Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 32



Chương 32: Cuộc nói chuyện trong đêm

Nội tâm Hazel:

Thật sự không thể tin nổi. Cuộc đời mình rốt cuộc đã bước vào cái vũ trụ nào mà lại gặp phải hai nhân vật... nói được, làm được – theo đúng nghĩa đen!

Hai cái tên Quỷ Vương ngàn năm đó — Gray và Rowan — đang tính ngủ lại nhà mình tối nay.

Mình không đùa đâu. HỌ ĐANG Ở ĐÂY. NGỦ Ở ĐÂY. THẬT SỰ.

Xin hỏi: đây là nhà mình hay khu nghỉ dưỡng quốc tế? Ai cho phép check-in mà không cần booking?

Và quan trọng hơn là — ai cho phép tụi này check-in tự nhiên như ruồi vậy hả trời?!!

Đỉnh cao của sự choáng là khi mình phát hiện không biết từ lúc nào, hai tên này đã có đầy đủ mọi thứ sinh hoạt cần thiết trong nhà mình.

Có đồ thay. Có gối riêng. Có cả... bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt và sữa tắm riêng biệt.

Mình đi như người mộng du đến gần bếp, nơi Rowan đang thảnh thơi chuẩn bị bữa khuya như một ông chủ bếp Michelin chính hiệu.

Cố nén sự rối loạn tâm thần, mình hỏi:

"Rowan... hai cậu có đồ thay trong nhà mình từ khi nào vậy?"

Cậu ta quay sang, nụ cười dịu dàng như đang kể về việc hôm nay trời đẹp:

"Lúc cậu đi tắm, Gray đã gọi người đem quần áo, đồ dùng cá nhân và cả chăn gối tới. Cậu không cần lo đâu, tụi mình tự lo được."

Mình đứng hình như bị đóng băng trong tư thế ôm đầu. Đầu óc trống rỗng. Tim ngừng đập. Niềm tin tan vỡ.

Hai người này đúng là định chiếm cứ luôn nhà mình rồi.

Vừa nghĩ tới đó, Gray bước từ cầu thang xuống, tay lau mái tóc còn ướt. Cậu ta mặc áo thun đơn giản, quần thể thao, dáng vẻ thoải mái như ở nhà mình... à nhầm, ở nhà CẬU TA vậy.

Cậu ấy nhìn mình rồi nheo mắt:

"Sao? Đứng giữa nhà làm gì thế? Vẫn chưa tiêu hóa xong pizza à?"

Lúc đó mình chỉ muốn hét lên:

"TIÊU HÓA KHÔNG PHẢI VẤN ĐỀ!! MẤT QUYỀN SỞ HỮU NHÀ Ở MỚI LÀ VẤN ĐỀ!!!"

Mình thật sự... hoang mang tột độ.

Đầu óc vẫn còn chưa hoàn hồn sau cú sốc "hai Quỷ Vương xâm chiếm nhà riêng", thì một cú sốc nữa lại ập đến.

Gray — không nói không rằng — đi thẳng đến tủ nhỏ phía góc tường, mở đúng ngăn, lấy ra... hộp cứu thương.

CHÍNH XÁC. KHÔNG LỆCH MỘT MILI.

Mình đứng hình nhìn cái cảnh đó như vừa chứng kiến một... phi vụ đột nhập có kế hoạch từ trước.

Ủa? Sao cậu biết mình để thuốc ở đó? Mình còn không nhớ nữa mà???

Chưa kịp thốt thành lời, Gray đã ung dung bước lại gần, ngồi xuống đối diện mình với vẻ mặt "cậu định trốn cũng vô ích thôi".

"Đưa tay đây."

Mình cứ như cái máy, đưa tay ra theo bản năng. Đầu thì vẫn lùng bùng, mắt thì nhìn Gray mở hộp cứu thương thành thạo như đang... mở tủ lạnh nhà mình lấy nước.

Gray nhẹ nhàng sát trùng vết thương do trận chiến với Josh để lại trên cánh tay mình, không nói gì nhiều, nhưng động tác lại cẩn thận tới mức mình thấy hơi... lúng túng.

Mình cảm thấy bản thân giống một nhân vật trong phim tâm lý tội phạm, và Gray là FBI nội gián cài trong nhà mình lâu năm.

