Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 31



Chương 31: Trốn chạy cũng vô ích

Nội tâm Gray:

"Sao cơ? HaHa về rồi á? Sao các cậu không giữ cậu ấy lại hả?!"

Mình gần như gầm lên, lòng đầy bực bội. Không hiểu sao HaHa lại tránh mặt mình như tránh tà vậy.

Mới lúc nãy thôi, vừa thấy cô ấy ngồi ăn cùng Leo, máu trong người mình đã sôi lên. Chưa kịp chất vấn gì thì cô nàng đã co giò chạy mất hút.

Muốn điên thật sự.

Ban đầu mình tưởng chỉ cần chạy theo là được.

Nhưng không, HaHa đúng là cao tay. Cô ấy vòng qua cả sân trường để đánh lạc hướng, khiến mình với Rowan phải chạy muốn bở hơi tai. Đến khi nhận ra bị lừa thì đã muộn. Mình quay về lớp ngay lập tức, nhưng vẫn không kịp.

Điên thật. Mới nãy còn nói chuyện bình thường, vậy mà giờ lại tiếp tục né tránh như thể mình là virus không bằng. Không hiểu cô ấy nghĩ cái gì trong đầu nữa.

Cứ chờ đấy, HaHa. Nhất định mình sẽ bắt được cậu!

Mình ném người xuống ghế, tiếp tục buổi học mà tâm trí chẳng thể nào yên. Liếc sang, thấy Rowan cũng không khá hơn. Cậu ấy im lặng nhưng vẻ mặt khó chịu hiện rõ.

Có lẽ tụi mình đều đã quen với việc lúc nào cũng có HaHa bên cạnh, nên giờ vắng bóng cô ấy mới thấy trống trải đến thế.

Buổi học vẫn trôi đi, chán chường, cho đến khi một bóng người bất ngờ lao thẳng vào lớp.

Bill.

Tên này tới đây làm gì chứ? Lại là vì HaHa à? Người hắn tơi tả như vừa mới xông pha một trận chiến tàn khốc nào đó.

"Mày tới đây làm gì?"

Giọng mình vang lên, sắc lạnh và không giấu nổi sự khó chịu.

Bill thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm, chạy thẳng về phía mình. Cậu ta cố gắng lấy hơi, rồi thốt ra từng chữ:

"HaHa... HaHa bị... Josh bắt rồi..."

Cả lớp như bùng nổ. Không khí ngay lập tức trở nên hỗn loạn. Những tiếng xì xào, ghế đổ, tiếng gọi nhau vang lên. Ai nấy đều tái mặt, lo lắng. HaHa gặp nguy hiểm thật rồi.

Mình bước thẳng tới, không kìm được nữa mà túm lấy cổ áo Bill, lôi cậu ta sát mặt mình, giọng trầm xuống, đầy nguy hiểm:

"Cậu vừa nói cái gì? Kể rõ ràng. Ngay. Lập. Tức."

Bill nhăn mặt, vẫn thở dốc, nhưng không phản kháng. Nhìn vào mắt cậu ta, mình thấy rõ sự lo lắng lẫn hoảng hốt. Cậu ấy nuốt khan, rồi bắt đầu kể, từng chút một:

"Bọn mình trốn học... đi đến khu trò chơi ở rìa thành phố... chơi ném dao, bắn súng... thì đột nhiên một nhóm người bao vây tụi mình... Là Josh – thủ lĩnh băng nhóm ở Riverside... Hắn muốn bắt HaHa, và khi không được thì lao vào đánh... HaHa đánh rất giỏi, nhưng..."

Giọng Bill nghẹn lại.

"Nhưng Josh chơi dơ... Hắn rút dao. HaHa bị thương... Mình bị buộc phải quay về gọi cậu đến. Hắn muốn cậu tới chỗ cũ của bọn chúng... nếu không, hắn sẽ làm hại HaHa."

Cả lớp im phăng phắc. Không khí như đặc quánh lại.

Mình buông cổ áo Bill ra, tay siết chặt thành nắm đấm, cả người như sôi sục.

Rowan là người đầu tiên phá tan sự im lặng.

"Chúng ta còn chờ gì nữa? Đi thôi!"

