Chương : Khoảng lặng
Nội tâm Gray:
Mình thật sự đã sai rồi. Sai đến mức không thể tự tha thứ cho bản thân.
Mình hành động mà không hề nghĩ đến cảm xúc của HaHa, thậm chí còn làm tổn thương cô ấy sâu sắc.
Chắc chắn giờ đây HaHa rất giận, có lẽ cô ấy sẽ không thèm nhìn mặt mình nữa... Mình phải làm sao bây giờ?
Sáng nay, mình đến trường từ rất sớm, chỉ để tìm gặp và xin lỗi cô ấy. Nhưng giờ đã vào tiết hơn nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Có lẽ vết thương mình gây ra nghiêm trọng hơn mình tưởng... Nếu vậy, mình còn mặt mũi nào để đối diện với HaHa đây?
Mình ngồi thẫn thờ, ôm đầu giữa lớp, trong lòng rối bời.
Rowan liếc nhìn mình rồi lên tiếng, giọng trầm thấp:
"Vết thương của HaHa nặng lắm. Mình đã khuyên cô ấy đến bệnh viện, nhưng cô ấy không chịu."
Cậu ta vừa nói vừa liếc qua mình, ánh mắt lạnh tanh và đầy trách móc.
"Giờ thì cậu đã thấy hậu quả của việc mất kiểm soát rồi chứ?"
Mình nghẹn họng, không thể cãi lại lời nào.
Chỉ biết im lặng nhìn sang Alan — mặt mũi cậu ấy bầm tím, khóe miệng cũng dính một vết xước. Nhìn thấy bộ dạng ấy, lòng mình lại càng thêm cắn rứt. Người đáng ra phải chịu đòn là mình, không phải cậu ấy.
Chợt nhớ ra điều gì đó, mình quay sang hỏi Rowan:
"Sao cậu biết tình trạng của HaHa?"
Rowan không nhìn mình, tay vẫn cặm cụi viết bài, đáp hờ hững:
"Hôm qua mình đã quay lại nhà cô ấy."
Mình sững người, mắt mở to kinh ngạc. Nhưng câu nói tiếp theo của Rowan mới thật sự khiến tim mình thắt lại.
"Nhưng mình đến chậm một bước. Leo đã có mặt ở đó trước rồi."
Mình đứng phắt dậy, tay siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt không rời khỏi Leo. Cậu ta cũng nhận ra cái nhìn như thiêu đốt từ mình nên quay lại, đáp trả bằng ánh mắt đầy thách thức.
Rowan khẽ đẩy tay mình, ra hiệu ngồi xuống.
Mình nghiến răng, cố kìm nén cơn giận và miễn cưỡng ngồi xuống ghế, dù trong lòng đang gào thét muốn lao tới mà bẻ cổ cái tên đáng ghét kia.
Nhưng mình biết, nếu làm vậy... HaHa sẽ không bao giờ muốn nhìn mặt mình thêm một lần nào nữa.
Cậu ta tưởng mình không hiểu cậu ta đang định làm gì sao?
Cái kiểu lặng lẽ tiếp cận HaHa, lấy lòng tin của cô ấy mà chẳng ai hay biết — cậu ta đang lợi dụng sự ngây thơ và lòng tốt của HaHa cho một mục đích nào đó mà chỉ mình cậu ta biết.
Còn HaHa thì cứ vô tư, chẳng mảy may nghi ngờ.
Không được.
Mình không thể ngồi yên nhìn mọi thứ vượt khỏi tầm tay như thế này.
Mình... phải làm gì đó.
Tan học xong, mình lập tức lái xe đến nhà HaHa.
Đứng trước cửa, mình nhấn chuông nhiều lần nhưng không ai ra mở. Gọi điện cũng không ai nghe máy. Linh cảm có điều gì đó không ổn khiến tim mình đập mạnh. Không kìm được, mình đành lén trèo qua cổng vào bên trong.
Tới trước cửa chính, mình gõ nhẹ vài cái, chờ đợi trong im lặng. Không tiếng động. Cửa cũng bị khóa kỹ từ bên trong. Mình lo lắng đến mức phải vòng ra sau nhà, hi vọng tìm được một lối vào nào đó.
