Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 30



Chương 30: Kẻ thù cũ của bạn mới.

Nội tâm Hazel:

Mình không tài nào tập trung học được.

Mọi lời thầy Marco giảng cứ trôi qua tai mình như gió lướt mặt hồ – không để lại dấu vết gì hết. Não mình như bị đóng băng rồi, không hấp thụ nổi một chữ nào.

Vì sao à? Vì mình đang vật lộn với lương tâm – chính xác là với cái mớ bòng bong tình cảm giữa mình và hai người bạn thân chí cốt: Gray và Rowan.

Nhìn mình đi, chẳng khác nào một... yêu nữ chính hiệu – chuyên gieo họa trong lòng người khác. Cả hai đều đối xử tốt với mình, còn mình thì mập mờ không rõ ràng, hết lần này đến lần khác... thậm chí còn từng hôn cả hai.

Chỉ muốn có ai đó nhấn nút "thoát game" giùm. Hoặc tốt hơn, hãy cho mình một cái đĩa bay đi, mình sẽ phóng thẳng ra ngoài vũ trụ mà không ngoái đầu lại.

Mình liếc sang Gray một cách kín đáo. Cậu ta đang ngủ gục trên bàn – như thường lệ. Hầu như lúc nào mình quay sang cũng thấy cảnh tượng này, vậy mà điểm số của cậu ấy vẫn đứng top đầu. Đúng là thiên tài bẩm sinh, còn mình thì...

Mình lại nhìn sang phía Rowan. Cậu ấy đang nghiêm túc ghi chép, ánh mắt chăm chú, sống mũi khẽ nhíu lại mỗi khi suy nghĩ điều gì đó khó. Một kiểu mọt sách chính hiệu – level tối thượng. Nhiều lần định hỏi chuyện mà thấy cậu ấy tập trung như vậy, mình lại thôi, sợ làm phiền.

Giữa hai người ấy...

Một bên là núi lửa – rực rỡ, bốc đồng, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến mình cháy sạch lý trí.

Một bên là tảng băng – trầm lặng, kiên định, nhưng lại mang đến sự dễ chịu lạ kỳ mỗi khi mình mệt mỏi.

Và ở giữa... là mình – một kẻ không biết nên đứng về phía nào, hay liệu có xứng đáng với cả hai hay không.

Giờ ăn trưa đến như một lối thoát tạm thời.

Mình đứng dậy ngay khi tiếng chuông vang lên, thu dọn đồ đạc nhanh hơn mọi ngày. Gray vẫn chưa tỉnh, còn Rowan thì còn đang viết nốt gì đó vào vở. Mình chỉ cần... chuồn đi trước khi họ kịp nhìn thấy.

Chẳng phải mình ghét họ.

Ngược lại, chính vì quá quan tâm nên mới không thể đối mặt lúc này. Mình cần một chút yên tĩnh, một khoảng không đủ rộng để thở – và để sắp xếp lại mớ cảm xúc rối như mớ len trong lòng.

Vì thế, mình lặng lẽ rời khỏi lớp, chẳng buồn quay lại nhìn hai người họ.

Ở căn-tin, mình nhanh chóng bắt gặp Noah và Leo đang ngồi cùng nhau. Không do dự, mình đi thẳng lại bàn của họ, ngồi xuống như thể đó là điều hoàn toàn bình thường.

Leo nhướn mày nhìn mình, còn Noah thì nhai bánh mì như chẳng có gì xảy ra, nhưng cũng liếc mình một cái đầy hàm ý.

"Không ăn với Gray và Rowan à?"

Leo hỏi, giọng hơi ngạc nhiên.

Mình nhún vai, cố gắng tỏ ra thờ ơ:

"Họ bận học. Với lại... ăn cùng hai cậu vui hơn."

Noah khẽ cười khẩy, không rõ là tin hay không, nhưng cũng không hỏi thêm. Còn Leo thì nhìn mình lâu một chút, rồi gật đầu nhẹ, coi như chấp nhận lý do ấy.

Chúng mình bắt đầu bữa trưa như thường lệ, nhưng lòng mình lại chẳng yên chút nào. Cảm giác như đang trốn chạy khỏi một trận bão mà mình là người đã vô tình tạo ra.

