Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 14



Chương 14: Elijah mất tích

Nội tâm Hazel:

"HAZEL!!!"

Tiếng ai đó gọi tên mình — vang vọng, mơ hồ như vọng lên từ đáy giếng sâu.

Mình muốn đáp lại, nhưng đầu đột nhiên đau nhói như có thứ gì đó vừa xé toạc từ trong ra ngoài.

Rồi... tất cả chìm vào bóng tối.

Một đoạn ký ức xa lạ ùa về như thước phim cũ bị tua ngược.

Mùi máu.

Mùi sắt gỉ loang trong không khí lạnh.

Bức tường bê tông trước mặt ẩm ướt và giá buốt.

"AGHHHH!!!"

Tiếng hét xé họng vang lên — là của mình. Không nghi ngờ gì.

"Hạ số 9. Sai tư thế. Phạt."

Một giọng nam cộc lốc vang lên, khô khan như thép.

Ngay sau đó là tiếng roi vụt xé không khí. Cú đánh quất ngang lưng.

Cô bé — mình khi còn nhỏ — không khóc, không rên. Chỉ siết chặt hai tay, đôi vai run lên bần bật.

Trong bóng tối dày đặc, từng khuôn mặt thoáng qua rồi biến mất — những đứa trẻ cũng mang ánh nhìn vô hồn như mình.

Tất cả xếp hàng, lặp đi lặp lại cùng một động tác. Máy móc. Câm lặng. Vô hồn.

Một người đàn ông mặc áo choàng đen bước ngang qua hàng.

Hắn dừng lại trước mặt mình, cúi xuống.

Gương mặt hắn mờ nhòe như thể bị che bởi sương, nhưng đôi mắt ấy — lạnh lẽo, sắc lịm và... quen đến rợn người.

"Con bé này... khác những đứa còn lại."

"Giữ lại. Theo dõi thêm."

Và rồi, tất cả vụn vỡ — như thủy tinh bị ném xuống sàn.

Mình bật mở mắt. Hơi thở gấp gáp. Tim đập điên cuồng như muốn nổ tung trong lồng ngực.

Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo. Tim vẫn chưa hết đập loạn.

Mắt mình mở to, hoảng hốt đảo quanh — sợ rằng cái trần bê tông lạnh toát kia vẫn còn đó, sợ rằng mình vẫn đang mắc kẹt trong bóng tối đặc quánh mùi máu và tiếng roi.

Nhưng không... đây không phải là nơi đó.

Trước mặt mình là... Gray. Đôi mắt màu tro mở lớn, dính đầy quầng thâm nhưng vẫn ánh lên sự nhẹ nhõm khi thấy mình tỉnh dậy.

Gương mặt cậu ấy sát gần đến nỗi mình có thể thấy từng giọt nước đọng trên lông mi.

"HaHa..."

Giọng cậu nghẹn lại.

"Cậu tỉnh rồi."

Mình há miệng nhưng cổ họng khô rát, không thốt ra được chữ nào.

Cảm giác như mình vừa được kéo từ một cơn ác mộng dài vô tận.

Một cơn ác mộng có thật.

Quay đầu sang bên phải, mình thấy Rowan, Noah và Leo. Cả ba đều đang đứng đó, ánh mắt đầy lo lắng.

Rowan gập tay siết chặt như thể vừa nín thở suốt thời gian dài. Noah thì nhíu mày, mắt đỏ hoe. Còn Leo — cậu ấy chỉ đứng im, nhưng bàn tay nắm chặt lấy thanh giường như sợ mình sẽ biến mất lần nữa.

"Cậu đã ngất... hơn hai ngày rồi."

Gray nói khẽ, như thể chỉ cần nói to hơn một chút là mình sẽ vỡ tan.

Bệnh viện.

Mình đang ở bệnh viện.

Căn phòng trắng sáng, mùi thuốc sát trùng và tiếng máy đo nhịp tim đều đều... tất cả như tát vào mặt mình một cú tỉnh táo.