Và đúng lúc đó, mình phát hiện cửa sổ nhà bếp đang mở hé.
Không nghĩ nhiều, mình bước lại gần, kéo cửa lên, trèo vào.
Vừa vào trong, mình quan sát khắp xung quanh, lòng đầy lo lắng. Đi lên tầng hai, mình thấy một cánh cửa mở hé. Ánh sáng yếu ớt từ khe cửa khiến mình dừng lại. Nhẹ bước tới gần, mình khẽ liếc nhìn vào bên trong — và rồi khựng lại.
HaHa đang nằm ngủ trên giường.
Cô ấy mặc một bộ đồ ngủ... mỏng manh.
Cổ họng mình khô khốc. Mắt bất giác mở to. Mình vội quay đi, tim đập thình thịch trong lồng ngực, mặt nóng bừng lên.
Mình không phải kẻ biến thái. Nhưng... mình cũng là con trai. Phản ứng thế này... chắc là bình thường thôi, đúng không?
Nuốt khan một cái, mình khẽ hít sâu rồi bắt đầu... đọc kinh, như cách HaHa thường làm mỗi khi rối trí.
Mình vừa lùi lại, vừa thò tay ra sau tìm kiếm một tấm chăn. Khi chạm được vào thứ cần tìm, mình lập tức kéo chăn lên, cẩn thận đắp lên người HaHa, chỉ để lộ khuôn mặt đang say ngủ.
Mình thở phào nhẹ nhõm, tay lau mồ hôi trên trán.
Sau đó, mình nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, lặng lẽ ngắm nhìn HaHa đang ngủ. Không hiểu sao khóe miệng lại khẽ cong lên.
Trong giấc ngủ, trông cô ấy thật yên bình, như một đứa trẻ đang ngủ trưa. Lúc này, cô ấy mang một vẻ nữ tính nhẹ nhàng đến lạ.
Nhưng rồi ánh mắt mình vô tình dừng lại nơi vết thương trên trán cô ấy.
Nụ cười tắt dần.
Mình cúi đầu, mắt cụp xuống, tim cũng nặng trĩu theo.
Tất cả là lỗi của mình. Nếu hôm đó mình không mất kiểm soát... Nếu mình chịu lắng nghe cô ấy, chịu để cô ấy nghỉ ngơi... thì mọi chuyện đã không tệ đến mức này.
Tối qua... khoảnh khắc mình bừng tỉnh cũng chính là lúc hình ảnh đôi tay bê bết máu của HaHa đập thẳng vào mắt mình.
Trái tim mình như vỡ vụn.
Như thể có hàng ngàn mũi dao cùng lúc xuyên qua ngực. Nhưng điều khiến mình đau đớn nhất... không phải là máu.
Mà là ánh mắt của cô ấy.
Không giận dữ. Không trách móc. Cũng không còn một chút thân quen.
Chỉ còn lại nỗi sợ hãi... và thất vọng.
Ánh mắt ấy như đang giết chết mình từ bên trong. Lặng lẽ mà tàn nhẫn. Nó còn đau hơn bất kỳ cú đánh nào.
Nó nói rằng mình đã đánh mất một điều gì đó quý giá — thứ mà lẽ ra mình phải biết trân trọng hơn bất cứ thứ gì.
Mình biết mình sai rồi. Nhưng mình phải làm gì để có thể bù đắp đây, HaHa?
Mình sợ lắm. Sợ một ngày nào đó cậu sẽ rời xa mình.
Sợ phải chứng kiến cậu đi bên cạnh Leo, hay Alan, hoặc thậm chí là Rowan... Sợ cái cảnh họ nắm tay cậu, ôm cậu... hoặc tệ hơn, hôn cậu. Mình không muốn chia sẻ cậu với bất kỳ ai hết.
Không biết từ khi nào... cậu đã âm thầm chiếm lấy trái tim mình.
Trước giờ mình chưa từng có cảm xúc như vậy với ai cả. Kể cả với Fiona — thứ mình từng nghĩ là tình yêu — giờ nhìn lại, cũng chỉ là sự tức giận khi bị từ chối.