Cậu ấy cẩn thận băng bó cho mình xong, rồi thản nhiên như không có gì lạ, hỏi thêm một câu nữa khiến mình muốn rớt ghế:

"Cậu có ăn khuya không? Tủ lạnh còn mỳ không?"

Mình thật sự, thành thật, chân thành mà nói — không biết nên khóc hay nên cười.

Cái cảm giác khi bạn muốn đuổi người ta ra khỏi nhà, mà người ta vẫn thản nhiên lục tủ lạnh, nấu mì, băng bó vết thương cho bạn, rồi rút điện thoại đặt báo thức ngủ lại... nó đúng kiểu:

"Ủa? Vậy còn mình? Mình là ai? Đây là đâu? Nhà này là của ai vậy chứ?"

Mình thở dài cái rụp, cố gắng gom lại chút tàn tích quyền lực cuối cùng của chủ nhà, bước tới sát bên Gray và Rowan, lấy hết khí chất mình có, ngẩng mặt lên như một người sắp đuổi tà:

"Ờm... giờ cũng khuya rồi, hai cậu có tính... về không?"

Rowan không ngước lên, vẫn chăm chú trộn trứng trong tô.

"Không."

Mình nhíu mày, quay sang Gray.

"Còn cậu?"

Gray trả lời tỉnh queo:

"Nãy nói rồi mà. Không nói lý do cậu trốn bọn này, thì bọn này không về."

Lại còn "bọn này" nữa! Trình độ xưng hô tổ đội này đang tăng theo cấp số nhân à?!

"Chứ hai cậu định ngủ đâu?"

Mình cố gắng vớt vát, hy vọng có thể bóc phốt được thiếu sót trong kế hoạch thần sầu của họ.

Rowan chỉ ra phía sau bằng cằm:

"Ghế sofa dài, thêm nệm nữa là ngon lành. Gray nằm dưới, mình nằm trên. Đã phân chia ranh giới rõ ràng."

Gray gật đầu xác nhận như đang ký kết hiệp định Geneva.

Mình bỗng muốn bật khóc trong lòng. Đến cả kế hoạch "ở lì" cũng có sơ đồ bố trí nội thất rõ ràng nữa rồi?!

Quá tuyệt vọng, mình quay người, thầm nghĩ:

"Chắc lát nữa mình đi ngủ, họ còn lên mạng đặt giấy khai sinh tên mình đổi thành 'Nạn Nhân Bị Quỷ Vương Chiếm Nhà' mất thôi."

Mình quay về phòng, đóng cửa nhẹ nhàng như một bà cụ buông rèm che giấc mơ.

Mình còn chưa kịp trốn tránh hiện thực thì tiếng gõ cửa vang lên như tiếng chuông tử thần.

"Xuống ăn tối đi."

Giọng Rowan nhẹ nhàng, nhưng mang năng lượng... không từ chối được.

Cái gì? Tối rồi à? Sao nhanh vậy?

Mình vừa chui vào phòng nấp nỗi uất nghẹn chưa tròn ba phút mà?

Mình bật dậy, lò dò mở cửa, chỉ hé hé đúng 3cm để thò đầu ra, ánh mắt đầy đề phòng như... nạn nhân trong phim kinh dị.

"Rowan, cậu làm gì vậy? Sao gọi mình như mời tiệc sinh nhật vậy?"

Rowan khoanh tay tựa vào tường, ánh mắt long lanh như đang quảng cáo sản phẩm nồi chiên không dầu:

"Vì giống tiệc sinh nhật thật mà. Có canh rong biển, gà chiên mật ong, trứng cuộn kiểu Nhật, cơm cuộn cá hồi và... à, có cả bánh pudding xoài."

Mình sặc nhẹ trong họng.

Cái gì cơ? Đây là tiệc buffet Nhật - Hàn chứ không phải bữa tối đơn thuần nữa rồi?!

Mình theo cậu ta xuống bếp trong trạng thái vừa đói, vừa sợ — đói vì bụng réo từ chiều, sợ vì không biết tiếp theo mình còn sống nổi với hai tên này bao lâu nữa.

Vừa bước vào, mình thật sự bị choáng ngợp.

Bàn ăn sáng bóng, đồ ăn xếp gọn gàng, thậm chí còn có nến thơm đang cháy. Gray thì đang... gọt táo trong góc, ánh mắt tập trung như đang luyện tập thi lên đại sư gọt trái cây quốc tế.