Không khí ban đầu có chút lặng, nhưng chỉ trong vài phút, Noah đã lên tiếng trước.

"Cậu biết không?"

Cậu ta vừa gặm gà rán vừa nói.

"Mình cảm thấy vinh dự vô cùng khi được tiểu thư HaHa ưu ái chọn ngồi cùng trong giờ ăn trưa. Đúng là... một vinh dự bất ngờ."

Leo phì cười, hùa theo:

"Chắc chắn là có chuyện. Bình thường thì HaHa luôn dính chặt với Gray và Rowan như ba que kem dính nhau trong tủ đông."

Mình trợn mắt nhìn hai tên đó:

"Bớt lắm chuyện lại! Mình chỉ... muốn đổi không khí thôi mà."

"Đổi không khí, hay là... đổi người?"

Noah bắn liền câu hỏi, giọng tỉnh rụi, nhưng ánh mắt thì lấp lánh vẻ trêu chọc.

Leo búng tay một cái:

"Ô kê, giờ thì mình hiểu rồi. Tâm lý con người thật phức tạp. Khi bị hai luồng khí đối lập giằng co – một nóng, một lạnh – thì bản năng sinh tồn sẽ đẩy cơ thể đi tìm... vùng trung lập. Và đó chính là tụi mình."

"Mấy cậu làm như mình là kẻ phản bội ấy."

Mình nhăn mặt phản đối, dù trong lòng cũng thấy hơi nhột.

Noah gật gù:

"Không phản bội. Chỉ là... kẻ đào tẩu tình cảm thôi."

"Nghe còn tệ hơn á!"

Mình rên rỉ, đập nhẹ trán xuống bàn.

Leo bật cười, vỗ vai mình:

"Thôi nào, Haha. Ai mà chẳng có lúc cần tạm trốn khỏi chiến trường. Nhưng nhớ nè, trốn hoài thì không gọi là chiến lược nữa, mà là hèn đấy."

Câu đó khiến mình khựng lại trong giây lát.

Cả bàn rơi vào im lặng ngắn ngủi, rồi Noah thở dài:

"Thôi thì, vì sự bình yên nội tâm của HaHa, tụi mình sẽ làm vùng đệm tạm thời. Nhưng nhớ trả công đấy, ít nhất là hai phần pudding."

"Các cậu đúng là quỷ mà."

Mình lẩm bẩm, nhưng không kìm được nụ cười.

Dù sao thì... ít nhất trong giờ ăn trưa này, mình cũng được thở một chút.

Cứ ngỡ là mình sẽ có một bữa ăn trưa yên ổn bên hai "vùng trung lập" Leo và Noah, nhưng... không. Cuộc đời đâu cho mình yên dễ thế.

Ngay khi đang định gắp miếng cá viên chiên đầy mãn nguyện, mình bỗng rùng mình. Lạnh sống lưng. Lạnh tới mức tưởng đâu máy lạnh trong căn tin đột nhiên hoạt động công suất 200%.

Noah ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn mình:

"Cậu bị cảm à?"

Leo nghiêng đầu:

"Hay là... cảm giác có người đang nhìn cậu?"

Và ngay lúc đó... như một bản năng sinh tồn từ kiếp trước, mình từ từ quay đầu lại.

Đằng sau. Ngay sát lưng mình. Là hai cái bóng quen thuộc. Một đang khoanh tay, ánh mắt lạnh như băng tuyết Bắc Cực – đúng, đó là Rowan. Một thì nửa ngủ nửa tỉnh, nhưng ánh nhìn thì sắc lẹm như dao phay – Gray.

Thôi xong.

" Tại sao cậu không đợi bọn mình mà lại đi trước?"

Giọng Gray như một lời tuyên án tử, trán mình đổ mồ hôi nhưng sống lưng lại lạnh buốt.

Không nghĩ ngợi gì thêm, mình bật dậy. Chiếc ghế đổ cái "rầm", khay cơm suýt bay lên không trung.

"G-gặp sau nha!"

Mình hét vội rồi phóng đi như vận động viên Olympic.

Ba chân bốn cẳng, không ngoái đầu lại. Miệng mình thậm chí còn đang nhai dở miếng cá viên chiên.

Đằng sau, mình nghe tiếng Noah hú lên:

"HaHa! Cậu để lại điện thoại!!"