Nhưng với cậu thì khác.
Cậu đặc biệt lắm, HaHa. Cậu là công chúa duy nhất trong trái tim mình.
Mình biết mình không phải là chàng hoàng tử hoàn hảo, không dịu dàng, không biết cách nói những lời ngọt ngào. Nhưng nếu cậu cho phép, mình sẽ là chàng kỵ sĩ của cậu.
Dù cho có phải chiến đấu với cả thế giới, mình vẫn sẽ ở đây, bảo vệ cậu.
Nghĩ đến đó, mình khẽ nghiêng người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô gái đang yên giấc — người đã khiến cả thế giới trong mình đảo lộn.
Khoảnh khắc ấy như ngưng đọng lại.
Cho đến khi... mình mở mắt ra.
HaHa... đang trợn tròn mắt nhìn mình.
Và rồi — bốp!
Cô ấy đánh nhẹ một cái lên trán mình.
Mình ngơ ngác... nhưng sau đó bật cười.
Cái "đánh yêu" đó — chính là tha thứ dịu dàng nhất mình từng nhận được.
Nội tâm Hazel:
Khỉ thật! Cái tên Quỷ Vương đó... sao lại ở đây?
Chẳng lẽ thấy hết cái cảnh mình... hớ hênh lúc nãy rồi? Lại còn... hôn trộm mình nữa chứ?!Hắn vào bằng cách nào chứ? Rõ ràng mình đã khóa cửa cẩn thận rồi mà!
"Tại sao cậu lại vào được?"
Mình gằn giọng.
"Mình trèo cửa sổ vô."
Gray đáp tỉnh bơ, như thể chuyện đó chẳng có gì to tát.
Mình suýt nữa thì chọi cái ly đang cầm thẳng vào đầu cậu ta.
"Mình sẽ báo cảnh sát. Cậu xâm nhập trái phép đấy!"
Mình nghiến răng.
"Cậu cứ báo đi. Mình đáng bị như vậy mà."
Gray đáp lại, mắt nhìn thẳng, không tránh né.
Mình bật cười khẩy, quay mặt đi. Mình không muốn nhìn thấy cái gương mặt đó.
– "Cậu đỡ hơn chưa?"
Giọng cậu ta dịu đi.
– "Nhìn không thấy à mà còn hỏi? Tác phẩm nghệ thuật của cậu đấy!"
Mình đáp, mỉa mai không che giấu.
Gray thoáng nhíu mày. Hình như cậu ta không biết phải nói gì.
– "Cậu đến đây làm gì? Và... quan trọng nhất, tại sao lại hôn trộm mình?"
Mình nhìn xoáy vào mắt cậu ta.
Gray chậm rãi bước tới, giọng trầm hơn.
– "Mình gọi cậu không bắt máy, cũng không thấy cậu đến trường. Mình lo, nên tới xem sao."
– "Giờ thì thấy rồi đó. Cậu có thể về được rồi."
Mình lạnh lùng đáp, tay siết chặt lấy ly nước.
Gray cúi đầu, tay nắm chặt, rồi ngẩng lên — ánh mắt đầy hối lỗi.
– "Mình không cố ý làm cậu tổn thương. Mình xin lỗi. Lúc đó mình thực sự đã mất kiểm soát..."
Mình đặt ly nước xuống bàn, thở dài.
– "Cậu biết không, lúc đó... cậu không còn là Gray mà mình từng biết nữa. Cậu như biến thành một người khác hoàn toàn. Và mình thừa nhận — lúc đó, mình đã rất sợ cậu."
Ánh mắt Gray chao đảo, như thể mỗi lời mình nói đều đang xé rách cậu ta từ bên trong.
– "Mình sợ... một Gray tàn nhẫn, không còn lý trí, không còn tình người."
Gray ngồi xuống, hai tay ôm đầu, giọng khàn đi vì hối hận.
– "Mình xin lỗi. Mình sai rồi. Thật sự sai rồi, HaHa..."
Mình nhìn cậu ta. Tim có chút mềm lại... nhưng cũng vẫn còn đầy tổn thương.