Mình ngồi xuống bàn, không kìm được, hỏi nhỏ:

"Đây... là tiệc cảm ơn hay lễ tống biệt?"

Rowan ngồi đối diện, đưa tay rót nước cho mình, cười nhạt:

"Không. Đây là 'Tiệc ép cung'. Ăn no rồi thì kể lý do vì sao trốn bọn mình đi."

Gray gật đầu, đặt táo đã gọt xong vào đĩa, giọng trầm trầm:

"Chính xác. Ăn đi, đừng để bụng đói làm mờ tâm trí. Rồi nói. Không nói không ngủ."

Mình nhìn chén cơm, nhìn bánh pudding, rồi lại nhìn hai "kẻ tra khảo" trước mặt.

Mình thở dài trong đầu:

"Bị bắt cóc một lần rồi, giờ lại bị 'giam dưỡng' kiểu mới... Thôi thì, ăn trước đã. Chết thì chết no."

Ăn xong, Gray bắt đầu đứng dậy thu dọn bàn ăn.

Ừ, bạn không nghe lầm đâu. GRAY. ĐANG. DỌN. BÀN.

Còn Rowan? Cậu ta xắn tay áo, đi thẳng vào bếp rửa chén với tốc độ của một master chef về hưu.

Mình nhìn cảnh tượng ấy, lòng rối như tơ vò.

Một phần cảm động, phần còn lại... hoảng sợ.

"Tụi này sắp hành hình mình theo kiểu sạch sẽ văn minh hả?"

Nghĩ thế nên mình bắt đầu lùi nhẹ về phía cầu thang, mỗi bước như ninja.

Chỉ cần lên tới phòng, khóa cửa, chui vào chăn là thoát. Chưa kịp mừng, bóng Gray đã đứng chặn ngay chân cầu thang, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt híp lại nguy hiểm như thể mình vừa trốn trại.

"Đi đâu đấy?"

Mình bật cười hề hề:

"Ờm... mình chỉ... đi lấy kem đánh răng thôi."

Gray nhíu mày: "Phòng tắm bên này."

"À... đúng rồi ha. Tự nhiên quên mất, não cá vàng mà."

Mình lùi lại, bị tóm gọn, lôi ra sofa như bao gạo.

Rowan từ bếp đi ra, phủi tay, ngồi khoanh chân đối diện mình.

Gray đứng một bên, nhìn xuống như đang chuẩn bị lấy lời khai tội phạm.

Cuộc "hỏi cung" bắt đầu.

Rowan nhẹ nhàng hỏi:

"Vậy, giờ kể được chưa? Tại sao lại trốn cả hai bọn mình?"

Mình mỉm cười đầy... vô tội:

"À, chuyện dài lắm. Nhưng tóm gọn là... hôm nay trời đẹp, chim hót líu lo, mình thấy buồn buồn nên đi dạo thôi."

Gray cau mày:

"Dạo ở đâu mà không ai tìm thấy suốt nửa ngày?"

Mình gật gù:

"Đó là kỹ thuật dịch chuyển tức thời của mình. Rất tiếc chưa thể truyền dạy."

Rowan: "...Cậu đang đùa à?"

Mình giả vờ ngơ ngác:

"Ủa? Không lẽ không vui hả?"

Gray ngồi xuống, chống tay lên cằm:

"HaHa. Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của bọn này."

Mình chống tay lên cằm, nghiêm túc trả lời:

"Mình đâu có. Mình chỉ là... đang test phản xạ thần kinh hai cậu thôi."

Hai người nhìn nhau, rồi cùng thở dài.

Đúng kiểu ông nói gà, bà nói vịt, con nói... rắn lục.

Tưởng như màn thẩm vấn đã đạt tới đỉnh điểm căng thẳng nhất rồi, vậy mà... vũ trụ vẫn không buông tha mình.

"Ting!"

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn phòng im phăng phắc, nghe mà như tiếng kèn... đưa tang.

Mình co rút lại theo phản xạ, trong lòng cầu nguyện:

"Làm ơn là tin khuyến mãi... Là quảng cáo mì gói cũng được... Đừng là..."

Nhưng Chúa không nghe lời cầu nguyện của mình.

Trước khi mình kịp cầm điện thoại, Rowan — người ngồi gần hơn — đã tiện tay nhấc lên.

Cậu ta nhìn màn hình, đôi mắt vốn dịu dàng... tắt điện.

