Chương 13: Hệ thống ngầm
Nội tâm Hazel:
Chết tiệt thật.
Tên Mark này đúng là điên rồi.
Hắn ta vừa bắt cóc mình – giữa ban ngày, ngay trong trường học, như thể đang diễn một bộ phim hành động rẻ tiền với ngân sách học đường và đạo cụ là dây ruy băng cột cổ áo.
Nếu mình dùng dây ruy băng này siết cổ hắn thì sao nhỉ? Chắc vui lắm à!
Mình bắt đầu nghi ngờ không biết hắn có phải học sinh không, hay chỉ là xã hội đen đóng vai.
Nhưng mà... không, nghĩ lại thì xã hội đen thật sự đâu ai chơi bẩn như hắn.
Người ta có danh dự, có luật ngầm hẳn hoi. Có đánh nhau thì cũng là "1 chọi 1", đường đường chính chính, chứ ai lại đi giăng bẫy rồi úp sọt một cô gái bé nhỏ như mình?
Ừ thì... nói là "bé nhỏ" cũng hơi miễn cưỡng.
Mình biết bản thân mình hơi ngông, hơi cứng đầu, hơi thích gây chuyện. Nhưng dù gì thì – mình vẫn là con gái mà.
Một cô gái có trái tim mong manh như thủy tinh. Đụng... là trụng.
À không – đụng là vỡ. Vỡ tan thành trăm mảnh luôn ấy.
Và cái người vừa lôi mình vào nhà kho, trói lại như một món hàng cần "vận chuyển an toàn" kia – đang ngồi trước mặt mình, lạnh lùng như thể hắn là Tổng thống học sinh trong một vũ trụ Marvel phiên bản "Trường Trung Học Tâm Thần."
Thề có tất cả mấy đề kiểm tra mình chưa làm, nếu mình mà sống sót ra khỏi đây, mình sẽ... à mà khoan, hắn đang nói gì kia?
Mark tựa lưng vào tường, tay, nhìn mình như thể đang quan sát một con cừu non ngơ ngác vừa bước vào sào huyệt sói.
"Đừng lo,"
Hắn nói, giọng trầm, bình thản đến rợn người.
"Mình không có ý làm cậu bị thương."
Ồ, tuyệt thật. Bắt cóc người ta rồi còn bảo "đừng lo". Logic kiểu gì đây?
Mình nghiến răng.
"Vậy cậu kéo mình vào đây làm gì? Nếu đây là cách tỏ tình của mấy người, thì mình xin phép từ chối ngay và luôn, không cần nhẫn kim cương, cũng không cần hoa hồng đâu."
Hắn không cười. Không nhếch môi.
Cũng không phản ứng gì với câu đùa của mình – điều khiến mình bắt đầu thấy lo thật sự.
"Cậu có từng nghe đến Hệ thống ngầm chưa?"
Hắn hỏi, như thể đang bắt đầu một bài giảng môn Chính trị và Phản kháng cấp cao.
Mình nhíu mày.
"Ý cậu là... mấy hội kín học sinh kiểu truyền thuyết đô thị à? Có mật mã, có dấu hiệu riêng, kiểu như đứa nào bị mời trà sữa ba lần liên tiếp là thành hội viên?"
Mark hơi nghiêng đầu, ánh mắt đột ngột trở nên sắc lạnh.
"Không. Cái mình nói không phải mấy trò đồn thổi trẻ con. Đây là một mạng lưới thật – tồn tại ở trường này, dưới lớp vỏ của những câu lạc bộ, những nhóm học tập, và cả... giáo viên."
Mình cứng người.
Mark tiếp lời, giọng hạ thấp, đều đều như nhát dao rạch từng lớp niềm tin:
"Có người thao túng điểm số. Có người điều khiển phân lớp. Có kẻ đứng sau việc 'điều chuyển' học sinh – cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Và những gì cậu thấy trên bề mặt chỉ là phần nổi của tảng băng. "
"Những trò bắt nạt, những vụ mất tích đột ngột, những cái tên bị gạch khỏi danh sách thi... không phải ngẫu nhiên."
Mình nuốt khan.
Hiện giờ đầu mình đang có mấy con quạ chạy vòng vòng nè, không biết cậu ta thấy không nhỉ?