Thật lòng mà nói, mình chưa sẵn sàng đối diện với Gray lúc này. Mình cần thời gian — cho cả hai — để suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện.
Nhưng rõ ràng, cậu ta nôn nóng hơn mình tưởng.
Nếu đã đến nước này... thì có lẽ, nên giải quyết ngay tại đây.
"Cậu có thể... suy nghĩ trước khi làm gì đó không? Mỗi lần cậu mất bình tĩnh, là lại có người quan trọng bị tổn thương."
Mình ngừng lại một chút, giọng nhỏ hơn nhưng vẫn đủ để cậu ấy nghe thấy:
"Và đến khi cậu kịp bừng tỉnh... thì có thể đã đánh mất họ rồi. Làm ơn, hãy học cách bình tĩnh lại..."
Gray gật nhẹ đầu, ánh mắt cậu ấy dịu xuống. Mình biết cậu ấy hối hận. Mình biết cậu không cố ý, chỉ là lúc đó cảm xúc đã hoàn toàn lấn át lý trí.
Mình tính ra hiệu cho Gray về, để cả hai có thêm chút khoảng lặng thì...
Ọc...
Một tiếng động rõ to vang lên trong không khí im ắng khiến mình sững người. Là tiếng bụng Gray... đang đói.
Mình cắn môi, quay mặt đi, cố gắng không bật cười.
– "Cậu chưa ăn gì à?"
Mình hỏi, vẫn chưa dám nhìn thẳng.
Gray gật đầu, mặt trông y như một chú chó nhỏ bị mắng, vừa tội nghiệp vừa buồn cười. Mình chỉ biết thở dài lắc đầu.
– "Được rồi, để mình nấu gì đó cho cậu ăn."
Ngay lập tức, Gray như hồi sinh, bay thẳng vào bếp rồi giật lấy cái nồi từ tay mình.
– "Tay cậu còn đang bị thương. Để mình nấu cho."
– "Cậu biết nấu à?"
Mình nheo mắt hoài nghi.
Gray gật đầu cái rụp, mặt đầy vẻ tự tin như đầu bếp trưởng. Thôi thì... mình đành giao căn bếp cho cậu ta, dù trong lòng vẫn hơi bất an.
Một lúc sau, Gray bưng ra một nồi mì nóng hổi. Trong nồi có trứng, xúc xích, giá đỗ, thậm chí còn thêm vài lát hành tỉa hoa bên trên. Mùi thơm lan ra khiến bụng mình cũng bắt đầu réo.
Mình ngồi xuống bàn, nhìn nồi mì rồi liếc Gray, giả vờ nghiêm giọng:
– "Đừng nói cậu định lấy mì gói ra để gây ấn tượng với mình đấy nhé?"
Gray nhún vai, cười cười:
– "Mình đâu có nói là món cao siêu. Nhưng ít ra... có tâm."
Mình bật cười. Thật ra, nhìn nồi mì đơn giản này lại thấy ấm lòng lạ thường.
Gray liếc sang mình, khóe môi cong lên nụ cười "thương hiệu" mà cậu ấy hay dùng mỗi khi muốn trêu chọc người khác.
– "Không đến mức nhà hàng năm sao đâu, nhưng đảm bảo ăn được."
Cậu ấy đẩy nồi mì về phía mình. Mình gắp một đũa, thổi nhẹ rồi ăn thử. Mùi vị không tệ chút nào. Mình nheo mắt, giả bộ khó tính.
– "Cũng khá đấy... Được bốn điểm trên mười."
Gray trợn mắt, rồi hờn dỗi:
– "Vậy trả đây. Mình nấu cho mình mà."
Không nói không rằng, cậu ta với tay lấy lại nồi mì, nhưng mình nhanh hơn một nhịp, giật lại.
– "Nhà của mình mà. Cũng phải có phần chứ!"
Cả hai nhìn nhau, rồi cùng bật cười.
Tiếng cười ấy nhẹ như gió thoảng, nhưng lại như cởi bỏ được lớp không khí căng thẳng bao quanh nãy giờ. Lâu rồi mới có một giây phút giản đơn thế này.