Còn miệng thì từ từ nhếch lên một nụ cười đáng sợ hơn cả phim kinh dị Nhật Bản.

Rowan giơ điện thoại lên, đưa cho Gray cùng xem, rồi đọc rõ từng chữ như đang tuyên án:

Từ: ( 555) *******

Nội dung: "Là mình. Josh đây. Hãy cho mình cuộc hẹn khi cậu rảnh nha. Chúng ta sẽ cùng ăn gà rán."

...

HẾT. HẾT THẬT RỒI.

Gray thì đứng hình 3 giây, sau đó quay sang nhìn mình như thể muốn triệu hồi lửa địa ngục.

Rowan thì... giao diện đã chuyển sang chế độ ác ma, mình thấy được cả tên mình đang bị khắc lên bia mộ.

Mình cố gắng ngoi lên ghế, nặn ra nụ cười vô tội:

"Ơ thì... cậu ấy chỉ hỏi món ăn thôi mà. Đâu có... đâu có gì nghiêm trọng đâu ha? Mình còn chưa trả lời mà..."

Gray cười nhạt, giọng trầm hơn cả âm trầm piano:

" Vậy nếu bọn mình không vô tình đọc được... thì cậu sẽ đi ăn gà rán với Josh à?"

Rowan thì chống cằm, mắt vẫn dán vào tin nhắn:

"Hẹn hò phong cách gangster à? Ngon ha. Rồi sao, cậu có định đi hẹn hò với tên đó không?"

Mình bối rối gãi đầu, mồm thì lắp bắp:

"Không không, không phải hẹn hò... chỉ là ..."

Lúc đó, mình nhận ra:

Đây không còn là cuộc thẩm vấn nữa. Đây là... tòa án nhân dân phiên đặc biệt, và mình chính là bị cáo vừa bị Josh đẩy xuống hố tử hình bằng một tin nhắn.

Mình ngồi giữa hai cái nhìn đâm xuyên như tia laze, tim đập nhanh như vừa bị ném xuống máy chạy bộ ở tốc độ cao nhất. Mồ hôi bắt đầu túa ra, nhưng không phải vì nóng, mà vì... hậu quả của việc cho tên Josh số điện thoại.

Mình hít một hơi thật sâu, mặt nghiêm túc lại, giơ hai tay lên đầu như đầu hàng, rồi buông một câu chốt:

"Được rồi! Mình khai! Mình lật bài ngửa!"

Gray và Rowan đồng loạt chớp mắt, như không tin vào tai mình.

"Hai cậu muốn biết tại sao mình trốn đúng không?"

Mình đứng dậy, hất tóc như trong phim truyền hình Hàn Quốc ,mặc dù tóc có hơi rối và bết mồ hôi.

"Vì mình hoang mang! Mình sợ! Mình đang không hiểu cái gì đang diễn ra nữa!!"

"Bỗng nhiên một ngày, mình được hai cái tên đẹp trai như tạc tượng – nhưng cũng đáng sợ như trùm cuối game kinh dị – đòi quan tâm, đòi hỏi câu trả lời, đòi phải rõ ràng... mà rõ ràng cái gì?? Mình còn chưa rõ chính mình nữa là huống chi hai cậu!"

Gray khựng lại, ánh mắt dịu đi một chút. Rowan cũng hơi nhướng mày như đang... phân tích tâm lý tội phạm.

"Mình trốn không phải vì ghét. Cũng không phải vì muốn chơi đùa. Mà vì... nếu mình phải chọn, mình sợ sẽ làm tổn thương một trong hai người."

Mình ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi như vừa chạy 5 vòng sân trường.

"Mà mình không muốn mất ai cả."

Không khí im ắng bao trùm. Gray nhìn Rowan. Rowan nhìn Gray. Mình thì nhìn... vào hộp khăn giấy vì nước mũi sắp chảy.

Cuối cùng, Gray thở dài, lẩm bẩm:

"Ít ra cũng còn có lương tâm."

Rowan khoanh tay, gật đầu:

"Lời khai chấp nhận được. Tạm hoãn tử hình."

Mình thở phào như vừa thoát khỏi ghế điện, nhỏ giọng:

"...Vậy là tha cho mình rồi ha?"

Cả hai nhìn nhau, rồi đồng thanh:

"Không."

Gray ngồi xuống bên cạnh, mắt nghiêm túc:

"Tụi này sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ, nhưng tụi này cũng không lùi. Vì tụi này thích cậu."

