Chương 28: Buổi tập khiêu vũ
Nội tâm Hazel:
Chỉ cần nhìn ngôi nhà của Rowan thôi, mình đã có thể đoán ra phần nào tính cách của cậu ấy.
Cánh cổng lớn sơn đen, kiêu hãnh và có phần lạnh lùng, đứng lặng giữa khu phố yên tĩnh như muốn giữ khoảng cách với thế giới bên ngoài.
Nhưng khi bước qua cánh cửa ấy, mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược.
Không gian bên trong khoác lên mình tông trắng và kem chủ đạo, sáng sủa, sạch sẽ và tối giản đến lạ.
Không có gì quá phô trương, nhưng từng chi tiết nhỏ đều được sắp xếp gọn gàng, ấm cúng như thể căn nhà này luôn sẵn sàng chào đón ai đó quay về.
Và giống như Rowan.
Cậu ấy có thể khiến người ta nghĩ rằng mình là kiểu người khó gần, vô cảm. Nhưng khi đến gần rồi mới thấy, ẩn dưới vẻ ngoài điềm tĩnh ấy là một tâm hồn dịu dàng, tinh tế và... ấm áp đến ngạc nhiên.
Kiểu người mà, chỉ cần vô tình chạm mắt một lần, con gái cũng dễ rung động.
Mình bước theo Rowan vào phòng khách. Cậu ấy đi trước, tay đút túi quần, dáng vẻ vẫn thản nhiên như thể việc mời một đứa bạn nữ tới nhà để... tập khiêu vũ là điều xảy ra mỗi cuối tuần vậy.
Phòng khách rộng rãi, sàn gỗ sáng bóng phản chiếu ánh nắng vừa kịp tràn vào qua khung cửa kính lớn. Ở giữa phòng, Rowan đã dọn trống một khoảng không khá lớn, hệt như một sàn nhảy mini vậy.
"Cậu thường xuyên khiêu vũ ở nhà hả?"
Mình hỏi, cố gắng giữ giọng bình thản, dù trong đầu vẫn còn đang bối rối vì tình huống có phần... điện ảnh này.
Rowan không trả lời ngay. Cậu ấy chỉ mỉm cười, kéo nhẹ chiếc rèm trắng sang một bên để ánh sáng tràn đầy hơn vào phòng, rồi quay sang:
"Chỉ khi cần thiết."
Câu trả lời mơ hồ như chính con người cậu. Nhưng mình không hỏi thêm. Có lẽ vì mình nhận ra, Rowan không phải kiểu người hay giải thích. Và có lẽ... mình cũng không cần lời giải thích nào vào lúc này.
Mình chạm nhẹ vào tay Rowan, cậu ấy quay lại nhìn mình ngạc nhiên.
"Mình có thể đi tham quan lâu đài của cậu được không?"
Mình hỏi, đôi mắt tròn xoe kiểu cún con, môi mím lại như đang năn nỉ. Rowan đơ người vài giây rồi lấy tay che miệng, như để không cười quá lớn.
" Đương nhiên là được rồi. Cậu đừng làm vẻ mặt đó nữa."
Mình phụng phịu, bĩu môi.
"Nhìn mình khó coi đến vậy sao?"
Rowan thấy mặt mình có vẻ buồn, liền xoa đầu mình một cách dịu dàng.
"Không đâu, chỉ là...cậu làm vậy, nhìn cậu đáng yêu lắm."
Mình mở to mắt, ngại ngùng quay sang chỗ khác, lắp bắp.
"Cậu..cậu chỉ đường đi. Mình không..không.."
Xấu hổ chết mất. Nói cái gì vậy HaHa, không tin được là có ngày bản thân được khen đáng yêu. Muốn đào hố nhảy xuống gê.
Rowan cười nhẹ, rồi nắm tay mình, dắt mình đi tham quan quanh nhà cậu ấy.
Căn phòng đầu tiên mà Rowan dẫn mình đến là nơi cậu hay đọc sách. Vừa bước vào, mình như sững người – chẳng khác gì một thư viện mini thu nhỏ. Những giá sách cao ngút, ngăn nắp, mùi gỗ và giấy cũ thoảng qua khiến tim mình rung lên một nhịp.
"Nhiều sách quá đi! Mình không ngờ cậu lại mê đọc sách đến vậy đấy,"
Mình tròn mắt ngạc nhiên.