Và thế là hai đứa... lao vào ăn như chưa từng được ăn. Mì gắp qua gắp lại, có chút tranh giành, có chút trẻ con.
Trong lúc đang ăn ngon lành, một chuyện bất ngờ xảy ra – mình và Gray... vô tình cắn vào cùng một sợi mì.
Cả hai khựng lại.
Sợi mì lơ lửng giữa khoảng cách của hai người. Mình nhìn cậu ấy. Cậu ấy cũng nhìn mình.
Không ai lên tiếng.
Như thể một sợi mì có thể thắt chặt mọi khoảng cách, cả hai bắt đầu... gặm dần từng chút về phía trung điểm. Sợi mì không ngắn, cũng không dài – vừa đủ để mặt cả hai gần lại, từng chút, từng chút.
Tim mình đập thình thịch, mặt nóng ran. Nhưng Gray thì không dừng lại. Cậu ấy tiếp tục tiến tới, mắt nhìn mình, không chớp. Ánh mắt ấy... khiến người ta dễ lạc lòng.
Chỉ còn một chút nữa thôi... là hai đôi môi sẽ chạm nhau.
Chụt.
Không – rắc!.
Mình giật mình, lập tức cắn ngang sợi mì một cách dứt khoát. Sợi mì đứt phựt.
Gray hơi khựng lại, ánh mắt thoáng chút thất vọng. Nhưng mình phải giữ lý trí. Không thể để mọi thứ vượt quá nhanh như thế.
– "Đừng tưởng nấu được nồi mì là muốn làm gì thì làm nha."
Mình nói, cố giữ giọng đều.
Gray bật cười nhẹ, ngả người ra ghế, tay gãi đầu.
– "Ừ... biết rồi. Nhưng mà, cũng tiếc ghê."
Mình quay mặt đi, cố giấu đi gương mặt đỏ như trái cà chua chín.
Mình bay thẳng đến tủ lạnh, rút ngay ly nước cam ép, uống cạn trong một hơi. Vị chua táp vào đầu lưỡi làm mình tỉnh táo hơn hẳn.
Gray ăn xong thì chẳng nói chẳng rằng, tự đi rửa chén.
Nhưng xong việc rồi cậu ta cũng không chịu đi về, lại tự tiện ngồi phịch xuống sofa, bật TV như nhà của cậu ta vậy.
Oh wow... Nhà mình mà cậu ta tự nhiên như đúng rồi. Mình bước lại gần, vỗ vai cậu ta đầy "yêu thương":
– "Nhà mình mà?"
– "Mới ăn no, chưa đi nổi."
Mình trợn tròn mắt. Cái tên này đúng là hết thuốc chữa. Làm gì cũng tự do, không thèm để ý mình là chủ nhà luôn rồi.
Bất lực, mình ngồi xuống cạnh cậu ta, mở danh sách phim lên xem thử có gì hay. Trong lúc mấy cảnh đầu phim đang chạy, mình lên tiếng:
– "Cậu và chị Fiona có chuyện gì vậy?"
Gray khựng lại. Im lặng một lúc lâu, cậu ta mới chịu mở miệng.
– "Mình và chị cậu từng có thời gian yêu nhau."
Mình không quá bất ngờ. Dù sao thì chị Fiona cũng quá hoàn hảo, là nữ thần trong mộng của không biết bao nhiêu người.
– "Vậy sao hai người chia tay? Và tại sao lúc đó cậu lại ghét mình chỉ vì mình là em của chị ấy?"
Gray gãi đầu, ánh mắt có chút bối rối, như đang giằng co giữa việc nói ra hay im lặng.
– "Vì chị cậu không yêu mình. Cô ấy chỉ lợi dụng mình để chọc tức một người... Nhưng có vẻ người đó chẳng để tâm gì, nên chị của cậu... đá mình."
Mình cắn chặt môi.
Dù không phải người trong cuộc, nhưng nghe vậy cũng thấy đau thay Gray. Mình không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi nghe tiếp.
– "Vậy... tại sao chuyện giữa cậu và chị Fiona lại ảnh hưởng đến cả lớp?"