Rowan tựa lưng vào ghế, cười nhẹ:

"Và thích không phải kiểu thích chơi cho vui."

Mình lúc này chỉ biết... ngồi ôm gối, gào thét trong lòng:

"Mình mới là người cần được giải cứu nè! Ai đó làm ơn gọi cảnh sát cảm xúc đi!!"

Sau màn "lật bài ngửa" như thể vừa kết thúc một phiên tòa xử án hình sự, cả ba tụi mình ngồi im phăng phắc trên ghế sofa như ba bức tượng đá đang chờ trùng tu.

Không ai nói gì. Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, và tiếng gió thổi lùa qua khe cửa sổ – như đang cố khuấy động cái bầu không khí vừa mới hạ nhiệt được chút xíu.

Mình cúi đầu nhìn ngón tay, Gray thì nhìn trần nhà như đang suy nghĩ về ý nghĩa cuộc đời, còn Rowan thì khoanh tay... nhìn mình, nhìn rất lâu.

Và rồi...

"Vậy vụ đi du học là thật hả?"

...Thế là hết. HẾT.

Không khí vừa dịu xuống một tí, giờ lại căng như sợi dây đàn bị vặn tới mức sắp đứt.

Mình giật mình ngẩng đầu, môi run run:

"...Hả?"

Rowan vẫn điềm nhiên như đang hỏi chuyện thời tiết:

"Du học. Cậu tính khi nào đi? Đi bao lâu? Tụi này nằm trong kế hoạch hay không?"

Gray quay sang nhìn mình, ánh mắt sắc bén như tia X-quang:

"Lúc này tính giấu luôn chuyện đó luôn à?"

Mình nuốt nước bọt, rướn vai cười gượng:

"Thì... chưa có chắc mà, chỉ là... dự định thôi. Chưa rõ ràng..."

Rowan nhướng mày:

"Nên cậu nghĩ trốn đi, đi chơi với Bill, đi ăn pizza với tên bắt cóc sẽ giúp cậu... 'rõ ràng' hơn?"

Gray cười khẩy một cái, kiểu cười không hề có tí vui nào:

"Hay là đi rồi, tính gửi thư tạm biệt? 'Mình đi rồi nha, đừng nhớ mình quá, pizza ngon lắm, chúc hai cậu may mắn!'"

Thật sự có cảm giác như mình đang chơi một ván cờ mà đối thủ có hai người, còn mình thì chỉ còn mỗi con tốt thoi thóp.

"Thôi được rồi!!!"

Mình hét lên, đứng phắt dậy

"Hai cậu muốn biết hết đúng không? Thì nghe đây: Mình không chắc mình có đi hay không, vì nếu đi... thì phải bỏ lại hai cậu. Mà mình không muốn điều đó!"

Không khí lại rơi vào im lặng. Nhưng lần này là loại im lặng... biết cảm động.

Rowan nhấp môi, gật gù như đang xử lý thông tin. Gray thì chống tay lên cằm, mắt không rời mình.

Cuối cùng, Rowan buông một câu:

"Vậy thì đừng đi."

Gray tiếp lời:

"Ít nhất, đừng đi trước khi tụi này có cơ hội khiến cậu không muốn đi nữa."

Mình lúc này... chỉ biết ôm đầu, và thầm nghĩ:

"Mình có cảm giác... mình mới ký hợp đồng bán linh hồn cho hai con quỷ đội lốt hoàng tử."

Mình nhìn hai người họ – một thì đang khoanh tay như thể nếu mình dám hé răng thêm chữ "du học", cậu ta sẽ khóa miệng mình lại bằng băng keo; người kia thì tựa lưng vào ghế, tay gõ gõ nhịp lên đầu gối như đang tính toán xem nên nhốt mình ở đâu cho chắc.

Mình thở dài, định nói gì đó thì Gray lên tiếng trước, giọng trầm hẳn đi:

"Nếu cậu đi mà thấy hối hận... thì hãy biết rằng tụi này đã từng cố giữ cậu lại bằng mọi cách có thể."

Rowan cũng nhẹ nhàng tiếp lời:

"Nhưng nếu cậu ở lại vì tụi này... thì tụi này hứa, sẽ không khiến cậu phải hối hận."