Tiếp đó là tiếng Leo:

"Cậu ấy để lại luôn cả... nhân phẩm rồi."

Nhưng mình mặc kệ hết. Không phải chạy trốn hai người kia, mà là chạy trốn ánh mắt chất vấn đang xuyên thủng lưng mình từng centimet.

Mình chỉ mong là khi quay lại, họ đã quên mất lý do mình bỏ đi.

Mình chạy một vòng quanh trường với tốc độ của một con thỏ hoảng loạn. Chạy không mục đích, chỉ để đánh lạc hướng—mà cũng không biết là đánh lạc hướng ai nữa. Gray thì có khi vẫn đang ngáp, còn Rowan thì có khi đã note vào sổ:

"HaHa bỏ chạy khi thấy mình và Gray – nghi vấn trốn tránh tình cảm."

Chạy xong một vòng, thở như sắp trào phổi, mình liền chuồn lẹ về lớp với hy vọng: "Chắc họ còn đang ở căn tin..."

Và thật vậy, lớp học vắng hoe, chỉ có tiếng quạt trần kẽo kẹt. Không cần suy nghĩ, mình lao về bàn, vớ cặp, nhét bừa mấy cuốn vở rồi vọt ra khỏi lớp như tên trộm vặt.

Phía sau có tiếng gọi giật lại:

"Ê, Haha! Đi đâu đấy?"

"HaHa! Cậu có tiết mà!!"

"Để lại nước mắt kìa!!!"

Mặc kệ. Mình chạy. Chạy khỏi tất cả – khỏi lớp học, khỏi ánh mắt, khỏi cả chiến trường tình cảm rối như mạng nhện mà chính tay mình giăng ra.

Ra tới gần cổng trường, mình thắng gấp lại vì một bóng người bất ngờ chắn ngang. Suýt thì mình tông vào cậu ấy.

"Bill!?" – mình thở hổn hển.

Bill nhướn mày, mắt vẫn còn vương vẻ ngái ngủ:

"Cậu đang chạy trốn ai thế, cảnh sát à?"

"Không. Chỉ là hai... Quỷ Vương đang đòi mạng mình thôi."

Mình đáp gọn, rồi nhìn xuống đất. Không hiểu sao, với Bill, mình không cần phải che giấu mệt mỏi.

Cậu ta im lặng một lúc, rồi đột ngột nói:

"Vậy cho mình trốn cùng được không?"

Mình ngẩng lên:

"Hả?"

Bill nhún vai, nở nụ cười nhàn nhạt quen thuộc:

"Chẳng có tiết nào quan trọng cả. Với lại, lâu lâu trốn học để... sống cũng tốt mà."

" Vậy thì lẹ đi, không là hai bóng quỷ đó đến bây giờ."

Và thế là, mình không chỉ trốn học, mà còn lôi kéo thêm một đồng phạm. Hai kẻ chạy trốn khỏi nhịp sống hỗn loạn, tạm rời khỏi cái thế giới học đường đầy áp lực, mâu thuẫn và tình cảm không tên.

Bill đưa mình đến một khu trò chơi mà ban đầu mình nghĩ là để trút bớt căng thẳng thôi, chứ thật ra chẳng kỳ vọng gì. Trò ném dao, bắn súng – nghe là thấy nguy hiểm rồi.

Mình đâu phải kiểu nhân vật chính trong phim hành động đâu, cùng lắm là... vai quần chúng chạy la hét.

Nhưng đời đúng là không đoán trước được gì.

Ngay lần đầu cầm súng bắn laser lên, mình ngắm vào mục tiêu như bản năng, bóp cò và... trúng luôn hồng tâm. Mình tròn mắt. Bill thì khỏi nói, đứng hình như tượng đá. Cậu ta chớp mắt mấy cái liền rồi hỏi:

"Ơ... cậu từng được huấn luyện đặc biệt à?"

"Không? Mình còn chưa từng chơi cái này bao giờ..."

Nhưng kết quả sau đó lại khiến chính mình cũng rợn tóc gáy. Cứ mỗi phát bắn là một lần ping! trúng điểm tuyệt đối. Không trượt phát nào.

"Cậu có chắc cậu là học sinh cấp ba không?"