Mình từng nghĩ "ngất" là một điều lãng mạn trong phim, chỉ cần mở mắt ra là mọi thứ trở lại bình thường. Nhưng không, cái lạnh từ ký ức vẫn còn bám trong từng tế bào mình.

Cơn đau đó — nỗi sợ đó — vẫn chưa chịu buông tha.

Mình bàng hoàng nhìn từng gương mặt thân quen trước mắt, rồi buột miệng hỏi, khản đặc:

"...Mình đã... ở đâu?"

Cả phòng im lặng một thoáng. Rồi Rowan bước đến, nhẹ giọng:

"Cậu chạy va phải Gray... rồi ngất. Gray bế cậu chạy đi, tụi mình gọi xe cấp cứu. Cậu sốt cao, mê man, nói linh tinh suốt..."

Ánh mắt cậu nhìn mình như thể đang dò xem mình còn là "HaHa" mà họ từng biết hay không.

Mình quay sang nhìn Gray. Cậu vẫn giữ ánh mắt đó — như thể nếu mình mất thêm một giây nữa không tỉnh lại, cậu cũng sẽ sụp đổ theo.

"HaHa... chuyện gì đã xảy ra trong đó vậy?" Gray hỏi.

Và mình biết... từ giây phút này, mọi chuyện sẽ không còn như trước nữa.

Mình im lặng.

Câu hỏi của Gray lơ lửng trong không khí như một sợi dây kéo căng — chờ mình cắt đứt hoặc thắt chặt thêm.

Tim mình vẫn đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng không còn vì hoảng loạn nữa. Mà vì mình đang đứng trước một lựa chọn.

Nói ra... hay giữ lại?

Mình liếc nhìn từng người một — Rowan, Noah, Leo... và cuối cùng là Gray. Bốn gương mặt lo lắng, đau đáu, kiệt sức vì đã chờ đợi mình suốt hai ngày qua.

Họ xứng đáng được biết sự thật.

Nhưng nếu mình nói ra...

Nếu họ biết về Mark, về "Hệ thống ngầm", về cái mạng lưới quái gở ẩn sau vỏ bọc học đường này — thì điều gì sẽ xảy ra?

Mình thấy rõ trong đầu viễn cảnh từng người một bị cuốn vào cuộc chơi mình còn chưa hiểu nổi luật. Một cuộc chơi không có lối thoát.

Không. Mình không thể để điều đó xảy ra.

"Không có gì đâu"

Mình nói, giọng khản đặc.

"Mình chỉ... quá sức một chút. Có lẽ do mệt và stress."

Mình biết, câu trả lời đó mỏng manh như tờ giấy. Nhưng không ai phản bác.

Họ chỉ nhìn nhau — ánh mắt nặng trĩu những điều chưa nói.

Gray vẫn nhìn mình, đôi mắt như muốn nói rằng cậu ấy không tin. Nhưng cậu không hỏi nữa. Cậu biết mình đang che giấu điều gì đó, và cậu tôn trọng lựa chọn của mình.

Noah cầm lấy ly nước, đưa cho mình.

"Uống một chút đi, cậu cần hồi sức."

Mình cầm ly nước, uống một ngụm, cố gắng trấn tĩnh lại hơi thở.

"Dù chuyện gì xảy ra đi nữa..."

Rowan nhẹ nhàng nói

"...tụi mình luôn ở đây."

Mình cười. Một nụ cười nhẹ, không trọn vẹn.

"Ừ. Mình biết mà."

Nhưng sâu trong lòng, mình biết — có những cuộc chiến, mình phải tự mình đối mặt.

Vì nếu mình là "người kết nối"... thì mình càng không được để những người xung quanh mình bị đứt dây theo.