"Nếu cậu thích, có thể đến nhà mình đọc sách bất cứ lúc nào cũng được."
Trời đất, dính chiêu rồi.
Thêm một câu "thả thính" nhẹ mà cũng đủ khiến tim mình loạn nhịp. Mình giả vờ lơ đi, cố đổi chủ đề cho khỏi ngượng.
"À... ừm... cậu còn giữ truyện tranh không? Mình nhớ cậu từng nói là cũng mê đọc manga lắm mà."
Rowan mỉm cười, dắt tay mình về phía một căn phòng nhỏ ở góc cuối – trông chẳng khác nào một căn cứ bí mật.
Cậu ấy mở cửa. Vừa bước vào, mắt mình sáng rỡ như trẻ con được phát quà.
Ngay trước mặt là một hình nộm Tanjirou bằng bông, to gần bằng mình, đứng sừng sững giữa kệ truyện tranh. Mình lao ngay tới, ôm lấy nó như ôm kho báu.
"Ôi trời ơi! Tanjirou kìa! Nhân vật mình thích nhất trong Demon Slayer luôn á!"
Rowan chắp tay sau lưng, bước chậm lại gần, giọng nhẹ như gió:
"Cậu thích à? Mình có thể tặng cậu 10 hay 100 Tanjirou cũng được, miễn là cậu chịu gật đầu."
Mình trợn tròn mắt, cười đến muốn rách má.
"Thôi thôi, một Tanjirou là mình hạnh phúc rồi. Nhiều quá chắc không có chỗ để, nhà mình nhỏ lắm."
"Vậy thì... về nhà mình ở đi. Nhà mình đủ rộng để trưng bày cả trăm Tanjirou luôn."
Câu đó làm mình khựng lại. Tim đập một nhịp thiệt mạnh. Tay mình luống cuống gãi đầu, mắt thì đảo quanh, cố che đi vẻ ngượng chín mặt.
"Cậu lại gài mình nữa rồi..."
Mình nhanh chóng lảng sang kệ truyện, mắt sáng lên lần nữa.
"Woa, cậu có nguyên bộ Demon Slayer luôn nè. Thật đáng nể đó!"
Rowan không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn mình với ánh mắt dịu dàng và đầy nuông chiều. Mình cảm thấy má mình đỏ như trái cà chua luôn rồi.
Điểm dừng chân tiếp theo là phòng ngủ của Rowan. Không gian tối giản nhưng ấm cúng, mang đậm phong cách Nhật. Trong phòng có đàn guitar, piano và một dàn máy tính cực "xịn", như góc làm việc của game thủ chuyên nghiệp.
Mình đứng đơ tại chỗ, mắt chữ O miệng chữ A.
"Cậu làm game thủ à? Phòng gì mà chất chơi dữ thần vậy?"
Rowan chỉ cười, lắc đầu nhẹ.
"Không đâu. Mình chỉ chơi giải trí thôi, không chuyên."
Trời ơi, chơi cho vui mà setup thế này, nếu cậu ấy nghiêm túc theo nghề chắc đẳng cấp thế giới mất!
"Tham quan thế là đủ rồi. Giờ tới lúc tập khiêu vũ, rồi còn ăn trưa nữa."
Mình ngoan ngoãn gật đầu, theo cậu ấy quay lại phòng khách. Dù lòng còn muốn khám phá tiếp, nhưng chắc để sau đi – ưu tiên khiêu vũ trước đã.
Vừa về tới nơi, Rowan tiến đến bên kệ loa, nhẹ nhàng bật một bản nhạc du dương vang lên khắp phòng...Cậu ấy bước lại gần, giơ một tay về phía mình.
"Bắt đầu được chưa?"
Mình nhìn bàn tay ấy một chút, rồi chậm rãi đặt tay mình vào. Ấm. Vững vàng. Dẫn dắt.
Trong khoảnh khắc đó, không hiểu sao tim mình lại hơi lệch nhịp.
Không phải vì điệu nhảy sắp tới.
Mà là vì người đang cùng mình bắt đầu nó.
Tay trong tay, tụi mình bắt đầu từng bước chậm rãi.
Rowan không nói nhiều, cậu ấy chỉ đặt tay còn lại lên lưng mình, ánh mắt tập trung như đang dẫn dắt một bản nhạc mà chỉ riêng cậu nghe thấy.