Câu nói đó... như đánh thẳng vào trái tim mình. Không khoa trương, không ồn ào, chỉ đơn giản là một lời hứa — nhưng là một lời hứa đủ để khiến mình muốn khóc.

Bầu không khí cuối cùng cũng mềm xuống. Mình cắn môi, khẽ gật đầu.

Gray đứng dậy, duỗi lưng, rồi nhìn đồng hồ:

"Khuya rồi, về giờ nguy hiểm."

Mình ngẩng đầu:

"Khoan, gì cơ—"

Rowan đã đứng dậy luôn:

"Ừ, ngủ ở đây đi. Có mang đồ theo rồi mà, khỏi ngại."

Mình ú ớ:

"Hai cậu là... thiệt hả???"

Gray lừ mắt:

"Cậu nghĩ tụi này lặn lội đến tận đây tra khảo xong rồi đi về như mấy đứa phát tờ rơi hả?"

Vậy là... tối hôm đó, hai tên Quỷ Vương chính thức "đóng đô" ngay tại nhà mình, và mình thì hoàn toàn bị đóng sổ luôn rồi.

Cảm giác như bị giam cầm trong chính ngôi nhà của mình vậy.

Mình vò đầu trong sự bất lực, không biết phải làm sao, chỉ đành đi lên phòng, khóa cửa thật kỹ, đề phòng không có "kẻ gian" nào đột nhập vào nữa.

Mình nhảy lên giường, thả mình xuống, gối đầu lên chiếc gối mềm mại, cố gắng gạt đi tất cả những chuyện đã xảy ra trong suốt cả ngày. Mặc dù cơ thể và tâm trí đã kiệt quệ, nhưng cái cảm giác mệt mỏi ấy lại khiến mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mắt mình dần nặng trĩu, rồi... mình nhắm tịt mắt, để mặc cho thế giới bên ngoài lùi lại phía sau.

Nội tâm Gray:

Mình đã giải đáp được lý do vì sao cô ấy lại trốn tránh mình rồi. Có vẻ cô ấy thật sự trân trọng hai đứa mình nên mới hành động như vậy. Nhìn sang Rowan, cậu ta đang cố nhắm mắt ngủ nhưng chân mày lại cau lại, có vẻ cậu ấy cũng có chuyện khó chịu.

Mình cũng không hỏi gì, chỉ nằm yên để có thể vào giấc.

Tuy nhiên, giữa đêm khuya, một tiếng động nhẹ khiến mình chợt mở mắt. Mắt còn chưa kịp thích nghi với bóng tối thì mình đã giật mình khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng lặng lẽ trước tủ lạnh.

Là HaHa.

Cô ấy đứng đó, không nhúc nhích, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó trong tủ lạnh, nhưng có cái gì đó thật lạ. Cảm giác ấy khiến mình không thể yên tâm.

Mình khẽ khiều tay Rowan, cậu ta mở mắt, rồi nhíu mày, rõ ràng bực bội vì bị làm phiền, định cất lời nhưng mình ra hiệu im lặng.

Cả hai chúng mình nhìn về phía HaHa, cô ấy vẫn đứng đấy, đang làm gì đó trong bếp mà chẳng nói lời nào.

Tất cả lại im lặng, nhưng trong không khí đó, có một cảm giác căng thẳng dâng lên.

Chúng mình nhẹ nhàng tiến lại gần, mắt vẫn dán chặt vào HaHa trong bếp. Nhưng đột ngột, cô ấy quay lại khiến cả hai giật mình.

Chết tiệt!

HaHa đang mặc một chiếc váy ngủ cực kỳ sexy, khiến cả mình và Rowan không khỏi ngẩn người. Chúng mình lập tức quay mặt đi, che mắt lại như tránh một tai nạn. Đầu óc mình rối bời, không biết phản ứng sao với hình ảnh đó.

Thử thách tính kiên nhẫn bắt đầu!

HaHa đứng đó, nở nụ cười nghịch ngợm, ánh mắt lạ lẫm, không giống HaHa mình đã quen.

"HaHa? Cậu làm gì vậy? Mau mặc thêm áo vào đi."

Rowan nói, giọng run rẩy.

" Hai cậu không thấy mình mặc đẹp vậy à? Tại sao lại che mắt lại hết rồi?"

HaHa trêu chọc.

Cả hai chúng mình im lặng, cố giữ bình tĩnh. Nụ cười của HaHa tuy có vẻ đùa, nhưng không xua đi cảm giác bất an.