Mình muốn xuất viện để về nhà cho thoải mái hơn vì mình chả thích không khí ở bệnh viện này tý nào nhưng mấy tên này, lại nhất quyết bắt mình ở lại đây đến khi nào khỏe hoàn toàn mới chịu.

Mình không đủ sức đấu khẩu với cả 4 nên đành..miễn cưỡng nghe thôi vậy.

Những ngày sau đó, mình không ở một mình.

Cả lớp D thay phiên nhau đến chăm sóc mình — như một đội cứu trợ học đường chính quy.

Buổi sáng là Noah đem theo bánh mì và một tấm chăn mỏng có in hình mèo con mà bạn ấy bảo "vừa dễ thương vừa giữ vía".

Buổi trưa, Rowan và Leo đến, cãi nhau về việc ai pha sữa đúng tỷ lệ dinh dưỡng hơn.

David thì lặng lẽ ngồi đọc sách cạnh mình, thỉnh thoảng nhắc uống nước.

Buổi tối là Liam phiên bản... không nói nhiều, chỉ ngồi canh bên cạnh như một vệ sĩ.

Còn Gray... thì lúc nào cũng có mặt. Luôn giữ khoảng cách vừa đủ, nhưng ánh mắt thì chẳng giấu đi được gì.

Mình thấy ấm lòng. Nhưng cũng thấy sợ.

Vì mỗi lần họ cười, mỗi lần họ nói "Mừng là cậu không sao", mình lại càng chắc chắn một điều:

Nếu họ biết chuyện gì đang thực sự xảy ra... mình sẽ mất họ.

Sáng thứ năm, khi sức khỏe đã khá hơn và bác sĩ nói mình có thể xuất viện vào ngày mai, mình quyết định hỏi thăm vài chuyện để cập nhật tình hình lớp.

"Dạo này... mọi người đi học đủ không?"

Mình hỏi nhẹ, như thể đang hỏi về thời tiết.

Etan đang gọt táo, cười:

"Đủ đâu mà đủ. Cả lũ toàn kiếm cớ trốn tiết để vô thăm cậu đó."

Mình bật cười khẽ. Nhưng rồi ánh mắt mình lướt qua khoảng trống cạnh cửa sổ, nơi thường ngày Elijah hay ngồi đọc sách.

Chợt nhận ra — mấy hôm nay... mình chưa từng thấy Elijah.

Lạ thật.

"Elijah dạo này có đi học không?"

Mình hỏi, cố giữ giọng bình thường.

Etan ngẩng lên, khựng lại một giây, rồi lắc đầu:

"Hình như là không. Mà nhắc mới nhớ, mấy hôm rồi không thấy cậu ấy thật."

Mình quay sang Miles, người đang gọt vỏ quýt bên cạnh, vì cậu ấy hay đi học chung với Elijah.

"Cậu có gặp Elijah dạo gần đây không?"

Miles ngừng tay. Một thoáng ngập ngừng hiện lên trong mắt cậu ấy.

"Không... thật ra, mình không liên lạc được với cậu ấy mấy ngày rồi. Gọi không nghe, nhắn cũng không trả lời. Mình nghĩ chắc là Elijah xin nghỉ ở nhà, nhưng mà..."

Miles cau mày.

"Thường thì cậu ấy sẽ nhắn lại. Cậu ấy không kiểu mất tích đột ngột vậy đâu."

Tim mình chùng xuống.

Một cảm giác lành lạnh bò dọc sống lưng.

Và rồi — như thể được lập trình sẵn, từng câu từng chữ Mark từng nói lại vang lên trong đầu mình, chậm rãi và sắc như dao:

"Những trò bắt nạt, những vụ mất tích đột ngột, những cái tên bị gạch khỏi danh sách thi... không phải ngẫu nhiên."

"Có kẻ đứng sau việc 'điều chuyển' học sinh – cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng."

Không phải ngẫu nhiên.

Elijah...

Không thể nào. Không thể nào nhanh đến vậy.