Bill nhìn mình bằng ánh mắt vừa nghi ngờ, vừa hào hứng.

"Mình bắt đầu nghi ngờ luôn rồi đó."

Chơi xong bắn súng, chuyển sang ném dao. Và một lần nữa, cú ném đầu tiên của mình cắm thẳng vào tâm bảng gỗ như thể đã được tính toán sẵn.

Mình quay sang nhìn Bill, tưởng cậu ta sẽ cười trừ. Nhưng không. Cậu ấy đờ người ra một lúc rồi lẩm bẩm:

"Cậu... phá kỷ lục người chơi trước rồi."

"Hả?!"

"Ừ. Bảng điểm kìa."

Trên màn hình điện tử hiện rõ tên mình, nhảy lên vị trí đầu tiên với hiệu ứng loè loẹt và âm thanh ăn mừng chói tai. Cả hai đứa đứng chết trân mất vài giây trước khi đồng loạt bật cười.

Mình – một con người vốn tưởng chỉ hợp với học hành, viết lách và rối rắm cảm xúc – lại đang phá kỷ lục ném dao trong một trung tâm trò chơi. Cuộc đời đúng là... biết cách khiến mình bối rối theo những kiểu không tưởng nhất.

Sau khi phá đảo loạt trò chơi một cách ngoạn mục, cả hai đứa đều thấm mệt. Bill rủ mình ra khu nghỉ bên cạnh, nơi có mấy chiếc ghế gỗ và một máy bán nước tự động phát ra tiếng "kêu lộc cộc" đều đặn.

Cậu ấy đưa cho mình một lon soda mát lạnh, rồi ngồi xuống cạnh, hơi nghiêng đầu nhìn mình như thể đang cân nhắc điều gì đó.

"Dạo này cậu không ổn lắm, đúng không?"

Câu hỏi đơn giản mà lại khiến mình khựng lại đôi chút. Mình không nghĩ là Bill để ý. Nhưng đúng thật, cậu ấy hay để ý hơn vẻ ngoài vô tư kia nhiều.

Mình khẽ cười, ngả người ra lưng ghế, lon soda trong tay cứ xoay qua xoay lại.

"Ừm... mình đang rối chút chuyện."

Bill không vội hỏi thêm, chỉ chờ. Sự im lặng này lạ lắm – không khó chịu, không gượng gạo. Giống như có thể cho phép mình thở dài một cái thật sâu rồi buột miệng:

"Kiểu như... mình bị mắc kẹt trong một mớ cảm xúc không tên. Có vài người rất thân với mình, mà giờ... mình không biết phải cư xử sao để mọi thứ không rối tung lên nữa."

Mình không nhắc đến tên Gray hay Rowan. Không kể chuyện mình từng hôn ai hay cảm thấy tội lỗi ra sao. Chỉ là một lớp vỏ mỏng – đủ để chia sẻ, đủ để nhẹ lòng, nhưng không đủ để ai nhìn thấy bên trong.

Bill gật đầu, ánh mắt không hề phán xét. Chỉ có sự thấu hiểu và chút gì đó... trầm ngâm.

"Nghe giống như cậu đang cố gắng bảo vệ tất cả mọi người... trừ chính mình."

Mình quay sang nhìn cậu ấy, ngỡ ngàng vì câu nói ấy như đâm trúng một điểm sâu kín mà mình chưa từng gọi tên.

Bill mỉm cười, nhún vai:

"Chỉ là cảm giác thôi. Có thể sai. Nhưng nếu mình đoán đúng, thì cậu nên nhớ là... không ai bắt cậu phải gồng gánh mọi thứ một mình cả."

Mình chỉ khẽ gật đầu và siết chặt lon nước mát lạnh trong tay. Có những lúc không cần lời khuyên, chỉ cần một người chịu ngồi cạnh và nghe mình nói – như Bill bây giờ.

"Mình đã quyết tâm tập trung vào chuyện học hành, nhưng hết chuyện này đến chuyện khác cứ liên tục xảy ra, khiến mình không có lấy một phút để tập trung."

Bill nhìn mình, ánh mắt không hề vội vàng mà đầy sự thấu hiểu.