Ban đầu, mình còn vụng về. Chân nọ đạp chân kia, có lúc suýt ngã dúi về phía trước nếu không nhờ Rowan kịp giữ lại.
Mỗi lần như vậy, cậu chỉ bật cười khe khẽ – một tiếng cười rất khẽ thôi, nhưng khiến mặt mình càng nóng hơn.
Càng nhảy, mình càng nhận ra một điều: Rowan không hề lúng túng. Cậu ấy biết rõ nhịp điệu, dẫn dắt rất chắc tay.
Và điều kỳ lạ là, mình lại thấy yên tâm khi được cậu ấy dìu theo từng bước.
"Cậu học mấy cái này ở đâu thế?"
Mình hỏi, cố che giấu cảm giác lúng túng đang lan dần lên tai.
"Lúc nhỏ mẹ bắt học."
Rowan đáp ngắn gọn.
Một câu trả lời đúng kiểu Rowan – không dư một từ. Nhưng không hiểu sao, mình lại thấy như phía sau câu nói đó còn giấu nhiều điều hơn.
Ánh mắt cậu ấy khi nói về mẹ rất nhanh vụt qua, như thể có một mảnh quá khứ không ai được chạm tới.
Mình không hỏi thêm. Thay vào đó, mình lặng im, để hai đứa tiếp tục xoay vòng giữa ánh nắng nghiêng.
Không gian như lắng lại, chỉ còn tiếng nhạc từ điện thoại đặt trên bàn và nhịp thở xen lẫn của hai đứa.
Có một khoảnh khắc, mình ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt Rowan.
Ánh mắt ấy dừng lại rất lâu trên mình – lâu hơn mức cần thiết cho một điệu nhảy. Tim mình khẽ thắt lại. Mình không hiểu rõ ánh nhìn đó là gì.
Quan tâm? Trìu mến? Hay chỉ đơn thuần là tập trung?
Mình cũng không rõ vì sao mình lại muốn biết đến vậy.
Chắc là do khoảng cách giữa hai đứa... gần quá.
Chắc là do tay Rowan đang đặt lên lưng mình... dịu dàng quá.
Chắc là do... cậu ấy không còn lạnh lùng như mọi khi.
Và chắc là... do mình bắt đầu sợ — sợ nếu mình lỡ cảm thấy gì đó thật, thì Rowan sẽ lại bước lùi một nhịp, và mình sẽ là người đứng chênh vênh giữa khoảng trống vừa bị bỏ lại.
Mình quay mặt đi, cố giấu cảm xúc trong nhịp đếm tiếp theo.
"1... 2... 3... 4..."
Chỉ là khiêu vũ thôi mà. Đúng không?
Tuy đã cố quay mặt đi, nhưng ánh mắt Rowan vẫn như một lực hút vô hình khiến mình chẳng thể nào rời khỏi được lâu.
Mình cảm giác rõ ràng tay cậu ấy siết lại một chút—rất khẽ thôi, như thể... không muốn mình bước ra khỏi khoảnh khắc này.
Nhịp nhạc vừa dứt. Cả hai đứng yên giữa phòng khách, vẫn giữ nguyên tư thế cuối cùng của bài nhảy.
Không gian trở nên im ắng đến mức mình có thể nghe rõ nhịp tim của chính mình, dồn dập và hơi... hoảng hốt.
"Cậu nhảy tốt hơn rồi đấy."
Rowan lên tiếng, giọng trầm nhưng mềm.
"Cảm ơn... tại cậu dẫn tốt mà."
Mình đáp, cố giữ giọng bình thường nhưng nó lại run nhẹ như dây đàn bị gió thổi qua.
Và rồi, điều xảy ra sau đó khiến mình ngừng thở mất một nhịp. Rowan không buông tay ra như mình đã chuẩn bị sẵn sàng để quay đi.
Ngược lại, cậu ấy vẫn giữ lấy mình, ánh mắt nhìn thẳng, rất rõ ràng.
"Mình không thích nhảy."
Rowan nói, từng chữ chậm rãi như đang cân nhắc từng nhịp.
"Nhưng... nếu là với cậu, thì lại thấy không tệ."
Tim mình lại đánh trống, sắp nhảy ra ngoài khiêu vũ cùng luôn rồi. Cả người mình đứng chôn chân, không biết nên phản ứng thế nào.