"HaHa, cậu sao thế?" Miles hỏi.

Mình chợt giật mình, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

"Không, mình chỉ... hơi choáng chút. Không sao."

Mọi người lại tiếp tục trò chuyện, nhưng đầu óc mình thì lặng đi.

Mình nhìn chằm chằm ra cửa sổ, và một ý nghĩ cứ xoáy sâu vào trong tâm trí:

Nếu Elijah là một trong những người "bị hệ thống chọn"... thì tiếp theo sẽ là ai?

Và mình... có kịp làm gì đó trước khi mọi thứ bị xóa sổ?

....

Khi mình quay lại lớp, ánh mắt vô tình lướt qua bàn trống của Elijah, tim mình như bị cuốn vào một cơn sóng, không ngừng vỗ về những cảm giác lo lắng và sợ hãi.

Mỗi nhịp đập đều dồn dập, khiến mọi thứ xung quanh bỗng trở nên mờ mịt, và mình không thể nào tập trung được.

Thấy mình có vẻ gì đó bận tâm, Gray lên tiếng hỏi thăm, trên tay đưa cho mình chai nước đã được mở nắp sẵn.

"Cậu không khỏe ở chỗ nào à? Có cần lên phòng y tế nghỉ ngơi không?"

Mình cười miễn cưỡng, nhận lấy chai nước.

"Mình không sao."

" Vậy sao cái nét mặt của cậu lại như thế?"

Mình bất giác sờ tay lên mặt, mới chợt nhận ra, nãy giờ hai chân mày của mình đang cau lại, răng cứ cắn chặt môi.

Gray thấy mình không muốn trả lời nên cũng chỉ gật đầu cho qua, nhưng vẫn khui túi bánh ngọt ra để sẵn cho mình.

Dạo này Gray có vẻ điềm đạm hơn nhỉ?

Cảm giác bất an cứ gặm nhấm từng suy nghĩ trong đầu, như thể chỉ cần chậm lại một chút thôi, một người nào đó sẽ biến mất nữa.

Và người duy nhất có thể biết điều gì đang thực sự xảy ra — chỉ có Mark.

Gặp lại hắn không khó. Hắn luôn có cách để tự tìm đến khi mình cần — hoặc ít nhất là khi mình nghĩ rằng cần. Nhưng lần này, mình lại là người chủ động.

Mình cầm điện thoại, gõ nhanh một tin nhắn không lời hoa mỹ:

"Gặp mình. Gấp."

Không biết bằng cách nào, hắn lại có được số điện thoại của mình, nhưng ít nhất điều đó khiến việc tìm gặp cậu ta dễ dàng hơn bao giờ hết.

Hai tiếng sau, hắn đứng đó, ngay phía sau thư viện, nơi ánh đèn đường chỉ đủ le lói để ánh lên đôi mắt lạnh lẽo của hắn.

"Hóa ra mình vẫn còn được ưu ái"

Mark nói, không nụ cười.

"Tưởng cậu định chặn mình cả đời."

"Không vòng vo"

mình nói, giọng gấp.

"Cậu có biết gì về Elijah không?"

Mark khựng lại.

"Ai?"

"Elijah. Học cùng lớp với mình. Mấy ngày nay biến mất. Không ai liên lạc được. Cậu biết chuyện gì xảy ra với cậu ấy không?"

Mark im lặng vài giây, rồi lắc đầu.

"Không có trong danh sách."

"Danh sách gì?"

Mình nghiến răng.

"Danh sách những người có khả năng bị điều chuyển, bị giám sát hoặc... lợi dụng. Cậu ấy không nằm trong đó. Cũng không có lý do gì để hệ thống để mắt tới cậu ta."

"Cậu chắc không?"

Mình gằn giọng.

"Chắc như cái cách cậu nói hệ thống này không sai bao giờ ấy?"

Mark nhìn mình, ánh mắt vẫn bình tĩnh đến khó chịu.