"HaHa này, có những chuyện không phải cậu muốn là nó sẽ theo ý cậu. Có những thứ đến bất ngờ, chúng ta gọi vui là biến cố."

Mình im lặng lắng nghe từng lời Bill nói, cảm giác như trong khoảnh khắc này, mọi thứ xung quanh bỗng chậm lại, chỉ còn âm thanh của cậu ấy.

"Ai cũng có biến cố riêng. Nhưng chúng không đến để quật ngã ta, mà là để dạy ta cách đối diện với nó, để ta trưởng thành. Biết đâu khi cậu dũng cảm đối diện, sẽ thấy nó chẳng đáng là gì cả."

Lý luận của Bill khiến mình ngạc nhiên, thực sự khâm phục những người có khả năng nhìn nhận mọi thứ rõ ràng như cậu ấy. Mình nở một nụ cười tươi, ánh mắt tròn xoe, đôi tay vươn ra.

"Cho mình xin một ít sự thông minh của cậu đi, mình cũng muốn được thông thái như vậy."

Bill bật cười lớn, tay vỗ nhẹ lên đùi, âm thanh vui vẻ vang vọng.

"HaHa ơi, cậu thông minh lắm rồi. Không cần phải xin thêm đâu."

Mình ngạc nhiên, chỉ tay vào bản thân, biểu hiện trên mặt là sự ngờ vực.

"Mình á? Thông minh á?"

"Đúng rồi. Cậu thông minh lắm đó, chỉ là cậu không để ý thôi. Cậu đã từng kiểm tra IQ chưa? Mình đạt 130 đó."

Mình gật đầu, cố nhớ lại kết quả và rồi hất tóc đầy kiêu hãnh.

"Cậu thua mình rồi. Mình đạt 146 đấy."

Bill sững người một lát, rồi nhìn mình với vẻ ngạc nhiên.

"Thật luôn? Vậy thì cậu siêu thông minh rồi."

Mình lắc đầu, mặt hơi chán nản.

"Thông minh đâu mà thông minh, mấy câu đó mình không biết làm, nên khoanh đại thôi. Đầu mình trống rỗng hết rồi, cứ như cái chén không vậy."

Chúng tôi cùng cười, nhẹ nhõm như thể tất cả những rắc rối trong đầu đã tan biến. Nói chuyện với Bill giúp mình quên đi những mối rối ren trong lòng, nhưng chưa kịp vui lâu thì đột nhiên, một nhóm người lao đến, bao vây cả hai đứa.

Ngay lập tức, Bill đẩy mình ra sau, che chắn cho mình.

"Mấy người là ai? Muốn gì?"

Giọng Bill lạnh lùng đến mức khiến không khí xung quanh đột ngột trở nên căng thẳng.

Một giọng nói vang lên từ phía sau nhóm người to con.

"Mày không nhớ tao sao, Bill? Tao buồn lắm đó."

Một người đàn ông da nâu, với vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng vẫn có nét đẹp nam tính bước đến gần, miệng nở một nụ cười gian manh.

"Josh!" – Bill khẽ gọi.

Josh là tên của người này sao? Cậu ấy quen hắn sao?

"Woa, lâu lắm rồi không gặp. Mày vẫn vậy sao, Bill? Vẫn thích đóng vai anh hùng."

Mình nhìn Bill, rồi nhẹ nhàng kéo áo cậu, thắc mắc.

"Ai vậy, Bill?"

Bill vẫn không quay lại, nhưng giọng cậu trầm xuống.

"Hắn là Josh, thủ lĩnh của một băng xã hội đen, trùm của Riverside High School. Và hắn ta là kẻ thù của Gray."

Lại là tên Gray nữa. Sao đi đâu cũng nghe cái tên đó nhỉ?

"Nào, cô bé dễ thương đó là bạn gái mày à?" – Josh lên tiếng, giọng đầy ý cười.

Bill không đáp, chỉ lạnh lùng nói:

"Đi chỗ khác đi, Josh. Ở đây không phải chỗ cho mày."

Josh giả vờ đau lòng, đưa tay lên ngực.

"Ơ... Đau quá đi. Tao tử tế vậy mà lại nặng lời với tao."

"Mày muốn gì? Nói thẳng ra đi." – Bill gằn giọng.

Josh nhìn mình một lúc, rồi cười đầy vẻ đểu giả.