– "Vì người đó... và cũng vì mình nữa."
– "Người đó là ai?"
Gray thở dài, ánh mắt trượt xuống sàn.
– "Do mình và người đó... nên chị cậu đã dùng thế lực của mình khiến lớp D bị ra rìa. Không được tôn trọng, không có sự công bằng. Đó là lý do lớp D phải học ở khu cũ, tối tăm, tồi tàn nhất."
Mình nghẹn họng.
Thì ra... đây là lý do.
Không trách được các bạn trong lớp đã lạnh nhạt, đề phòng mình từ lúc đầu.
Sự xuất hiện của mình – em gái của "nữ hoàng từng gieo rắc tổn thương" – chính là hồi chuông khơi lại những ấm ức bị chôn vùi.
Này đúng là chị làm, em chịu rồi...
Không khí đang trầm lắng, cả hai đứa chìm trong dòng suy nghĩ thì đùng! — trên màn hình TV đột nhiên xuất hiện một cái bóng trắng, trồi sát lại gần, hiện rõ nguyên cái mặt ma tái mét và méo mó đến kinh hồn.
– "MÁ ƠIIII!"
Cả mình và Gray hét lên như bị ai giật dây cót. Gray, hoảng quá, ném luôn cái remote thẳng ra sau tivi. Nhưng trớ trêu thay — trong cơn sợ, cậu ta lại bấm nhầm nút dừng, không phải thoát.
Và giờ đây, nguyên cái mặt ma đó, in sừng sững giữa màn hình.
Tĩnh. Đơ. Đáng sợ.
Không đứa nào dám bước tới.
– "Cái tên chết tiệt nhà cậu! Tại sao lại bấm dừng?!"
Mình gào lên.
– "Mình có muốn đâu! Mình định bấm thoát mà hoảng quá bấm lộn!"
– "Rồi sao lại ném luôn cái remote?!"
– "TẠI GIẬT MÌNH!!"
Gray rống lại, gần như muốn khóc.
– "Thế giờ làm sao hả thánh hậu đậu?"
– "Nhà cậu mà. Cậu nghĩ cách đi."
Mình ôm đầu rên rỉ. Báo đời thiệt mà!
Cuối cùng, mình phải chạy đi lấy một cái khăn dày che kín màn hình — trừ tà. Rồi bắt Gray phải chui ra phía sau TV lấy cái remote.
Lúc đầu cậu ta làm mặt không chịu, nhưng thấy ánh mắt của mình bắt đầu tóe lửa thì lập tức miễn cưỡng lết đi làm.
Sau khi lò mò chỉnh được, màn hình cũng tắt, hai đứa đồng loạt thở phào như vừa trốn thoát một âm binh thật sự.
Mình liếc Gray, nghiến răng:
– "Từ giờ... cấm tiệt cậu đụng vào TV của mình. Không bao giờ. NGHE CHƯA?"
Gray gật đầu răm rắp như học sinh lớp một gặp cô giáo chủ nhiệm.
Sau khi dẹp được cái "ma nữ màn hình", mình tưởng cậu ta sẽ về. Ai ngờ...
Gray chễm chệ nằm xoài ra sofa như thể là chính chủ, tay gác lên trán, thở ra một tiếng đầy mệt mỏi:
– "Mình vừa trải qua cú sốc tinh thần lớn. Cần nghỉ ngơi."
– "Rồi nhà nghỉ không thiếu. Đi đi."
Mình chỉ thẳng ra cửa.
– "Ở đây có máy lạnh. Có chủ nhà. Có cảm giác ấm cúng. Đi đâu nữa?"
Mình chống nạnh. Đếm đến mười trong đầu. Mười một. Mười hai. Mười ba...
Gray nhắm mắt, làm bộ ngủ. Mình cúi xuống, chuẩn bị kéo chân cậu ta xuống.
– "Cậu mà không dậy là mình sẽ vẽ mặt cậu thành dưa hấu có hạt liền đó!"
Gray mở hé một bên mắt:
– "Vẽ đẹp thì được. Mình không phản đối nghệ thuật."
Mình lặng người ba giây. Rồi bật cười. Thật sự bó tay với cái tên này.