Đi học mà có phải quay phim học đường và những mật tối phía sau đâu.
Một phần trong mình vẫn muốn bật cười – như mọi khi – vì đây nghe giống truyện trinh thám rẻ tiền. Nhưng ánh mắt của Mark quá nghiêm túc, quá thật.
Và mình biết, một người như hắn không nói mấy điều này chỉ để hù dọa.
"Tại sao cậu kể mình nghe?"
Mình hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.
Mark nhìn mình một lúc lâu, rồi nói:
"Vì cậu sắp bước vào giữa cuộc chơi. Và mình không muốn cậu chết mà không biết lý do."
Đùuuu, nghe lùng bùng lỗ tai quá ta!
Mình nên làm thái độ kiểu nào mới hợp với tình cảnh hiện tại đây? Mình có nên mở lời hỏi để vào cho đúng với thời điểm hiện tại không?
Chắc là không nên đâu. Nếu mình mà cà rỡn nữa chắc hắn sẽ thanh trừng mình trước khi thanh trừng mấy đứa khác mất.
Mình chưa muốn hết truyện sớm vậy đâu. Tác giả mới viết được tới đây thôi mình chưa được tốt nghiệp nên làm ơn..đừng để mình hết vai sớm nha tác giả yêu quý.
Đây là... phần tiếp theo của vở kịch "Học đường và Bóng tối" mà mình không được phát kịch bản à?
Mình bật cười. Nhưng tiếng cười nghe khô khốc hơn cả mì tôm sống.
"Cậu nghĩ mình là ai? Sherlock Holmes phiên bản học sinh cấp ba à? Hay là kiểu nhân vật chính trong mấy bộ phim Nhật, vô tình phát hiện bí mật rồi từ đó bị kéo vào cuộc chiến thầm lặng?"
Mình ngửa đầu nhìn trần nhà kho bốc mùi mốc, cảm giác mình sắp phát điên.
"Mình còn chưa trả bài Hóa sáng nay nữa đó cậu biết không?"
Mark vẫn im lặng. Đáng ghét thật. Hắn nhìn mình như kiểu... mình đang diễn y chang những gì hắn dự đoán.
"Đừng nhìn mình bằng ánh mắt đó,"
Mình nói, bước lùi một bước.
"Mình không phải kiểu thích chơi trò gián điệp, càng không phải kiểu bị dọa vài câu là ngoan ngoãn nghe lời. Nếu cậu định biến mình thành quân cờ nào đó thì xin lỗi, mình là con hậu. Và mình không đứng yên để bị điều khiển đâu."
Mình nghe rõ nhịp tim mình – nhanh, loạn, nhưng vẫn còn kiểm soát được.
Mark khẽ nhếch môi. Nụ cười vừa đủ để mình muốn đấm vào mặt hắn.
"Chính vì cậu là con hậu,"
Hắn nói, giọng thấp,
"nên mình mới kéo cậu vào cuộc."
Mình im bặt.
Mình không biết là vì lời hắn có lý, hay vì lần đầu tiên trong đời, mình thấy mình không còn gì để đùa.
Mình có nên hỏi ai là con vua trước khi nghiêm túc không ta? Sẵn hỏi mình và người đó đẹp đôi khi đứng cạnh không? Vì mình chưa yêu nên cũng tò mò không biết ai sẽ là con vua bên cạnh mình nhỉ?
Lý trí muốn mình giữ im lặng, nhưng lòng mình lại như có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Làm sao mình có thể đứng yên khi hắn ta đột ngột gọi mình là quân cờ trong một trò chơi mà mình chẳng hề muốn tham gia?
"Cậu nghĩ mình là loại người sẽ dễ dàng nhắm mắt làm theo chỉ vì mấy lời kiểu này à?"
Mình quắc mắt, nghiến răng.
"Mình không biết cậu định làm gì, nhưng đừng hòng bắt mình làm cái gì mà mình không đồng ý."
Mark vẫn chỉ nhìn mình, không vội vã, cũng không nổi giận. Hắn ta cứ thế nhìn thẳng vào mắt mình, như thể đang chờ mình... chịu khuất phục.
Chết tiệt! Hắn ta càng lạnh lùng, mình càng thấy bản thân mất bình tĩnh.