Chỉ biết nhìn vào đôi mắt ấy – đôi mắt mà lúc nào cũng giấu kín cảm xúc, nay lại mở ra một khoảng nhỏ, đủ để mình nhìn thấy sự thật phía sau.
Không khí như đông lại, nhưng trong lòng mình thì nóng ran.
"...Rowan."
Mình gọi tên cậu ấy, nhẹ như một hơi thở. Cậu không nói gì, chỉ nhìn mình – cái nhìn không vội vã, nhưng đầy chủ đích.
Và rồi, rất chậm, Rowan cúi xuống một chút, khoảng cách giữa hai đứa ngày càng thu hẹp, đến mức mình có thể cảm nhận được hơi thở của cậu.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Mình giật mình, cả hai đồng loạt lùi lại một chút như bị kéo về thực tại. Rowan quay đi tắt chuông, còn mình thì đứng im tại chỗ, tay vẫn hơi run.
Khoảnh khắc đó—Mình âm thầm cảm ơn cái điện thoại và cảm ơn người đã gọi nữa.
Mình ngồi lại trên ghế sofa, cố tìm cách trấn tĩnh. Rowan thì giả vờ bận rộn với cái điện thoại, nhưng mình biết... cậu ấy cũng đang loay hoay chẳng khác gì mình. Không khí sau khoảnh khắc kia không hề gượng gạo, chỉ là... quá yên tĩnh.
Lạ thật. Một sự yên tĩnh khiến tim đập nhanh hơn.
Rowan ngồi xuống bên cạnh, nhưng giữ khoảng cách vừa đủ để không chạm vào nhau. Dù vậy, chỉ cần ở gần như vậy thôi, mình cũng cảm thấy như có một đường điện nhỏ chạy dọc sống lưng.
Không ai nhắc lại chuyện vừa rồi.
Không ai nói thêm lời nào về "nếu là với cậu thì không tệ". Nhưng từ giây phút đó, mình cảm nhận rõ ràng một điều: giữa tụi mình, có gì đó đã khẽ lệch đi.
Không phải là mất đi, cũng không phải là thay thế.
Mà là... đang âm thầm dịch chuyển.
Những ánh mắt chạm nhau lâu hơn một chút. Những lúc cùng nắm tay khi luyện tập, Rowan không còn buông ra vội vàng như trước. Cậu vẫn lạnh lùng với người khác, nhưng ánh mắt dành cho mình thì đã dịu lại.
Mình cũng vậy.
Lúc đầu chỉ nghĩ đến Rowan như một người bạn cùng lớp, rồi dần dần trở thành một ai đó... khiến mình phải nghĩ đến trước khi ngủ, và sau khi thức dậy.
Không ai nói gì, nhưng mọi thứ đều đang lớn lên từng chút, từng chút một.
Giống như... một bản nhạc nền. Không phải điệp khúc rầm rộ, nhưng vang lên vừa đủ để trái tim mình rung lên mỗi khi Rowan ở gần.
Bụng mình khẽ kêu một tiếng rất không đúng lúc.
Ọc~
Mình vội nhắm tịt mắt lại, mặt nóng ran. Trời ơi, xấu hổ muốn xỉu luôn.
Rowan khẽ bật cười, không nói gì, chỉ dịu dàng nắm tay mình rồi kéo vào bếp.
"Chắc phải nghỉ tay chút rồi. Mình nấu gì đó cho cậu ăn nhé."
Mình chỉ biết lẽo đẽo đi theo, lòng thì gào thét: Sao nội tạng mình lại lần lượt phản bội mình như vậy chứ?
Từ tim đập loạn, má nóng ran, giờ tới lượt cái bụng lên tiếng. Mất mặt quá đi mất...
Rowan mở tủ lạnh, lôi ra một vài nguyên liệu đơn giản: bánh mì sandwich, vài lát thịt nguội, rau xà lách và một miếng phô mai.
Cậu ấy làm mọi thứ cẩn thận đến mức lạ lùng — như thể chỉ cần cắt lệch một đường, vũ trụ sẽ mất cân bằng.
Mình ngồi trên quầy bếp, chân đung đưa nhẹ, lặng nhìn cậu ấy xoay xở giữa ánh đèn dịu mờ. Có gì đó nơi cậu khiến người ta muốn quan sát mãi không thôi — không phải vì vẻ ngoài, mà là sự im lặng có trọng lượng ấy.