Cuối cùng, mình đành chịu thua, đi vào trong lấy thêm cái gối với cái mền vứt cho cậu ta.
– "Ngủ luôn đi cho rồi. Nhưng mà... nếu có ma hiện lên thiệt, mình sẽ đẩy cậu ra làm mồi tế đầu tiên."
Gray cười toe, chui vô mền:
– "Mình đồng ý. Miễn được ngủ ở đây."
Đúng là tên Quỷ Vương lì như keo.
Ngay khi Gray nằm phè trên sofa như một ông hoàng, mình còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi thì cửa chính đột nhiên mở ra.
– "Cửa không khóa à?"
Rowan bước vào, mắt nhìn quanh một vòng, có vẻ như hơi ngạc nhiên khi thấy mình và Gray đang ngồi như hai tên tội phạm trong phim hành động.
– "Cậu vào được sao? Mình nhớ đã khóa cửa rồi mà..."
Mình nhìn Rowan với vẻ mặt ngạc nhiên không kém.
Rowan nhún vai, đi thẳng vào phòng khách:
– "Cửa khóa mà sao mình vẫn vào được? Mình chỉ nhẹ nhàng 'thực hiện' một chút thôi. Dễ ợt."
Cậu ta quay sang Gray, đang cuộn mình trong chăn, như thể đó là nơi trú ẩn an toàn.
– "Mình mới đi mua ít đồ, không ngờ cậu ta lại ở đây."
Rowan liếc mắt sang Gray, rồi nhìn mình
"Cậu ta không về sao?"
– "Cậu ta... không chịu về."
Mình trả lời, không quên nhìn Gray với ánh mắt đầy ẩn ý.
Gray từ sofa ngồi bật dậy, mặt đầy vẻ thách thức nhưng lại hơi ngượng ngùng, vì bị phát hiện trong tình trạng không thể nào tự tin hơn.
– "Mình không thể về. Mà đây không phải nhà của cậu sao? Cậu có vấn đề gì à?"
Gray nhướng mày, có chút bực mình.
Rowan nhìn chằm chằm vào Gray, rồi quay sang mình với ánh mắt như thể đang nói "Mình không thể nào hiểu nổi cậu ta!"
– "Không phải là có vấn đề gì, mà là... nếu cậu ta đã quyết định ở lại, chắc phải chuẩn bị tinh thần chiến đấu đó."
Rowan nhún vai, giả vờ bình thản.
– "Đúng, chiến đấu với sofa."
Gray trả lời không kém phần hóm hỉnh, rồi quay sang mình, ra hiệu muốn thêm gối.
Mình chỉ còn biết lắc đầu, không thể tin nổi cái tình huống này.
Cả Rowan và Gray đều như hai đứa trẻ không biết trời cao đất rộng, hết chuyện này đến chuyện khác.
Mình kể cho Rowan vụ cái TV hồi nãy, cậu ta cười lớn đầy thích thú.
Rowan nhìn qua mình, ngón tay chỉ vào cái remote, vẫn nằm trên bàn như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng.
– "Cậu có muốn thử làm lại cái này lần nữa không? Cái nút 'thoát' nó không phải 'chạy trốn', mà là 'thoát ra'."
Rowan nhếch miệng cười, tiếp tục đá xéo cái tên Gray.
Gray cười trả đũa:
– "Vậy sau này nếu cậu muốn về thì chắc chắn đừng để mình cầm remote. Lỡ tay nhấn nhầm thì... không cứu kịp đâu."
Cả ba chúng mình đều im lặng một lúc, sau đó tất cả đều bật cười như thể mọi căng thẳng trước đó hoàn toàn biến mất.
– "Thật không thể tin nổi."
Rowan lắc đầu, cuối cùng ngồi xuống, lấy gối, rồi bật TV.
Mình chỉ biết thở dài, không thể nào giải thích nổi tình huống này.
Nhưng có lẽ chính những phút giây như thế này mới là thứ làm chúng ta cảm thấy như thể cuộc sống đang có chút gì đó thật nhẹ nhàng, hài hước, và không quá nghiêm trọng.