Ngay lập tức, mấy người bạn khác trong lớp – Alan, Etan, Noah, Leo – đồng loạt đứng dậy. Không cần ai ra lệnh, mọi người tự động chia nhóm, lấy xe, chuẩn bị sẵn sàng. Không một ai đứng ngoài cuộc.

Mình nhìn quanh, mắt ánh lên quyết tâm lạnh lùng.

"Không ai được để HaHa bị tổn thương thêm một lần nào nữa."

Thế là cả nhóm, cùng Bill, phóng đi trong cơn bão cảm xúc dâng trào – tức giận, sợ hãi, quyết liệt. Trận chiến giành lại HaHa chính thức bắt đầu.

Nội tâm Hazel:

Mình dám chắc luôn: nếu tên này không bị tâm thần thì cũng là người có vấn đề về tâm lý. Không hiểu nổi sao có người lại kéo mình đến đây bằng cách thô bạo rồi quay ngoắt 180 độ mà đối xử như... khách quý.

Cái tên Josh chết tiệt này, hắn bị đa nhân cách hay sao vậy trời?

Lúc đầu mình cứ nghĩ sẽ bị trói, bị đánh đập, thậm chí là sàm sỡ như trong mấy bộ phim truyền hình drama máu chó. Nhưng không – mọi thứ diễn ra khiến mình sững sờ hơn cả cú plot twist.

Hắn ta tự tay cởi trói cho mình, lịch sự mời ngồi, và giờ đây... hắn đang đưa cái hộp pizza tới trước mặt mình, mời ăn như đang trong một buổi hẹn hò vớ vẩn nào đó.

Cái cảnh bị bắt cóc này giờ chẳng khác gì một web drama hài chợ đêm.

Hắn bị điên thật rồi. Mình thì gần như muốn phát khùng với cái kiểu ngớ ngẩn này.

"Cậu bắt mình tới đây... để mời mình ăn pizza hả?"

Giọng mình không giấu nổi sự khó chịu, nhưng cũng lộ ra rõ sự ngơ ngác.

Josh nhún vai, tỉnh bơ như thể đang nói chuyện thời tiết.

"Ban đầu tính trói lại rồi đánh đập cho hả giận. Nhưng thấy bụng cậu réo lên ầm ầm, nên mình đoán chắc là đói."

Mình tròn mắt. Sau đó nhếch môi, mỉa mai không thương tiếc:

"Hay đấy. Có khi nên đi làm thầy bói kiếm thêm thu nhập. Đoán chuẩn thật."

Josh bật cười sằng sặc trước câu nói của mình, kiểu như vừa được khen thật lòng.

"Cậu đúng là vui tính đó HaHa. Tên cũng cười, người cũng làm người khác cười."

Mình tròn mắt.

Gì vậy trời? Vừa bị bắt cóc, giờ lại bị biến thành cây hài quốc dân?

"Thôi ăn đi, nguội mất thì dở. Mình gọi loại gấp đôi phô mai đó, nghe nói con gái thích."

Josh đẩy hộp pizza lại gần, thậm chí còn đưa thêm một lon soda vị nho cực kỳ trẻ con.

Mình nhìn hộp pizza, rồi nhìn hắn, rồi lại nhìn pizza. Bao tử thì đang biểu tình rầm rộ, nhưng lý trí thì gào lên:

KHÔNG ĐƯỢC ĂN ĐỒ CỦA KẺ BẮT CÓC!

Khổ nỗi, mình là đứa cực kỳ không có lập trường khi đói.

Thế là... mình cắn một miếng.

Josh gật gù như đang xem buổi thử giọng đầu tiên của một chương trình Idol nào đó.

"Thấy chưa? Pizza của tụi mình cũng có tình người lắm."

Mình nhai chậm, nhìn hắn nghi ngờ.

"Vậy sau khi ăn pizza xong thì cậu tính làm gì mình? Mình cần biết để tiêu hóa nhanh."

Josh nhướng mày, làm bộ suy nghĩ như đang cân nhắc đặt vé xem phim.

"Cũng chưa nghĩ ra. Có thể là sẽ... thả cậu đi nếu cậu hát một bài tủ. Hoặc kể chuyện cười. Hoặc... mình sẽ chơi oẳn tù tì. Thắng thì thả, thua thì... giữ lại làm đầu bếp riêng. Cậu biết nấu cơm không?"