"Cậu hay nấu ăn à?"
Mình hỏi, chỉ để phá tan khoảng yên ắng đang bắt đầu dày lên giữa hai đứa.
Rowan gật nhẹ.
"Khi rảnh. Hoặc khi không muốn suy nghĩ gì nhiều."
Câu trả lời khiến mình hơi nhói.
"Lúc không muốn suy nghĩ gì nhiều à..."
Không hiểu sao, lúc đó, hình ảnh chị Fiona hiện lên trong đầu. Mình không định hỏi, thật đấy. Nhưng có một điều gì đó cứ ngứa ngáy trong lòng, như một vết xước nhỏ chưa chịu lành.
"Mình hỏi cái này được không?"
Mình cẩn thận, ngả nhẹ người về phía trước, chống cằm lên tay.
"Cậu và chị Fiona... là quan hệ kiểu gì vậy?"
Rowan ngừng tay một nhịp.
Rất khẽ, chỉ là tạm dừng một giây khi đang cắt đôi chiếc sandwich. Nhưng trong cái ngừng lại ấy, mình nghe được một thứ im lặng lạ lùng — kiểu im lặng của những chuyện đã cũ nhưng chưa từng được nói ra.
"Cậu quan tâm à?"
Cậu ấy hỏi, giọng đều đều.
Mình cười, cố làm nhẹ bớt bầu không khí:
"Ừ, thì... tò mò chút thôi."
Rowan đặt đĩa bánh lên bàn, rồi ngồi xuống cạnh mình. Đôi mắt cậu ấy không nhìn thẳng, nhưng giọng lại thành thật một cách khó ngờ:
"Bọn mình từng có khoảng thời gian bên nhau, nhưng có một số chuyện xảy nên hai đứa không còn hợp để ở bên nhau nữa."
"Cậu còn cảm giác với chị ấy không?"
Rowan thở ra, ngón tay vuốt nhẹ vết mờ trên mép ly nước
" Không. Mình và Fiona không còn như trước nữa. Mọi thứ thay đổi rồi."
Mình gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Ánh mắt của Rowan lúc ấy — ánh mắt của một người từng cố gắng giữ lấy điều gì đó, rồi buông bỏ, rồi vẫn chưa kịp quên.
"Cậu có hối hận không?"
Mình buột miệng.
Rowan quay sang nhìn mình.
Một thoáng thôi, nhưng trong ánh nhìn đó, mình thấy được tất cả những điều cậu ấy chưa từng nói.
"...Có chứ."
Cậu nói. Rất khẽ.
"Nhưng mình không hối hận vì đã từ bỏ. Mình chỉ hối hận vì đã giữ quá lâu."
Không gian trở nên yên ắng lạ thường. Chỉ còn tiếng kim đồng hồ gõ nhịp đều đều và tiếng muỗng gõ nhẹ vào thành ly — những âm thanh bé nhỏ đến mức làm người ta bất an.
Mình chưa biết phải nói gì tiếp theo thì Rowan đột nhiên lên tiếng, giọng chậm rãi, như thể đang dò xét từng từ:
"Cậu có hay nhớ những chuyện hồi nhỏ không?"
Câu hỏi ấy khiến mình khựng lại.
"Ý cậu là... ký ức hồi nhỏ á?"
Cậu ấy gật đầu, mắt vẫn không nhìn mình, mà nhìn đâu đó ngoài cửa sổ.
"Kiểu như... có những đoạn cậu không nhớ, hoặc nhớ mà không biết có phải mình thật sự đã sống qua nó không."
Mình cắn môi. Trong lòng chợt lướt qua một cảm giác mơ hồ, như có một khe hở vừa mở ra trong tâm trí.
"Mình nghĩ ai cũng có vài ký ức bị quên hoặc mờ nhạt."
Mình đáp, cố giữ giọng bình thản.
"Bộ cậu cũng có những đoạn trống à?"
Rowan cười khẽ, nhưng nụ cười đó lại khiến mình thấy lạnh sống lưng.
"Có những chuyện... mình không chắc là ký ức hay chỉ là một giấc mơ rất thật. Kiểu như... có lần mình tỉnh dậy, thấy tay mình có vết máu khô, nhưng không nhớ vì sao."
Mình im lặng.
"Và đôi khi..."
Rowan nghiêng đầu, lần này ánh mắt hướng thẳng vào mình
"...mình cũng có cảm giác là cậu đang quên một điều gì đó. Rất quan trọng."