Rồi cô ấy nói, giọng ngọt ngào và quyến rũ:

"Tối nay mình không muốn ngủ một mình đâu, hay hai cậu lên ngủ cùng mình đi, cho mình đỡ sợ."

Cả hai chúng mình cùng lúc đọc kinh trong lòng, cầu nguyện để thoát khỏi tình huống này.

"Chết tiệt, HaHa đang thử thách hai đứa mình à?"

Mình hỏi Rowan, nhưng cậu ta vẫn run rẩy. Dù có chút sợ, mình cũng không khỏi cảm thấy buồn cười với phản ứng của Rowan, người mà trước đây chưa bao giờ sợ phụ nữ.

Khi HaHa lại gần, tay vuốt cổ mình, thì Rowan phản ứng nhanh như chớp, quấn một chiếc chăn quanh cô ấy. Ban đầu HaHa la hét, giãy giụa, nhưng rồi cô ấy khựng lại và ngã quỵ xuống, bất tỉnh.

Tại sao cô ấy lại hành động như vậy? Có chuyện gì đang xảy ra mà chúng mình chưa biết?

Cả hai chúng mình đứng đó, im lặng nhìn HaHa đang nằm bất động trong chăn, đầu óc rối bời. Dù đã ổn định lại tình hình, nhưng cảm giác lo lắng vẫn không nguôi. Mình không thể hiểu nổi tại sao HaHa lại hành động như thế.

Đó không phải là cô ấy mà chúng mình từng biết.

Rowan nhìn mình, rồi lại nhìn HaHa. Cậu ấy thở dài, cuối cùng lên tiếng:

"Cậu nghĩ chuyện này là gì? HaHa không phải kiểu người như vậy... cậu ấy đang gặp phải chuyện gì đó, phải không?"

Mình không trả lời ngay. HaHa là người luôn giữ vững tinh thần, mạnh mẽ và tự chủ.

Nhưng tối nay, mọi thứ đều khác.

Mình nhìn HaHa lần nữa. Chưa bao giờ mình thấy cô ấy như thế này. Mình cảm nhận được một thứ gì đó đang kìm nén trong cô ấy, một cơn sóng ngầm mà cô ấy không thể kiểm soát.

"Chúng ta cần phải làm gì?"

Rowan hỏi, giọng trầm xuống.

Mình không chắc mình có thể trả lời ngay. Nhưng một điều mình biết là, chúng mình không thể để HaHa tiếp tục chịu đựng một mình.

Dù có thế nào, chúng mình phải tìm ra nguyên nhân, phải giúp đỡ cô ấy.

"Chắc chắn có điều gì đó không ổn."

Mình nói, giọng cứng rắn hơn.

"Cậu ấy không thể hành động như thế này nếu không có lý do. Chúng ta phải tìm hiểu."

Rowan nhìn mình, rồi gật đầu. Chúng mình đều biết, dù có cảm giác sợ hãi, chúng mình không thể bỏ mặc HaHa như vậy.

Hai đứa quyết định đưa HaHa vào phòng, đặt cô ấy nằm lên giường cẩn thận. Sau đó, mình lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người cô ấy, rồi ngồi xuống bên cạnh, cố gắng trấn an chính mình.

"Cậu nghĩ cô ấy đang gặp phải chuyện gì?"

Rowan hỏi, ánh mắt không rời khỏi HaHa.

"Có thể là do... một sự thay đổi gì đó trong cuộc sống của cậu ấy."

Mình nói, nhưng trong lòng vẫn không thể thoát khỏi cảm giác lo âu.

"Chúng ta phải tìm cách giúp đỡ cậu ấy, dù cho có phải đối mặt với bất kỳ thử thách nào."

Thời gian cứ trôi đi trong im lặng, chỉ có tiếng thở đều đều của HaHa và những suy nghĩ lộn xộn trong đầu mình. Cảm giác bất an không buông tha, nhưng chúng mình vẫn quyết định phải làm gì đó để giúp cô ấy.

Dù là cách nào, chúng mình cũng không thể để HaHa tiếp tục sống trong sự đau khổ và bí ẩn này.

Tình huống này mới chỉ bắt đầu, và chúng mình biết sẽ phải đối diện với rất nhiều điều khó khăn phía trước. Nhưng ít nhất, chúng mình sẽ không để cô ấy một mình.