"Tao muốn cô bé đó."

Hả? Mình á? Sao hắn lại muốn mình? Mình có làm gì đâu chứ?

Bill nắm tay mình thật chặt, nhưng mình cảm nhận được sự run rẩy trong cánh tay ấy.

"HaHa không liên quan đến mày. Mày không được đụng vào cậu ấy."

Josh không bận tâm, chỉ cười nham hiểm.

"Cô bé này tên HaHa hả? Tên hay đấy. Tao bắt đầu thích rồi đấy."

Lúc này, mình không thể giữ được bình tĩnh nữa. Thái độ của tên này khiến mình phát bực. Mình quay lại, chắn trước Bill.

"Cậu làm gì vậy, HaHa?" – Bill ngạc nhiên.

"Cùng lắm đánh nhau thôi. Một mình cậu sao đánh lại bao nhiêu tên."

"Cậu điên hả? Mình không thể để con gái như cậu đánh nhau được."

Mình nhếch miệng, tay giơ lên làm thế phòng thủ.

"Trời ơi, chán cậu thiệt chứ, đánh nhau mà còn phân biệt giới tính nữa."

Không để mất thời gian, mình ném ngay lon soda vào tên đứng gần nhất và Bill cũng bắt đầu trận chiến với những tên khác.

Mình lao vào đám người như một cơn lốc, mỗi cú quơ cặp lại làm những tên đối diện lùi bước. Cặp của mình đã trở thành vũ khí bất đắc dĩ, không chỉ quật vào người bọn họ mà còn làm đồ đạc trong cặp rơi xuống tứ tung.

Tiếng va đập, tiếng gầm rú, tiếng cười chế nhạo của Josh vang lên xung quanh, nhưng mình không quan tâm, chỉ biết rằng giờ đây mình phải chiến đấu để bảo vệ bản thân và không để bị khuất phục.

Nhưng số lượng của chúng quá đông nên khiến mình bị dính đòn không ít. Cảm giác đau đớn ở tay và chân khiến mình như tỉnh lại khỏi cơn giận, nhưng không thể dừng lại.

Khi cú đập của mình suýt trúng vào một tên phía trước, mình chợt nhận ra dưới đất có mấy cây bút rơi ra từ chiếc cặp của mình.

Nhanh như chớp, mình hạ người xuống, lấy những cây bút làm vũ khí. Lực mạnh mẽ, mình đâm từng cây bút vào người bọn chúng. Mỗi lần đâm, máu văng tung tóe, khiến không khí càng thêm căng thẳng và khủng khiếp.

Cảm giác như mình đã vượt qua một ranh giới nào đó, cái ranh giới mà trước giờ mình luôn cố gắng tránh né.

Chỉ trong chốc lát, những tên đó bắt đầu co cụm lại, nhưng mình biết, chúng sẽ không từ bỏ dễ dàng. Bill vẫn đang bận chiến đấu với đám còn lại, những cú đấm, cú đá từ cậu ấy mạnh mẽ đến mức khiến cả đám phải lùi lại.

Mình cười, mặc cho máu và vết thương. Chúng không thể đánh bại mình, mình sẽ không để bất kỳ ai có thể làm mình sợ hãi. Sức mạnh của sự kiên cường dâng trào trong từng tế bào của mình, và mình không còn là cô gái yếu đuối trước mặt họ nữa.

Lần này Josh không còn giữ khoảng cách, hắn lao vào tấn công mình với những cú đấm mạnh mẽ, mỗi cú đấm như muốn xé toạc không gian.

Mình chật vật né tránh, phản công nhưng không hề dễ dàng. Chúng tôi đánh nhau trong một cuộc chiến không khoan nhượng, như thể đang đứng giữa đấu trường sinh tử.

Hơi thở dồn dập, cơ thể bắt đầu mệt mỏi, nhưng không một ai trong chúng tôi chịu lùi bước.

Cảm giác đau đớn dâng lên, nhưng mình không cho phép bản thân gục ngã. Josh lại cười thích thú, vệt máu trên miệng hắn làm vẻ ngoài của hắn càng thêm nguy hiểm.

"Tao bắt đầu thích cô bé mạnh mẽ này rồi đó. Đánh đấm ấn tượng thật."

