Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 34



Chương 34: Ký ức vụn vỡ

Nội tâm Hazel:

Mình đã hoàn thành bản tường trình cho thầy Marco sau một đêm dài trằn trọc. Cả đêm, mình cứ nằm mãi không ngủ được, từng lời của thầy và của Gray cứ vang vọng trong đầu.

"Cậu không phải làm mọi thứ một mình."

"Tôi e rằng chính em sẽ là người bị tổn thương đầu tiên."

Và mình nghĩ... có lẽ họ đúng.

Đã đến lúc mình nên học cách dựa vào những người xung quanh, thay vì cố gắng gồng gánh mọi thứ một mình. Yếu đuối một chút không sao.

Mình bắt đầu tin rằng, nếu có lúc mình vỡ ra, những người như Gray, Rowan, Leo, Noah... và cả lớp D — sẽ là nơi mình có thể ngã vào mà không sợ bị bỏ rơi.

Họ luôn ở đó.

Luôn dang rộng vòng tay, luôn ồn ào, rắc rối và ấm áp.

Mình như bỗng hiểu ra những điều mà trước đây cứ khăng khăng phớt lờ. Có lẽ... chỉ cần mặc kệ sự khiêu khích của Alex. Mình không cần biết cậu ta tiếp cận mình vì lý do gì, chỉ cần làm lơ thì mọi thứ sẽ sớm qua đi.

Nhưng nếu cậu ta dám động vào bất kỳ ai trong lớp D, thì mình thề — mình sẽ là người đầu tiên xé xác cậu ta.

Suy nghĩ đó làm khóe môi mình cong nhẹ.

Bầu trời hôm nay trong xanh hơn thường lệ. Gió cũng mát hơn, hay có lẽ là vì lòng mình nhẹ đi một chút. Mình thong thả bước về phía lớp, lòng đã sẵn sàng cho một ngày mới. Nhưng vừa mở cửa bước vào, mình lập tức khựng lại.

Cả đám quỷ đó — đám bạn mà mình cứ luôn miệng bảo là phiền phức — đang ném cho Alex một ánh nhìn đầy thù địch. Không hề giấu giếm.

Sắc bén đến mức nếu ánh mắt có thể giết người, chắc cậu ta đã chết đến lần thứ ba.

Vậy mà Alex vẫn ngồi đó, lưng thẳng, dáng vẻ ung dung như thể vừa bước ra từ một buổi trà chiều hoàng gia. Đôi mắt xanh lướt qua mình đầy dò xét, nhưng mình chẳng buồn bận tâm.

Vừa thấy mình, Noah là người đầu tiên lên tiếng:

"Chào HaHa!"

"Trông có vẻ ổn đấy," một đứa khác đùa nhẹ.

"Cậu ăn sáng chưa đó?"

ah gọi với.

"Đừng bỏ bữa nha!"

Một cảm giác ấm áp lặng lẽ lan ra từ trong lồng ngực. Lạ thật. Mình chỉ mới ngủ một đêm, mà tim đã trở nên mềm hơn hẳn. Mình cười, vẫy tay chào lại, rồi đi thẳng vào lớp, hoàn toàn lờ đi ánh mắt đầy thắc mắc của Alex.

Vừa đi tới, mình thì thầm với Noah:

"Sao mấy cậu nhìn Alex kiểu đó?"

Noah khoanh tay, nhíu mày nhìn về phía bàn Alex.

"Tại cậu ta mà cậu bị thầy Marco mắng. Mình bắt đầu không ưa cậu ta rồi đó."

Nathan cũng nhập hội:

"Đúng đấy. Với cả cái kiểu cư xử hôm qua — hôn tay cậu? Làm như quen thân lắm vậy."

Mấy đứa khác đồng loạt gật đầu tán thành. Mình khẽ cười, nhưng vẫn nhẹ giọng khuyên:

"Thôi nào, cũng tại mình nóng tính thôi. Mấy cậu cứ bình thường với cậu ta đi. Dù gì cũng sẽ học cùng nhau lâu dài mà."

Cả nhóm trầm ngâm trong vài giây, rồi Julian chậm rãi lên tiếng:

"Được rồi. Vì cậu nói, nên tụi mình sẽ bình thường với Alex... nhưng không thân đâu nha."

Sebastian híp mắt hùa theo:

"Chuẩn. Tụi mình sẽ làm mặt tử tế cho cậu vui lòng. Nhưng nếu cậu ta còn dám quấy rối cậu lần nữa, cứ báo tụi này. Bọn này xử đẹp."