Mình muốn úp luôn cái hộp pizza vô mặt hắn.

"Biến thái mà còn thích tấu hài nữa. Cậu có chắc đây là băng nhóm xã hội đen không hay là hội thi improv kịch nghệ?"

Josh cười toe, ngồi bắt chéo chân như đang chill giữa resort.

"Đời xã hội đen giờ cũng cần giải trí mà. Giết người mãi cũng chán."

Mình thở dài. Thôi kệ, miễn chưa bị trói lại thì mình còn cơ hội sống sót.

Vậy nên mình tiếp tục gặm pizza, trong đầu bắt đầu lên kế hoạch... đập lon soda vào đầu hắn nếu có biến.

Josh khoanh tay, chống cằm nhìn mình đang nhai pizza, ánh mắt không giấu nổi sự tò mò.

"HaHa nè... cho mình hỏi thật nha..."

"Gì nữa?"

Mình ngẩng đầu lên, má vẫn còn phồng vì miếng pizza chưa kịp nuốt.

"Cậu học võ ở đâu vậy? Hồi nãy đánh như mấy đứa sát thủ trong phim Hàn á. Đạp một phát ba thằng lăn quay. Đẹp mắt ghê luôn."

Mình suýt nghẹn.

"Ủa rồi cậu bắt cóc người ta xong giờ phỏng vấn nghề nghiệp hả?"

Josh không thèm để ý câu móc mỉa, tiếp tục như MC gameshow:

"Thật đó. Cậu đập người bằng cặp như dùng chùy sắt, đâm bút như ninja, né đòn như mèo hoang... Ờ mà cậu có học ở lò nào đặc biệt không? Hay bố cậu từng gửi cậu đi... huấn luyện ngầm?"

Mình nghẹn luôn thật.

"Cậu đọc kịch bản truyện này rồi đúng không? Ai cho spoil?"

Mình trố mắt.

Josh ngó nghiêng xung quanh, nói nhỏ như đang tiết lộ bí mật quốc gia:

"Không giấu gì cậu, hồi xưa mình cũng từng học võ. Nhưng mà... mình chuyên môn ngã để né kiểm tra thể lực."

Mình phì cười, chưa kịp phản đòn thì hắn lại nói tiếp:

"Mà nè, nếu sau này cậu có dư thời gian, cậu có thể dạy mình vài chiêu không? Coi như làm bạn. Mình hứa không bắt cóc nữa, cùng lắm là gọi video học võ thôi."

Mình ngừng nhai, lắc đầu cười cười.

"Dạy võ cho cậu để cậu về đánh người à? Mình có ngu đâu."

Josh giơ tay, ra vẻ thành khẩn.

"Không mà! Chỉ là... đôi khi bị đàn em bật lại, mình cũng muốn tự tin xử lý nhẹ nhàng chứ không phải lúc nào cũng 'gọi mẹ'."

Mình trợn mắt.

"Cậu mà có mẹ dắt đi xử lý đàn em thì mình đổi tên luôn đó."

Josh nhún vai.

"Ờ thì... không có, nhưng mình cũng muốn một ngày nào đó được mẹ tự hào vì không chỉ giỏi bắt cóc mà còn biết... tránh bị ăn đòn."

Mình ngả người ra sau, thở dài ngao ngán.

"Cậu là trùm xã hội đen hài nhất mình từng gặp đó."

Josh mỉm cười, lại đẩy cho mình thêm miếng pizza nữa.

"Thôi ăn đi. Lát Gray mà tới là hết vui liền đó."

Mình liếc hắn, cầm pizza nhai nhồm nhoàm, trong lòng thầm nghĩ:

Gray mà tới chắc không cứu mình liền đâu, còn phải đứng chửi nhau với thằng này một hồi nữa.

Josh ngồi xuống đối diện mình, vẻ mặt nghiêm túc một cách khó hiểu. Hắn khoanh tay lại, như thể chuẩn bị đưa ra một thỏa thuận bí mật.

"Cậu biết đấy, HaHa, những chuyện như thế này chẳng ai muốn đi đến kết cục xấu. Cậu giúp mình một chút, mình sẽ để cậu về."

Mình nhướn mày, tò mò.