Nhưng mình không thể để mình yếu đuối trước mặt tên này được.
"Cậu nghĩ mình là ai?"
Mình bật cười khẩy, giọng như dao sắc.
"Là thằng có thể thao túng tất cả sao? Chúng ta vẫn là học sinh, đừng có nghĩ mình giỏi giang hơn ai."
Mình không biết vì sao mình lại nói vậy. Có lẽ là do cảm giác không thể chịu đựng được nữa, hoặc có lẽ vì trong lòng mình vẫn đầy những câu hỏi không lời đáp.
Hệ thống ngầm gì đó mà hắn ta nhắc đến? Điều gì đang thật sự xảy ra trong cái thế giới nhỏ bé mà mình gọi là trường học này?
Mark không đáp, chỉ khẽ nhếch môi rồi lắc đầu như thể mình đang nói một chuyện ngớ ngẩn.
"Thực ra"
Hắn nói, giọng vẫn lạnh lùng
"Cậu đã sẵn sàng bước vào trò chơi này rồi. Chỉ là cậu chưa nhận ra thôi."
Mình nhíu mày.
"Trò chơi này?"
Mình hỏi, giọng không tin nổi.
"Cậu định nói với mình là mình bị cuốn vào một cái gì đó không thể thoát ra được sao? Cái kiểu game sống còn á?"
Mark khẽ gật đầu, mắt hắn lóe lên vẻ gì đó khó hiểu.
"Cậu không thể quay lại nữa đâu. Cả mình và cậu đều bị cuốn vào nó rồi."
Một giây im lặng. Mọi thứ cứ dừng lại, như thể cả thế giới này ngừng xoay vòng trong khoảnh khắc ấy.
Mình chỉ biết nhìn hắn, không biết phải phản ứng thế nào.
Lúc này, mình chỉ muốn tìm một lối thoát, nhưng không hiểu sao... lại có một cảm giác lạ lùng trong lòng. Cảm giác như mình đang đứng trước một ngã rẽ, và không biết sẽ đi đâu.
Cái khoang tối này, cái không gian ngột ngạt này... tự nhiên lại làm mình cảm thấy như mình đang bị trói buộc.
Một làn sóng tức giận dâng lên trong lòng mình.
Mình không thể để bản thân bị cuốn vào cái trò chơi mà hắn đang nhắc đến. Không thể để hắn nghĩ rằng mình sẽ sợ hãi hoặc bỏ cuộc dễ dàng.
"Cậu nói vậy là sao? Cậu nghĩ mình sợ mấy cái trò này sao?"
Mình gằn từng chữ, cố gắng lấy lại sự tự chủ.
"Đừng có lấy mấy cái lời này ra dọa mình. Mình không phải loại người dễ bị hù doạ đâu."
Mark vẫn đứng đó, không hề nao núng, như thể hắn ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng mình sẽ phản ứng vậy.
Hắn nhìn mình, mắt hắn chẳng hề lấp lánh sự phấn khích hay chiến thắng như mình nghĩ, mà chỉ là một vẻ thản nhiên đến khó chịu.
"Không phải mình muốn dọa cậu,"
Hắn ta trả lời, giọng bình thản như đang trò chuyện về một vấn đề bình thường.
"Cậu chỉ đang thiếu thông tin thôi. Nhưng nếu cậu muốn, mình có thể giúp cậu hiểu rõ hơn về những gì đang diễn ra."
Mình nghiến răng, không biết nên cảm thấy hoang mang hay tức giận.
Cái kiểu thản nhiên của hắn ta khiến mình càng cảm thấy mình bị rơi vào một cái bẫy mà không biết làm thế nào để thoát ra.
"Vậy thì giải thích đi,"
Mình nói, giọng đầy thử thách.
"Nói xem cậu đang nói cái gì. Đừng có mà quanh co nữa."
Mark chỉ im lặng một lúc, như thể đang cân nhắc xem có nên nói ra tất cả hay không.
Mình gần như không thể chịu đựng thêm cái sự im lặng đó nữa, nhưng cuối cùng, hắn cũng lên tiếng.
"Thực ra"
Hắn bắt đầu.
"Cái trường này không chỉ có học sinh và giáo viên. Có những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta, những thứ mà chúng ta không nhìn thấy, không thể chạm tới. Cậu chỉ là một phần trong cái cỗ máy này thôi, dù cậu có muốn hay không."
