậm ngùi trong lòng, nhưng tự nhủ rằng chỉ có cách này mới hiệu quả. "Xin lỗi Bill, mình phải làm vậy thôi. Đừng giận nhé."
Khi mọi thứ đã ổn thỏa, mình tạm biệt Bill rồi quay đi, không quên liếc nhìn Mark lần cuối. Hắn đang bận bịu cầm chai nước, không hề biết rằng kế hoạch đã được triển khai.
Nhanh như cắt, mình chạy vội ra góc khuất mà Noah và Etan đã đợi sẵn.
Cả ba đứa đứng im lặng, chờ đợi. Vừa ngồi xuống, Mark không do dự uống ngay chai nước mà mình đã thay đổi. Trời nóng bức, không có lý do gì để hắn chần chừ.
Ba đứa mình lén nhìn nhau, không kìm được cười thích thú. Và khi hắn bắt đầu choáng váng, mắt lờ đờ, rồi cuối cùng ngã xuống, chúng mình lao ra ngay lập tức.
Mặc kệ Bill đứng ngẩn ngơ, mình ra dấu im lặng cho cả nhóm, rồi lập tức kéo tên Mark đi.
Miles và David nhanh chóng hỗ trợ, lôi hắn đến gần khung bóng chuyền. Trong một hành động phối hợp hoàn hảo, họ trói hắn lại vào cột bóng chuyền bằng dây thừng mà mình đã chuẩn bị từ trước.
Cả đám xung quanh không thể tin vào mắt mình, nhưng không ai dám lên tiếng phản đối, chỉ đứng yên nhìn cảnh tượng Mark bị trói lại như một con rối. Mọi thứ đều chìm trong im lặng.
Mình tiến lại gần, nhìn tên Mark đang bất tỉnh, một nụ cười nham hiểm lướt qua môi.
"Giờ thì cậu biết thế nào là 'quả báo' rồi chứ?" mình nói, giọng đầy tự mãn.
Gray đứng từ xa, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhưng cũng không khỏi thán phục. Cậu ta bước lại gần mình, nhướng mày hỏi:
"Cậu làm vậy mà không sợ bị phát hiện à?"
Mình quay lại nhìn Gray, nở một nụ cười đầy tự tin:
"Đừng lo. Hắn ta sẽ chẳng nhớ gì đâu. Cứ để hắn tỉnh lại và tìm cách giải thích đi. Hôm nay, mình mới là người có quyền trả thù."
Cả nhóm không thể kìm được cười khúc khích, ánh mắt đầy thích thú. Không ai có thể phủ nhận rằng kế hoạch này đã thành công mỹ mãn.
Cả đám cười như được mùa và đương nhiên không thiếu cảnh cùng nhau chụp lại "thành quả"
Trả thù thành công!