"Giúp cậu cái gì?"

Josh mỉm cười, giọng nói như thể hắn đang làm điều thiện nguyện.

"Chỉ là một vài điều nhỏ thôi. Chẳng hạn, để lại số điện thoại cho mình, để chúng ta có thể giữ liên lạc. Bạn bè của nhau mà, không cần phải quá nghiêm túc."

Mình cười khẩy, lén nhìn chiếc điện thoại đang nằm trong túi đồ, thật tiếc khi nó không có mặt bên mình lúc này. Nhưng rồi mình lấy lại bình tĩnh, rút ra cái bút và ghi số điện thoại vào tờ giấy.

"Đây, số của mình. Đừng làm gì ngu ngốc."

Josh nhận lấy tờ giấy, mỉm cười hài lòng.

"Tốt. Cậu đúng là một cô gái thông minh. Cứ để mọi chuyện trôi đi, mình sẽ thả cậu về."

Rồi hắn vẫy tay như thể ra lệnh.

Mình đứng dậy, bước ra ngoài. Cảm giác thoải mái khi được thả ra khỏi "sào huyệt" của hắn khiến mình cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.

Nhưng chưa kịp thở phào, một âm thanh động cơ xe vang lên, rồi đột ngột có mấy chiếc xe lao đến chắn ngang đường mình.

Mắt mình vừa liếc qua, nhận ra đội quân đến giải cứu. Một chiếc xe Jeep đỗ lại ngay trước mặt, cửa mở, và ngay lập tức những gương mặt quen thuộc xuất hiện: Gray, Rowan, và... Bill.

Đôi mắt Gray lấp lánh sự lo lắng, nhưng khi nhìn thấy mình bình an vô sự, hắn lại đổi sang biểu cảm "tức muốn đập đồ vật gần nhất".

"HaHa!"

Gray hét lên, giọng không thể giấu nổi sự tức giận.

"Cậu không sao chứ? Mới nãy mình tìm không thấy cậu đâu, mà cậu lại... cười nói với tên đó?"

Mình liếc nhìn Josh một cái, sau đó quay sang Gray, nở nụ cười vô tội.

"Cậu ấy mời mình ăn thôi mà, Gray. Không có gì đâu, đừng lo."

"Không có gì sao?"

Rowan lên tiếng, mắt vẫn đầy sự nghi ngờ.

"Cậu biết tụi mình lo lắng như thế nào không? Trong khi đó cậu..bình thản ăn uống với cái tên mới bắt cóc cậu hả?"

Mình trả lời, lộ vẻ ái nái

"Mình cũng không ngờ có chuyện này mà. Cậu nhìn mình đi cũng đánh nhau một sống một còn với cái tên này chứ bộ, ai mà có ngờ hắn lại mời mình ăn đâu chứ?"

Gray vẫn không tin lắm, nhưng cuối cùng cũng thở dài, quay sang Josh, đưa ra lời cảnh cáo.

"Đừng bao giờ đụng vào HaHa nữa. Nếu không, lần sau không chỉ là pizza đâu, tao sẽ mang đến cả món... 'bài học' dành cho mày."

Mình chỉ mỉm cười, cảm thấy vừa như được giải cứu lại vừa như là... bị chửi thầm.

Nhưng thôi, ít nhất hôm nay mình đã tránh được một trận đòn, và có thêm một người bạn mới, dù là hơi kỳ quặc.

Khi Gray tiến lại gần, định đưa mình về, một tia sáng lóe lên trong đầu mình.

Chết tiệt, mình đang trốn Gray và Rowan mà, làm sao có thể dễ dàng đi cùng họ được? Cảm giác như thể cả thế giới đang nhìn mình lúc này.

Cái cảm giác không muốn đối mặt với hai tên đó lại xuất hiện, và ngay lập tức, mình không nghĩ ngợi gì nhiều.

"Gray, Rowan!"

Mình la lớn, rồi vội quay người chạy như bay về phía chiếc xe Alan đang đậu gần đó. Không chần chừ, mình nhảy vào ghế trước, quỳ xuống ngay trước mặt cậu ấy, làm ra vẻ cầu xin.

"Alan, cứu mình! Chở mình đi, nhanh lên!"