Trái tim mình đập lệch một nhịp.
"Cậu nói gì vậy?"
Mình khẽ hỏi.
"Không có gì."
Rowan đáp, mắt chớp nhẹ.
"Chỉ là... có lúc mình thấy cậu như hai người khác nhau. Một người dễ gần, ồn ào, thích chen ngang. Còn một người lại lạnh lùng, bí ẩn... như thể không phải HaHa thường ngày."
Mình nuốt khan. Không hiểu sao, cổ họng trở nên khô khốc.
"Mình không phải kiểu người sâu sắc như cậu nghĩ đâu."
Mình cười, nhẹ như gió thoảng.
Rowan gật đầu, như thể không tranh luận. Nhưng ngay sau đó, cậu lại hỏi một câu kỳ lạ:
"Cậu có từng giết ai chưa?"
Câu hỏi ấy rơi xuống giữa căn bếp như một viên đá rơi vào mặt hồ yên ả.
Mình giật bắn người, mắt lộ rõ vẻ hoảng hốt.
"Cậu đùa hả?"
"Không."
Rowan đáp.
"Mình hỏi nghiêm túc."
Không khí bắt đầu đổi màu. Mình đứng dậy, lảng sang bàn bếp, đưa lưng về phía cậu, cố giữ giọng nhẹ bẫng:
"Cậu đang đọc truyện trinh thám nhiều quá đấy, Rowan."
"Mình chỉ tò mò thôi."
Cậu nói phía sau lưng.
"Vì có điều gì đó ở cậu... làm mình thấy lạ lắm."
Rowan đứng sau lưng mình. Dù không quay lại, mình vẫn cảm thấy ánh nhìn của cậu ấy xuyên thẳng vào gáy mình, như đang cố nhìn xuyên qua lớp mặt nạ mà mình dựng lên.
Rowan lặp lại, nhưng lần này giọng cậu thấp hơn, nghiêm hơn.
"Có khi nào... cậu cảm thấy bản thân không thật sự là 'mình' không?"
Mình nín thở vài giây. Ngón tay siết chặt thành nắm đấm. Rồi mình chậm rãi xoay người lại, dựa lưng vào kệ bếp, nhìn cậu.
"Có chứ."
Mình nói. Lần đầu tiên, không né tránh.
Rowan cau mày, không ngắt lời, chỉ lặng lẽ chờ.
"Trước khi vào cấp hai..."
Mình bắt đầu, chậm rãi như thể đang lần từng mảnh trí nhớ trong một căn phòng bị khóa kín
"mọi thứ trong đầu mình... mờ lắm. Mờ đến mức mình không biết đâu là thật, đâu là mơ."
Rowan vẫn nhìn mình, ánh mắt dịu lại. Không còn nghi hoặc, mà là một nỗi trầm tư khó diễn tả.
"Cậu không nhớ gì à?"
"Không phải hoàn toàn."
Mình lắc đầu.
"Có vài hình ảnh... vụn vỡ. Một căn phòng kín. Một giọng nói nam trầm trầm. Một cơn đau đầu kéo dài cả đêm. Nhưng nếu hỏi cụ thể ai, ở đâu, chuyện gì... thì đầu mình trống rỗng."
Rowan bước lại gần, chậm rãi, như sợ làm mình vỡ. Cậu đứng đối diện, cách mình chỉ nửa mét.
"Cậu không đi bác sĩ à?"
"Có. Bố mình đưa đi lúc mới chuyển trường."
Mình đáp, ánh mắt nhìn xa xăm.
"Họ nói đó là do chấn thương tâm lý. Não mình đã... tự tạo một hàng rào để bảo vệ chính mình."
"Vậy là cậu từng trải qua một chuyện gì đó..."
Rowan nói, gần như là thì thầm.
"Mình nghĩ vậy."
Mình nhếch môi, một nụ cười không vui.
"Nhưng cũng có thể mình chưa từng trải qua gì cả. Có khi tất cả những gì mình 'tin' là thật... chỉ là một cách mà não mình bịa ra để lấp vào chỗ trống thôi."
Cả hai chúng mình đều im lặng sau câu nói đó. Căng thẳng không bùng lên, không vỡ òa, mà cứ âm ỉ như ngọn lửa cháy trong bếp gas chưa bật lửa.