"Mình không nói hệ thống không sai. Nhưng mình chắc — Elijah không đáng là một quân cờ."

Lạnh lùng. Tàn nhẫn.

Nhưng đáng sợ nhất là... hắn nói thật.

Mình rời đi ngay sau đó, không nhìn lại. Nếu Mark không biết, vậy thì chuyện Elijah biến mất... là vì điều gì đó khác. Một điều mà có lẽ còn đáng sợ hơn cả "hệ thống".

Mình bắt đầu tìm kiếm.

Lục lại trí nhớ, mình nhớ ra vài nơi Elijah hay đến: thư viện khu B, sân sau trường, cửa hàng sách cũ ở cuối phố... Mình đến từng nơi, hỏi từng người, tìm từng dấu vết nhỏ.

Không ai thấy cậu ấy.

Bầu trời dần tối.

Đôi giày mình ướt đẫm nước mưa cũ đọng lại trên mặt đường. Bàn tay run vì lạnh và mệt, nhưng mình vẫn không dừng lại.

Đến khi mình đi ngang con sông sau trường — nơi cũ kỹ, ít người lui tới — thì thấy một bóng người ngồi bệt sát mép bờ đá, lưng khom lại như gió cũng có thể thổi bay.

Elijah.

Cậu ấy ngồi đó, vai run lên từng hồi. Gió thổi mạnh khiến tóc cậu rối bời, mặt úp vào đầu gối.

Mình chết sững trong vài giây, rồi chạy lại.

"Elijah!"

Cậu ấy giật mình quay lại. Gương mặt hốc hác, đôi mắt đỏ hoe như đã khóc cả buổi chiều. Cậu nhìn mình, sững sờ.

"HaHa..."

"Cậu làm gì ở đây? Mọi người tìm cậu khắp nơi!"

Cậu ấy không đáp. Chỉ cúi đầu, khẽ thì thầm:

"Mình... không biết phải đi đâu nữa."

Mình tiến lại gần, ngồi xuống cạnh cậu, không nói gì. Không vội. Không đòi lời giải thích.

Chỉ ngồi bên cạnh — để cậu biết, cậu không một mình.

Một lát sau, Elijah mới khẽ nói:

"Áp lực từ ba mẹ. Thành tích. Kỳ vọng. Mình không gánh nổi nữa, HaHa... Mình thấy mình vô dụng."

"Mình không đáng để tồn tại."

Trái tim mình siết lại.

Không phải một "hệ thống ngầm" nào cả. Không phải âm mưu hay thế lực. Mà là một cậu bạn im lặng, giỏi giang, luôn cười nhẹ — đang gục ngã âm thầm vì áp lực mà không ai nhận ra.

Và nếu tối nay mình không đi tìm...

Có thể đã quá muộn.

Mình không nói gì.

Chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Elijah, để cậu ấy biết rằng mình ở đây. Không hỏi, không ép, không phân tích.

Chỉ là... hiện diện.

Cả hai chúng mình ngồi đó, bên mép sông, trong bóng tối chập choạng của một buổi tối âm u. Tiếng nước lách tách, tiếng gió rì rào trên mặt cỏ.

Một không gian yên ắng đến lạ — yên ắng như trái tim Elijah đã quá lâu không có nơi để tựa vào.

Cậu ấy run nhẹ, rồi nghiêng đầu, chạm vai mình một chút.

Chỉ một chút thôi, như thể muốn hỏi: "Mình có thể dựa vào cậu không?"

Và bằng sự im lặng của mình, mình trả lời:" Ừ. Cậu cứ dựa đi."

Không cần lời.

Một lúc lâu sau, cậu ấy mới khẽ nói, giọng nghẹn:

"Cảm ơn."

Mình gật đầu.