Alan giật bắn người nhìn mình một cách ngạc nhiên, nhưng rồi lại thở dài, có lẽ cậu ấy đã quen với những tình huống như thế này rồi.

Cậu ấy gật đầu và ngay lập tức nổ máy xe, lao đi như một cơn gió, bỏ lại phía sau tiếng la lối của Gray đang vang vọng.

Cả hai tên đó vẫn đứng đó, không thể tin nổi.

Mình ngả người ra ghế, thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác như vừa thoát khỏi sự kiểm soát của một thế lực nào đó.

Alan nhìn mình, có chút gì đó đùa cợt.

"Lại đang trốn chạy gì đấy à?"

Mình chỉ biết cười khẩy.

"Cậu không biết đâu, Gray và Rowan không phải là hai người dễ đối phó đâu. Họ sẽ lùng sục mình như sói săn mồi."

"Vậy mà cậu vẫn chui vào xe mình như thế này à? Không sợ mình phản bội à?."

Mình chỉ nhún vai, mỉm cười gian xảo.

"Chắc cậu không muốn làm kẻ phản bội đâu, đúng không? Hãy xem đây là cơ hội để chứng tỏ tình bạn của chúng ta."

Alan không nói gì thêm, chỉ tăng tốc, và mình biết rằng không gì có thể ngăn chúng mình lại lúc này. Cảm giác tự do lạ kỳ làm mình thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Mình chưa kịp thở phào thì đã nhận ra mình đã đánh giá quá thấp hai tên quỷ vương này. Gray và Rowan không phải là những người dễ dàng bỏ qua một con mồi như mình.

Cả hai như những tay đua chuyên nghiệp, chiếc xe của họ lao như bay phía sau, còn cái xe Alan thì chẳng thể nào bám kịp.

Mình đang cố gắng giữ bình tĩnh, cầu nguyện thầm với Chúa, hy vọng rằng, dù thế nào đi nữa, đừng để hai tên này đuổi kịp. Nhưng... có vẻ như Chúa không nghe lời cầu nguyện của một kẻ đang trốn chạy.

Mới chớp mắt một cái, chiếc xe của Gray bẻ lái một cái sắc lẹm, chắn ngay trước mặt xe của Alan. Mình gần như không thể kịp phản ứng.

Chiếc xe của Alan phanh gấp, khiến mình và cậu ấy bị đẩy về phía trước, chiếc xe dừng lại trong tiếng lốp rít trên mặt đường.

Và rồi, như trong những cảnh phim hành động kinh điển, hai cái cửa xe bật mở. Gray và Rowan bước ra, mặt họ đầy cơn giận dữ. Không lời nào được thốt ra, họ lao đến, lôi mình ra khỏi xe như lôi một tên tội phạm.

Mình chẳng có cơ hội phản kháng.

Cả hai kéo mình như thể mình là một món đồ chơi, mình chỉ biết kêu lên trong lòng:

"Đời mình sắp tàn rồi..."

Mình cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát ra khỏi tay của họ. Gray và Rowan không hề có ý định nhẹ tay với mình, chắc chắn rồi. Họ đang nổi điên.

"Cậu đúng là không thể yên ổn nổi một ngày nào!"

Gray gầm lên, khuôn mặt anh ta đỏ bừng vì giận dữ.

Rowan chỉ đứng nhìn, vẫn không thể hiện quá nhiều cảm xúc, nhưng ánh mắt lạnh lùng của cậu ta khiến mình cảm thấy như bị đóng băng.

Mình nhìn lại Alan, cậu ấy đứng bên ngoài xe, cũng chẳng thể làm gì. Chỉ biết nhìn mình bị lôi đi mà không thể cản được.

"Đi với tụi này đi, HaHa. Cậu nghĩ mình có thể thoát được không?"

Gray tiếp tục giận dữ nói, và mình biết mình chẳng thể tránh khỏi việc bị lôi đi.

Vậy là cuộc chạy trốn của mình kết thúc, nhưng chẳng phải theo cách mình tưởng.

Mình bị quăng vào ghế sau xe Gray như... một cái thùng hàng bị trả về kho. Cánh cửa đóng sầm lại ngay sau đó, tạo ra một âm thanh như dấu chấm hết cho cái gọi là "cuộc đào thoát huy hoàng" của mình.