Chỉ là... sau một thoáng im lặng, cậu ấy tiến tới gần mình, rất khẽ. Không vội vã. Không ồn ào.
Rồi vòng tay cậu ấy nhẹ nhàng siết lấy mình.
Một cái ôm dịu dàng, ấm áp, không mang theo ý định dò hỏi hay phán xét gì cả. Chỉ là một cái ôm — thật chặt, như muốn bảo mình rằng:
"Cậu không cần phải nói gì nữa đâu. Mình vẫn ở đây."
Bàn tay cậu ấy đặt lên lưng mình, chậm rãi xoa nhẹ, đều đặn. Không khí dường như lặng đi vài nhịp.
Mình chẳng biết nên làm gì ngoài việc dựa vào lồng ngực Rowan, nghe nhịp tim của cậu ấy. Bình tĩnh. Ổn định. Như cái cách cậu ấy đang đối diện với mình vậy.
"Cảm ơn."
Mình nói, giọng nhỏ đến mức chỉ vừa đủ để hai người nghe.
Cậu ấy không đáp. Chỉ hơi siết chặt vòng tay hơn một chút, như câu trả lời.
Sau khi ăn uống và cùng dọn dẹp, chúng mình quay lại phòng khách để tiếp tục tập khiêu vũ.
Rowan đưa tay ra trước, ánh mắt nhìn mình không hỏi han, không nghi ngờ, chỉ chờ đợi. Mình đặt tay mình vào tay cậu ấy.
Và rồi bản nhạc tiếp theo bắt đầu.
Không ai nói gì, nhưng mình cảm thấy rõ một điều: có gì đó đang thay đổi.
Âm ỉ. Chậm rãi. Nhưng không thể dừng lại.
Cảm giác ấy bắt đầu chạm vào mình ngay khi Rowan nắm lấy tay mình. Đầu ngón tay cậu ấy dường như đang lướt nhẹ trên làn da mình, như thể đang khám phá một vùng đất xa lạ, nhưng lại đầy quen thuộc.
Những bước khiêu vũ trở nên mượt mà, nhưng cũng đồng thời dần dần lạ lẫm.
Lúc này, mình có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong từng sợi dây thần kinh của mình. Lưng mình hơi cứng lại khi Rowan kéo mình gần hơn, chỉ còn khoảng cách một chút giữa chúng mình.
Hơi thở của cậu ấy đang gần kề, và mình chẳng thể không nhận ra rằng nhịp thở của cậu ấy cũng đang dồn dập hơn, không khác gì nhịp tim mình.
Chúng mình tiếp tục xoay vòng, im lặng, nhưng cảm giác ngột ngạt trong mình ngày càng rõ rệt.
Bàn tay của Rowan siết lấy tay mình, nhưng lần này không phải là sự dịu dàng như trước, mà là một cảm giác mãnh liệt hơn, như thể cậu ấy đang giữ chặt một thứ gì đó quý giá và không muốn mất đi.
Cái không gian này, cái cách chúng mình dần dần tiến gần nhau, bắt đầu cảm thấy như một cái bẫy không thể thoát ra được.
Bước chân của mình và Rowan bỗng chậm lại, dừng hẳn, không phải vì chúng mình mất nhịp trong khiêu vũ, mà vì một điều gì đó trong không khí thay đổi.
Môi mình hơi khô, mình có thể cảm nhận được làn hơi ấm từ cậu ấy, gần quá mức. Đôi tay của Rowan giờ đây không còn nhẹ nhàng như trước.
Môi cậu ấy gần sát tai mình, hơi thở ấm áp, gần như đủ để mình nghe được nhịp đập của trái tim mình, lúc này không phải là sự e dè nữa, mà là một cảm giác trống rỗng mà mình không biết phải đối diện thế nào.
"Rowan..."
Mình chỉ kịp thốt lên, nhưng chưa kịp nói gì thêm, cậu ấy đã tiến gần hơn nữa, môi cậu ấy như chạm nhẹ vào tai mình.
Bằng một cử chỉ gần như vô thức, mình quay lại đối diện với cậu ấy, chỉ cách nhau một sợi tóc.
Rowan đang nhìn mình, đôi mắt cậu ấy sâu thẳm, lấp lánh một cảm giác mình không thể gọi tên. Một phần trong mình, trong khoảnh khắc ấy, muốn bước lùi, nhưng một phần khác lại không thể.