Hắn nói, ánh mắt chứa đầy sự thích thú và háo hức.

Chưa kịp thở phào, hắn rút dao ra, ánh sáng phản chiếu lưỡi dao sắc lạnh khiến mình không kịp chuẩn bị. Mình cố né nhưng không tránh khỏi vài cú rạch sâu vào tay và vai, mỗi vết thương khiến cơn đau tăng lên gấp bội.

Nhưng mình không thể dừng lại.

Mình nhìn thấy một cây bút nằm dưới đất, vội vàng nhặt lên và đâm vào tay hắn. Hắn hét lên trong cơn tức giận, gương mặt gớm ghiếc, và sự tàn bạo bùng lên trong mắt hắn.

"Hắn chơi dơ rồi."

Mình thầm nghĩ, nhưng chưa kịp làm gì thì hắn đã tóm lấy mình, kéo tay mình ra sau lưng và ghì chặt.

"Đủ rồi!"

Hắn quát lớn.

"Cô bé này mạnh mẽ thật, nhưng tao vẫn là kẻ điều khiển cuộc chơi."

Hắn cười nham hiểm rồi quay sang Bill, đôi mắt hằn lên sự độc ác.

"Mày làm thế nào cũng được, nhưng mày phải về gọi Gray tới đây. Nếu không, cô bé này sẽ không còn là cô bé mạnh mẽ mà mày thích nữa."

Bill đứng đó, khuôn mặt căng thẳng, nhưng không có vẻ gì là sợ hãi.

"Mày không thể đụng vào cô ấy. Mày không biết mày đang đùa với ai đâu."

Josh nghiến răng, tay siết chặt lại, rõ ràng không có ý định buông tha cho mình. Mình cảm thấy sự căng thẳng trong không khí, biết rằng mọi thứ đang trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.

Nhưng Bill vẫn đứng đó, trừng mắt nhìn, sẵn sàng bảo vệ mình dù đối thủ là ai.

Trong lòng, mình không khỏi lo lắng. Nếu Gray không tới kịp, liệu chúng mình có thể thoát khỏi tay tên này?

Bill đứng vững, ánh mắt không hề rời khỏi Josh, nhưng đôi bàn tay của cậu ấy siết lại, rõ ràng đang nghĩ cách để xoay sở tình huống này. Cậu ấy nhìn mình một lần nữa, rồi quay sang Josh, giọng lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán:

"Được, tao sẽ đi gọi Gray. Nhưng mày phải thề là không đụng vào cô ấy."

Josh nhìn Bill một lúc, ánh mắt hắn lướt qua mình rồi lại quay về với vẻ mặt đầy thách thức.

"Mày nghĩ tao tin mày à? Không dễ đâu,"

Hắn cười khẩy, nhưng lại ngừng lại khi thấy sự kiên quyết trong đôi mắt của Bill.

"Không có lựa chọn nào khác. Tao đi, mày đợi,"

Bill tiếp tục, giọng nói vẫn giữ vững nhưng rõ ràng trong đó có một chút gì đó không thể che giấu—nỗi lo lắng.

"Nếu mày dám đụng vào HaHa, mày sẽ phải trả giá đấy."

Josh im lặng một lúc, rồi cuối cùng hạ tay, nhếch mép.

"Tao đồng ý. Mày đi nhanh lên."

Bill không chần chừ, xoay người lao về phía cổng, không quên quay lại nhìn mình một cái. Mình chỉ biết nhìn theo, tâm trạng căng thẳng đến mức chẳng thể thở nổi.

Josh đứng đó, tay nắm chặt dao, nhưng hắn không có vẻ gì là vội vã. Hắn quay lại nhìn mình, ánh mắt vẫn đầy giễu cợt.

"Tao sẽ đợi. Nhưng tao cảnh báo mày, cô bé à, mày sẽ không dễ dàng thoát khỏi đám người như tao."

Mình không trả lời hắn, lòng dâng lên sự bất an, nhưng cố gắng giữ vững vẻ mặt lạnh lùng.

Không có thời gian để sợ hãi. Bill đang chạy đi, và hy vọng cuối cùng là Gray sẽ đến kịp. Chỉ cần Gray đến, mọi chuyện sẽ ổn thôi... phải không?