Gray ngồi phía trước, gân cổ nổi như dây điện cao thế, còn Rowan ngồi kế bên mình, ánh mắt như tia laser quét từng milimet cảm xúc trên mặt mình.

Chưa đầy ba giây sau khi xe lăn bánh, màn tra khảo bắt đầu.

"Cậu tính đi đâu?"

Gray nghiến răng nghiến lợi hỏi, mắt vẫn dán vào gương chiếu hậu như thể sợ mình biến mất lần nữa.

"Ờm... tản bộ tiêu hóa pizza,"

Mình trả lời tỉnh bơ, tay chống cằm, vẻ mặt mơ màng như đang nhớ lại một buổi dã ngoại lãng mạn.

"Pizza?" Rowan hỏi, giọng lạnh tanh.

"Ừ, loại phô mai kéo sợi á. Siêu ngon luôn. Mấy cậu nên thử, nếu không sẽ hối hận đó."

Gray đập mạnh vô vô-lăng.

"HaHa! Đừng có đùa giỡn nữa! Cậu biết mình đã lo như thế nào không?!"

"Thì...mình cũng không ngờ cái tên đó bị điên mà. Đánh nhau với mình, máu đỏ lệ rơi cho đã rồi chiêu đãi mình như khách quý đâu."

Mình nhún vai, vẫn tỉnh như sáo.

Rowan quay sang, mặt không cảm xúc nhưng giọng điệu đầy cảnh báo:

"Cậu có biết nếu Bill không chạy về kịp thì giờ này—"

"Mình vẫn đang ăn pizza."

Mình chen ngang, cố gắng nghiêm túc nhưng kết quả lại thành ra như đang... cà khịa.

"Thật đấy, Josh còn định mời mình món tráng miệng nữa kìa."

Gray gầm lên: "CẬU CÒN DÁM NHẮC TÊN NÓ?!"

Mình chống tay lên trán, thở dài mệt mỏi kiểu diễn sâu:

"Gray, mình nói thật đó. Có phải hai cậu khôn thèm tin mình luôn sao?"

"HA—HA!"

Cả hai đồng thanh hét lên, mà âm lượng đủ làm mình muốn... chui ra khỏi xe luôn.

Thật ra lúc đó mình cũng hơi sợ đấy. Nhưng phản xạ sinh tồn kiểu HaHa là: nói càng nhảm càng sống lâu.

Thế là mình tiếp tục giả vờ nhớ lại:

"À, mà Josh nói mình đánh đấm giỏi, hay lắm luôn đó. Hai cậu không nghĩ mình nên đi thi 'Siêu trí tuệ - phiên bản đánh nhau' à?"

Gray và Rowan nhìn nhau, rồi cùng nhìn mình kiểu:

"Cái sinh vật này... ai lỡ thả ra thế?"

Và thế là, thay vì cứu nạn nhân, họ lại đang muốn... chôn sống nạn nhân luôn cho xong.

Tưởng đâu sau màn "áp giải tù nhân" về nhà, mình sẽ được yên thân, ngả lưng lên giường khóc thầm vài dòng rồi ngủ một giấc cho quên đời.

Nhưng KHÔNG.

Cuộc đời mình, từ khi quen hai con người kia, đã không còn chữ "bình yên" trong từ điển nữa.

Xe vừa dừng trước cổng, mình chưa kịp thở phào thì Gray và Rowan đã... tự nhiên như ruồi mà mở cửa bước xuống, rồi lững thững đi thẳng vô nhà mình như thể đây là biệt thự nghỉ dưỡng riêng của họ vậy.

"Ơ, khoan đã! Hai người tính làm gì đó?"

Mình lật đật chạy theo, miệng hét lên.

Gray quay lại, nhướng mày:

"Vào nhà."

Rowan nhẹ nhàng hơn, nhưng câu nói thì y chang quả bom nổ chậm:

"Cậu nghĩ sau tất cả những gì vừa xảy ra, bọn mình sẽ để cậu một mình sao?"

"Ơ... thì..." – mình lắp bắp, còn não thì đang cố tìm cách đuổi khách.