Mình nghe mà thấy chóng mặt.
Cái gì? Cỗ máy? Hắn ta đang nói gì vậy?
Tại sao mình lại cảm thấy như mình đang bị vướng vào một cái gì đó mà mình không hề hiểu?
"Vậy sao? Vậy theo cậu, mình đang bị cuốn vào cái cỗ máy này à?"
Mình hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng vẫn không giấu nổi sự bất an.
Mark nhún vai, rồi cuối cùng, hắn nhìn mình với một ánh mắt khó hiểu.
"Đúng vậy. Và mình chỉ đang giúp cậu nhận ra điều đó."
Mình hít một hơi thật sâu, cố gắng không để sự bối rối chiếm lấy mình. Cảm giác này khó chịu vô cùng, như thể mình đang bị nhấn chìm trong một bí ẩn mà không biết bắt đầu từ đâu.
Nhưng mình không thể để mình đầu hàng, không thể để hắn ta nghĩ rằng mình sẽ dễ dàng bỏ cuộc.
"Cậu nghĩ mình sẽ tin vào cái lý thuyết điên rồ này sao?"
Mình nói, dù mình biết là mình đã nghe thấy đủ những điều kỳ quặc, nhưng lòng vẫn không ngừng nghi ngờ.
"Cậu nghĩ mình có thể dễ dàng thao túng mình à?"
Mark nhìn mình lần cuối, rồi mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười khó hiểu.
"Chưa chắc. Nhưng rồi cậu sẽ hiểu."
Cả căn phòng như đông cứng lại, chỉ còn lại mình với những câu hỏi lởn vởn trong đầu.
Cảm giác như có một cái gì đó sắp sửa bùng nổ, nhưng mình không thể nhìn thấy được.
Mình không biết liệu mình có thể thoát ra khỏi cái trò chơi này hay không, nhưng ít nhất, mình sẽ không để mình bị cuốn đi mà không chiến đấu.
Cái khoang tối này... không thể giữ mình lâu được.
Mình hít một hơi thật sâu.
Không khí trong cái kho nhỏ hẹp này ngột ngạt một cách kỳ lạ, như thể không chỉ vì thiếu oxy mà còn vì những lời Mark vừa nói đang quấn lấy mình như tơ nhện — mảnh nhưng dính chặt, không dễ gỡ ra.
"Hiểu cái quỷ gì chứ"
Mình lầm bầm, tay siết chặt vạt áo.
"Người ta nói gì cũng phải có bằng chứng. Cậu tưởng giở giọng thần bí là mình sẽ hoang mang chắc?"
Mark không đáp.
Hắn vẫn đứng đó, tựa vào bức tường gỗ cũ kỹ, ánh mắt lặng lẽ quan sát mình như đang đợi phản ứng kế tiếp.
Điều đó khiến mình càng bực mình.
"Mình không quan tâm cậu thuộc 'hệ thống' gì hay cậu làm trùm cái hội bí ẩn nào."
Mình tiếp tục, giọng cao lên một chút.
"Mình chỉ là học sinh. Mình muốn học cho xong, thi đậu đại học, và sống cuộc sống của mình. Cậu hiểu không?"
"Vấn đề là"
Mark nói chậm rãi
"Cậu không còn là một học sinh bình thường nữa đâu, Hazel."
Mình cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt.
Không phải vì lời hắn — mà là vì cách hắn nói.
Như thể hắn đã nhìn thấy thứ gì đó mà mình chưa kịp nhìn thấy.
"Ngay từ khi cậu bước chân vào lớp D, mọi thứ đã thay đổi. Không phải ngẫu nhiên mà cậu được xếp vào lớp đó. Không phải ngẫu nhiên mà cậu lại thân với Rowan, Gray, hay Leo. Mọi người đều có lý do để ở đúng vị trí của mình."
"Cái lớp D của tụi mình thì liên quan gì đến trò điên khùng này?"
Mình nhíu mày.
"Cậu đang bịa ra để dọa mình đúng không?"
"Không"
Mark nói, giọng nghiêm túc một cách lạ lùng.