Cảm giác ấy dâng lên mạnh mẽ, như một cơn sóng kéo mình vào.
Bất ngờ, Rowan nhẹ nhàng nâng cằm mình lên, khiến mình phải nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. Mình không thể thoát ra được cái ánh nhìn đó, bởi nó chứa đầy sự bối rối nhưng lại không thiếu sự kiên quyết.
Mình cảm nhận được hơi thở của cậu ấy gần đến mức mình có thể nghe được từng nhịp đập trong trái tim mình.
"HaHa..."
Cậu ấy thì thầm, giọng cậu ấy ấm áp, nhưng lại mang một chút bướng bỉnh.
"Cậu có biết mỗi lần mình nhìn vào cậu, mình lại muốn hôn cậu đến phát điên!"
Mình nuốt một ngụm nước bọt, không biết phải đáp lại thế nào. Đã quá gần. Mọi thứ như thể sắp vỡ ra thành một làn sóng cảm xúc mà mình không thể kiểm soát.
"Rowan..."
Mình thì thầm lại, nhưng ngay khi mình định nói tiếp, môi cậu ấy nhẹ nhàng chạm vào môi mình.
Cảm giác như một tia chớp trong bóng tối.
Một nụ hôn bất ngờ, nhưng lại đầy sự trìu mến và lửa nóng.
Môi cậu ấy ấm, mạnh mẽ, và trong khoảnh khắc đó, mình không còn nghĩ gì được nữa. Cảm xúc của mình bùng lên như một ngọn lửa, cháy bỏng và không thể dập tắt.
Chúng mình cứ đứng như vậy trong giây lát, mặc cho mọi thứ xung quanh có đang quay cuồng hay không. Mỗi nhịp thở của mình hòa vào hơi thở của cậu ấy, mỗi nhịp tim đập cùng nhau.
Mình không biết là mình đã bước qua giới hạn của bản thân từ lúc nào, nhưng giờ đây không thể quay lại nữa. Mọi thứ như đang được tái định nghĩa ngay lúc này.
Khoảnh khắc đó kéo dài một chút, nhưng đủ để đẩy mọi thứ vào một chiều hướng không thể quay lại.
Rowan giữ mình trong vòng tay, không nói gì, chỉ nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, như thể cậu ấy đang tự thuyết phục mình về điều gì đó mà chính cậu cũng chưa hiểu rõ.
Cảm giác bối rối, lạ lẫm, nhưng lại đầy thỏa mãn khiến mình không biết phải diễn tả sao.
Cuối cùng, Rowan buông mình ra một chút, nhưng tay cậu ấy vẫn đặt nhẹ trên lưng mình, như muốn giữ mình gần hơn. Ánh mắt cậu ấy vẫn sâu và không rời khỏi mình, nhưng cũng không còn kiên quyết như trước.
Rowan cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nhẹ nhàng, như thể đang xoa dịu những băn khoăn trong mình.
"Có những ký ức không cần phải tìm lại, HaHa. Cậu không cần phải đối diện với chúng nếu cậu chưa sẵn sàng. Nhưng nếu cậu cần, nếu muốn nói... mình sẽ ở đây."
Mình không thể kìm được cảm xúc đang dâng lên trong lòng, trái tim mình đang nhảy hiphop bên trong. Đôi tay mình bất giác nắm chặt lại, và cảm nhận được sự ấm áp từ Rowan, như một cơn sóng vỗ về mình, xoa dịu mọi lo âu.
Hai đứa tiếp tục khiêu vũ, lần này không còn những bước chân ngập ngừng, mà là những bước đi dứt khoát hơn, như thể đang viết nên một chương mới trong mối quan hệ này.
Nhưng điều đặc biệt là, dù giữa chúng mình không nói nhiều, sự im lặng ấy lại mang một ý nghĩa sâu sắc mà cả hai đều hiểu rõ.
Giữa lúc ấy, mình cảm nhận rõ hơn bao giờ hết rằng ranh giới giữa chúng mình giờ đây không còn rõ ràng nữa. Những cảm xúc đã bắt đầu thay đổi, không chỉ là bạn bè, không chỉ là những người đơn giản đi cùng nhau trong những bước nhảy, mà là gì đó hơn thế.
Một điều gì đó sắp sửa đến, một bước ngoặt nữa mà mình không thể lường trước.