Gray thản nhiên đá giày ra, bước vô như chủ nhà, rồi còn rướn người lấy gối trên ghế sofa, đập đập cho mềm như chuẩn bị ngủ tại chỗ. Rowan thì vào bếp, mở tủ lạnh như đang tìm... nước thánh cứu rỗi sự kiên nhẫn.

"Tóm lại."

Gray chống nạnh, quay sang nhìn mình.

"Nếu cậu không nói rõ ràng lý do tại sao lại trốn tránh bọn mình, thì đừng mong tụi này rời khỏi đây."

Mình đứng chôn chân, miệng há hốc.

Cái gì? CẢ HAI TÊN ĐÓ ĐỊNH ĐÓNG ĐÔ Ở NHÀ MÌNH THIỆT HẢ?!

Mình nuốt nước bọt cái ực, cố gắng cười trừ:

"Ờ thì... nhà mình không có đủ chăn gối, cũng không có đồ ăn, cũng không có... kiên nhẫn để tiếp hai cái đầu nóng đang đứng trước mặt đây."

Gray vỗ vai mình, nở nụ cười lạnh như đá tảng rơi vô tim:

"Vậy thì bắt đầu nói đi. Mình có thể ngủ trên ghế, Rowan có thể ngủ dưới sàn. Nhưng cậu—cậu sẽ không được ngủ nếu chưa khai hết."

Mình ngồi phịch xuống, tay ôm đầu.

Xong rồi. Xong đời mình rồi.

Thà bị Josh bắt cóc tiếp còn dễ thở hơn bị hai "máy tra khảo cảm xúc" phiên bản sống này giam lỏng trong chính nhà mình.

Thần linh ơi, ai đó cho con nút thoát game đi...

Không! Dù có dùng cực hình, dù có lôi kéo cả FBI, CIA, hay thậm chí là nhóm điều tra X-Files tới thì mình cũng... không nói.

Vì một lý do rất đơn giản:

mình còn chưa tịnh tâm lại để nói cái gì!

Mình ngồi giữa hai "máy tra khảo sống" — một Gray mặt lạnh như tiền, một Rowan thì dịu dàng nhưng ánh mắt bén như dao gọt trái cây.

Họ hỏi dồn dập như đang chơi trò "Ai là triệu phú" mà mình chỉ là con gà không biết ABC là gì.

"HaHa, rốt cuộc cậu định lẩn tránh tụi này tới bao giờ?"

"HaHa, tại sao cậu chạy khỏi căn tin?"

"HaHa, cậu có biết tụi này lo lắng thế nào không?"

HaHa, HaHa, HaHa!

Mình là cái bảng thông tin à?! Sao ai cũng hỏi vậy!!

Mình cắn môi, cố giữ bình tĩnh, gồng mình chịu đựng như một chiến sĩ cách mạng bị bắt vào đồn. Chết cũng không hé răng. Lúc này mà lỡ cảm xúc vỡ òa ra, chắc mình sẽ nói hết từ A đến... tận Zeta.

Không gian lặng ngắt như tờ. Căng như dây đàn.

Và rồi...

"Ục..."

Một tiếng gầm rền từ vùng bụng phát ra như tuyên ngôn độc lập phản chủ.

Rõ to. Rõ ràng. Rõ khổ.

Gray đang nhíu mày, đập nguyên bàn tay lên trán như đang bị cảm cúm bất ngờ. Rowan thì chỉ nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, ánh mắt như thể đang suy nghĩ

"Vì sao mình lại chọn kiếp này?"

Mình ngồi gượng cười, tay đặt lên bụng dỗ dành:

"Ờm... chắc do lúc bị bắt cóc mình ăn có... hai miếng pizza thôi... nên hơi đói lại..."

Gray trừng mắt, Rowan chống nạnh. Hai người kia đồng thanh:

"Đói mà còn bày đặt giấu chuyện?!"

Mình giơ hai tay đầu hàng:

"Ờ thì... đói thì có thể ăn, còn tổn thương thì... từ từ tịnh tâm mới giải thích được mà..."

Gray lườm mình kiểu

"Được lắm, tí nữa đừng hối hận", còn Rowan đã lặng lẽ đi xuống bếp mở tủ lạnh.

Tra khảo tạm hoãn. Vì... nhân đạo với người sắp đói xỉu.

Ai bảo bụng mình phản chủ đúng lúc chứ?