Chỉ đến khi Elijah gật đầu thật khẽ, như một cái cho phép — mình mới lặng lẽ rút điện thoại, nhắn cho Gray:

Đến: Quỷ Vương

Nội dung: Tụi mình đang ở bờ sông sau trường. Làm ơn gọi mọi người đến nhà cậu. Nhưng đừng nói gì với ai về chuyện Elijah. Cậu ấy cần bọn mình. Nhưng cũng cần được giữ lại một chút tự trọng.

Mình nhận được tin trả lời ngay lập tức

Từ: Quỷ Vương

Nội Dung: Hiểu rồi. Gặp ở nhà mình.

Khi bọn mình đến nơi, cả lớp D đã có mặt.

Không ai hỏi han dồn dập, không có những lời an ủi sáo rỗng. Chỉ là những ánh mắt ấm áp, những cái gật đầu chào bình thường như mọi ngày — như thể Elijah chưa từng biến mất.

Liam lặng lẽ trải một tấm thảm dưới sàn nhà Gray, rồi vỗ vỗ tay gọi tụi mình ngồi xuống.

Rowan đem ra trà gừng. Noah bật nhạc jazz nhẹ nhàng. Leo ném cho mình một cái nhìn kiểu "Cậu làm tốt lắm."

Và rồi, bọn mình ngồi thành một vòng tròn.

Không áp lực. Không gắng gượng.

Elijah vẫn không nói nhiều. Nhưng nét mặt cậu dần dịu lại. Vai không còn co rút. Ánh mắt đã thôi vô hồn.

Khi Gray đưa cho cậu một cái gối và nói

"Nếu buồn ngủ thì nằm xuống nhé,"

cậu ấy mỉm cười — dù rất khẽ.

Và mình biết...

Dù không có lời hứa nào được thốt ra, nhưng một điều đã ngầm được xác lập trong căn phòng đó:

Lớp D có thể không hoàn hảo, nhưng sẽ không ai bị bỏ lại.

Không Elijah. Không HaHa. Không ai cả.

Cả bọn ngồi im một lúc lâu.

Không ai phá vỡ sự yên lặng. Không phải vì ngại, mà vì ai cũng hiểu — Elijah cần thời gian.

Cần cảm thấy mình không bị xét nét, không bị buộc phải nói điều gì khi chưa sẵn sàng.

Chỉ đến khi ly trà gừng trong tay nguội đi, Elijah mới lên tiếng. Giọng cậu nhỏ, đều đều — như đang tự kể cho chính mình nghe.

"Gia đình mình... thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm cả,"

Cậu nói, ánh mắt nhìn xuống tấm thảm.

"Không có bạo lực, không có la mắng. Chỉ là... không có ai ở đó."

Bọn mình im lặng lắng nghe. Không chen vào.

"Ba mẹ mình đi làm suốt. Công việc lúc nào cũng là ưu tiên hàng đầu. Một tuần, có khi mình chỉ gặp họ được đúng hai tiếng — vào Chủ nhật, khi cả hai cùng... không ngủ gục vì mệt."

Elijah bật cười. Nhưng tiếng cười chát đắng đến mức làm lòng mình co lại.

"Mình từng nghĩ như vậy là bình thường. Mình đã quen với việc tự ăn, tự học, tự làm mọi thứ. Nhưng rồi... mình nhận ra là... họ thậm chí còn không biết mình đã không về nhà mấy ngày nay."

Cả phòng sững lại.

"Mình thử. Thử để xem liệu có ai phát hiện. Nhưng không. Không một cuộc gọi. Không một tin nhắn. Cũng chẳng có ai đi tìm. Họ bận thật. Bận tới mức không nhận ra con trai họ đang biến mất."

Elijah ngừng lại.

Hít một hơi thật sâu. Bàn tay nắm chặt vào nhau, móng tay bấm vào da.

"Thứ duy nhất họ quan tâm là điểm số. Là việc mình phải vào trường chuyên. Là việc mình không được tụt lại. Là việc mình phải 'giữ danh dự gia đình'. Nhưng còn mình thì sao? Mình mệt mỏi. Mình kiệt sức. Mình không biết mình sống cho ai nữa."