"Mình nói vậy vì cậu cần phải chuẩn bị. Có những chuyện sắp xảy ra — chuyện mà nếu cậu không biết trước, sẽ bị cuốn trôi. Cả cậu, cả Fiona."
Nghe đến tên Fiona, tim mình đập hụt một nhịp.
"Ý cậu là gì? Chị Fiona thì liên quan gì?"
"Chính cậu ấy... mới là trung tâm,"
Mark nói khẽ.
"Nhưng cậu là người kết nối. Và nếu cậu gãy, mọi thứ sẽ đổ. Cậu hiểu ý mình không?"
Mình đứng lặng người. Đầu mình ong ong như vừa bị dội một xô nước đá. Từ lúc nào mình lại trở thành thứ "kết nối"?
Cái kiểu nói đó... nghe như thể mình là một mắt xích trong cái mạng lưới lớn hơn mà mình chẳng hề biết mình đang mắc kẹt.
"Mình không tin"
Mình lắc đầu, dù giọng run nhẹ.
"Cậu chỉ đang cố kéo mình vào cái thứ trò chơi tâm lý bệnh hoạn của mình thôi."
Mark không nói gì thêm.
Hắn chỉ mở cửa kho ra, để ánh sáng yếu ớt bên ngoài rọi vào, rồi ngoái lại nhìn mình lần cuối:
"Khi thời điểm đến, cậu sẽ buộc phải tin. Còn giờ, đi đi. Mình đã nói hết những gì cần nói."
Mình đứng đó thêm vài giây, trái tim đập như trống trận.
Cuối cùng, mình lao vụt qua hắn, ra khỏi nhà kho như thể muốn bỏ lại tất cả những gì vừa nghe phía sau.
Nhưng dù mình có chạy như thế nào, một câu hỏi vẫn cứ vang lên trong đầu mình không dứt:
"Nếu Fiona là trung tâm... thì chuyện gì sẽ xảy ra khi mọi thứ vỡ tung?"
Mình chạy như chưa từng được chạy — cắm đầu lao đi, mặc cho hơi thở đứt quãng và trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Nhưng càng cố trốn chạy, giọng nói của Mark càng vang vọng trong đầu như một chiếc radio bị kẹt sóng, lặp đi lặp lại những lời ám ảnh.
"Hệ thống"... cái thứ điên rồ đó rốt cuộc là gì?
Tại sao lại có liên quan đến mình? Đến cả chị Fiona?
Hàng loạt câu hỏi xoáy lên như bão:
Ai là kẻ đứng sau tất cả?
Mình có phải chỉ là một con tốt trong trò chơi của họ?
Và nếu đúng vậy, tại sao lại không ai nói cho mình biết?
Chân vẫn chạy, nhưng đầu óc mình như mắc kẹt trong mê cung của hàng nghìn mảnh ghép chưa có hình thù rõ ràng. Rồi bất ngờ —
RẦM!
Mình va phải ai đó. Cú đâm mạnh đến nỗi cả hai bắn ra hai phía, ngã sóng soài xuống nền đất cứng. Cơn đau lan ra từ cùi chỏ và đầu gối, nhưng chưa kịp rên rỉ gì, mình đã bật dậy theo bản năng, hoảng hốt:
"Xin lỗi! Mình không...!"
Nhưng rồi mình nhận ra người vừa va phải là ai — và đôi mắt màu tro quen thuộc kia đang trừng trừng nhìn mình.
Là Gray.
Và phía sau cậu ấy là Noah, Rowan và Leo – cả bốn người đứng đó thở dốc, như thể vừa chạy đến đây để tìm mình.
" HaHa, cậu không sao chứ? Mark có làm gì cậu không? "
" Tên khốn đó đâu? Tại sao cậu lại thoát được?"
"HaHa, cậu sao vậy? Sao không trả lời tụi mình?"
Hàng loạt câu hỏi ồ ra, mình muốn trả lời lắm nhưng...
Nhưng không hiểu sao đột nhiên tầm nhìn của mình mờ đi, dần dần mọi thứ lòe đi.
Chân và tay của mình như mềm nhũn vậy. Không có chút sức lực nào.
Mình thấy mấy người họ lại gần nói gì đó nhưng mình không nghe được...
Và rồi...Mọi thứ xung quanh tối dần. Tất cả chìm trong màn đêm tối đến đáng sợ.