Cậu ngẩng lên. Đôi mắt đỏ hoe. Nhưng ánh nhìn thẳng thắn.

"Mình không muốn chết"

Elijah nói chậm rãi.

"Nhưng hôm đó... mình cũng không còn đủ lý do để sống."

Mình thấy Aiden đặt tay lên tay cậu, nhẹ nhàng.

Noah kéo cái gối lại gần hơn. Rowan cúi đầu, mắt rưng rưng.

Leo mím môi, không nói gì nhưng ánh mắt đã nói thay tất cả.

Gray, vẫn ngồi kế bên, chỉ nói một câu:

"Cậu còn tụi mình."

Elijah nhìn quanh, lần lượt bắt gặp từng ánh mắt — không thương hại, không phán xét, chỉ là hiện diện thật lòng.

Cậu gật đầu, lần đầu tiên trong suốt nhiều ngày, như người đang tìm lại được chính mình.

Mình ước rằng nước mắt có thể rơi, ước rằng mình có thể khóc như những người bình thường, để có thể khóc cùng Elijah, để chia sẻ nỗi đau cùng cậu ấy, để cậu ấy biết rằng mình không để cậu ấy đơn độc.

Mình chỉ ước điều đơn giản như thế, nhưng...

Mình không thể khóc cùng Elijah, vậy nên mình chọn ôm lấy cậu ấy.

Một cái ôm tràn đầy hy vọng, mong rằng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với cậu ấy.

Đang trong khoảnh khắc cảm động như vậy, đám bạn quái quỷ lại chẳng thể nghiêm túc nổi.

Cả đám lao vào ôm chặt lấy mình và Elijah, mạnh đến mức mình phải lên tiếng chửi cả đám.

"Mẹ kiếp, các cậu! Mình và Elijah sắp nghẹt thở rồi đấy!"

Lời mình nói khiến cả đám bật cười vang, kể cả Elijah cũng vậy.

Dù vậy, tụi nó vẫn chẳng chịu buông ra, mà còn ôm chặt hơn nữa, rồi còn lắc qua lắc lại khiến mình hoa cả đầu.

Đúng là mấy tên này chẳng bao giờ nghiêm túc được mà.

Sau cảnh "cảm lạnh", từng người bắt đầu mở lòng, chia sẻ những điều mà họ đang gánh vác, những áp lực mà mỗi người mang trên vai.

Gray là người đầu tiên lên tiếng, đôi mắt bình thản nhưng giọng nói lại chứa đựng nhiều nỗi niềm.

"Mình luôn cảm thấy như mình phải hoàn hảo, luôn phải đứng đầu mọi thứ, nhưng chẳng ai biết được là mình đang mệt mỏi đến mức nào."

Rowan tiếp lời, ngữ điệu của cậu ấy hơi khàn, như thể đang phải kiềm chế điều gì đó.

"Mình thì không thể chịu được khi không thể bảo vệ người mình quan tâm. Cứ nghĩ đến việc mình không thể giúp được ai đó là thấy bất lực."

Leo cười nhẹ, nhưng trong nụ cười ấy lại là một sự ngưng đọng sâu lắng.

"Mình luôn giả vờ như không có gì làm mình lo lắng, nhưng thật ra, mỗi ngày là một cuộc đấu tranh với chính mình, với sự kỳ vọng từ mọi người, và đôi khi, từ chính bản thân."

David chỉ im lặng nhìn xuống, nhưng giọng nói của cậu ấy vang lên ấm áp:

"Mình không nói nhiều, nhưng lúc nào cũng cảm thấy mình phải gánh hết mọi thứ, phải lo lắng cho mọi người, nhưng chẳng ai biết mình cần ai đó chia sẻ."

Miles, lúc này vẫn giữ vẻ ngoài cứng rắn, nhưng đôi mắt cậu ấy dịu lại khi nhìn Elijah.

"Mình sợ rằng mình không đủ mạnh mẽ để bảo vệ những người mình yêu thương, rằng một ngày nào đó, mình sẽ không thể giúp họ được nữa."

Mình chỉ im lặng, cảm nhận từng lời nói của bạn bè, từng mảnh vỡ trong tâm hồn họ mà mình chưa bao giờ thấy.

Đến lượt mình, mình cúi đầu, rồi nói nhỏ:

"Mình... luôn cảm thấy có một khoảng trống trong lòng, một nỗi sợ mà chẳng ai có thể hiểu hết. Sợ mất đi những người quan trọng nhất."

Và rồi, mỗi lời nói như một nhịp đập chung của trái tim.

Đây là lần đầu tiên mình thật sự nghĩ về điều này, và cũng là lần đầu tiên mình có đủ dũng khí để nói ra.

Những lời mình chuẩn bị như thể một gánh nặng đang đè lên lồng ngực, nhưng mình biết, nếu không nói ra, mình sẽ không thể tiếp tục nữa.

"Thực ra..."

Mình mở lời, giọng hơi lạc đi

"Mình... không thể khóc."

Cả đám im lặng, ánh mắt đều hướng về mình, như thể đang chờ đợi, nhưng lại không ai biết phải nói gì.

"Ý mình là"

Mình tiếp tục, khó khăn lắm mới lấy lại được hơi thở

"Mình không thể khóc được. Dù có cảm thấy đau đớn hay thất vọng đến đâu, nước mắt không bao giờ rơi. Mình cứ cảm thấy... như bị đóng băng vậy."

Lời mình nói ra thật nhẹ, nhưng bên trong lại là cả một cơn bão lặng lẽ.

Mình nhìn xuống tay mình, rồi lại ngẩng lên nhìn mọi người, cảm giác như đang bộc lộ một phần tối tăm nhất trong mình mà chưa bao giờ có ai biết đến.

Noah là người đầu tiên lên tiếng, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhưng lại đầy cảm thông.

"Đó là điều khó khăn lắm, HaHa. Nhưng đừng nghĩ là mình phải làm gì để thay đổi ngay lập tức. Có thể... có những cách khác để thể hiện cảm xúc mà không cần phải khóc."

Rowan gật đầu, cười nhẹ.

"Mỗi người có một cách riêng để đối mặt với cảm xúc của mình. Không ai nói rằng phải khóc mới là cách duy nhất để giải tỏa đâu."

Etan chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ vai mình, như thể muốn nói rằng "Mày không cô đơn đâu."

Liam, với vẻ ngoài ít nói, chỉ nhìn mình một lúc rồi khẽ nói:

"Mình hiểu cảm giác đó. Đôi khi, những cảm xúc ấy quá nặng nề, chẳng thể tỏ bày ra ngoài được."

Mình không biết phải nói gì thêm, chỉ ngồi đó, cảm thấy thật sự nhẹ lòng khi mọi người hiểu.

Không cần phải khóc, không cần phải thể hiện theo cách mà mình nghĩ là đúng.

Họ vẫn ở đây, vẫn chia sẻ, và đó là đủ.

Giống như một cơn mưa nhỏ, không phải lúc nào cũng rơi xuống, nhưng dù không thể khóc, mình vẫn cảm nhận được sự ấm áp, tình bạn và sự hiểu biết của họ, và đó là điều quan trọng nhất.

Chúng mình không cần phải nói hết mọi thứ, nhưng chỉ cần những lời đó đã đủ để Elijah hiểu rằng không có ai trong chúng mình cô đơn.

Chúng mình cùng chia sẻ, không phải vì phải làm gì, mà vì chúng mình muốn Elijah biết rằng cậu ấy không phải gánh vác tất cả một mình.