Mình không kiềm được nữa, bật cười khúc khích. Nụ cười cứ rộng ra đến tận mang tai. Không khí vẫn ồn ào, vẫn hỗn tạp như thường, nhưng ấm đến lạ.

Ai bảo chỉ cần những điều to lớn mới khiến người ta thấy hạnh phúc?

Chỉ cần vài câu nói vu vơ. Vài ánh mắt đồng lòng. Và cảm giác rằng mình không một mình giữa cái thế giới điên rồ này — thế là đủ rồi.

Đúng lúc đó, Gray và Rowan cũng bước vào lớp.

Không hẹn mà gặp, cả hai đều hành động y như... mấy cái đám quỷ kia. Vừa bước qua cửa, ánh mắt đã lập tức phóng về phía Alex, sắc như dao, hừng hực như muốn thiêu sống cậu ta tại chỗ. Nhưng khi ánh mắt họ chạm đến mình — mọi sự căng thẳng bỗng tan biến.

Nụ cười rạng rỡ hiện trên môi Gray. Rowan thì đã giơ tay vẫy từ xa.

"HaHa, hôm nay đi học sớm ghê ha!"

Rowan vừa nói vừa tiến lại gần, chẳng nói chẳng rằng mà giơ tay xoa đầu mình một cái thật nhẹ. Như thể đó là việc đương nhiên phải làm mỗi sáng.

Gray cũng bước lại gần, nụ cười thương hiệu hiện lên cùng một bên mày nhướn lên nhẹ.

"Sao rồi? Thấy ổn hơn chút nào chưa?"

Mình gật đầu, nở nụ cười tươi nhất có thể.

"Thông suốt hết rồi. Giờ tâm trạng đang rất tốt."

Gray khẽ cười, rồi — như thể cũng không muốn bị bỏ lại sau — xoa đầu mình thêm một cái nữa trước khi quay về chỗ ngồi.

Mình nhìn theo, rồi bất giác quay lại nhìn cả đám bạn thân yêu, nhăn mặt một chút:

"Nè nha, mình để ý mấy cậu ai cũng có thói quen xoa đầu mình đó. Giống mấy ông bố cưng chiều con gái mỗi ngày vậy."

Cả đám lập tức cười phá lên. Tiếng cười vang rộn ràng như đang bật nắp một lon nước có ga sau tiết thể dục mùa hè.

Noah là người đáp đầu tiên, giọng tỉnh bơ:

"Không biết nữa, cứ mỗi lần thấy cậu là mình lại muốn xoa đầu thôi."

Leo tiếp lời, trông không thể nghiêm túc hơn:

"Đó là đặc quyền đặc biệt — chỉ mình cậu có."

Etan cũng chen vào, giọng cười rôm rả:

"Cậu là duy nhất của tụi này mà. Không xoa đầu cậu thì còn ai để xoa nữa?"

Chưa kịp phản ứng gì thì cả đám đã bu lại xung quanh, đứa này xoa, đứa kia vò, đến mức tóc mình rối tung như tổ quạ. Nhưng lạ là... mình chẳng thể giận nổi.

Cuối cùng, mình cũng bật cười rồi hùa theo. Nếu đã không ngăn được, thì chơi tới luôn! Thế là mình quay qua, từng đứa từng đứa, xoa lại đầu tụi nó.

Cảm giác như đang trả đũa một cách đầy yêu thương.

Tiếng cười cứ thế vang khắp lớp học — ồn ào, náo nhiệt, nhưng trong trẻo như buổi sáng không mây.

Và mình nhận ra... nơi này, những con người này, chính là nhà của mình.

Đúng lúc cả lớp đang cười rộ lên vì màn "xoa đầu tập thể", thì cánh cửa lớp lại mở ra lần nữa. Lần này là Miles bước vào với vẻ mặt nghiêm túc hơn thường ngày.

"Xin lỗi đã cắt ngang niềm vui sáng sớm nha."

Cậu nói, tay vẫn còn cầm theo một tập giấy kẹp hồ sơ.

"Nhưng có thông báo mới từ Ban Giám hiệu. Liên quan đến... cuộc thi 'Sao và Trăng'."

Cả lớp lập tức chuyển từ trạng thái vui vẻ sang tò mò. Một vài đứa "ồ" lên, có đứa thì đã bắt đầu thì thầm đoán già đoán non. Riêng Rowan thì nhướng mày nhìn Miles, như thể đã đoán được chuyện gì.

Miles dõng dạc nói tiếp:

"Vì Rowan đã tham gia cuộc thi khiêu vũ trước đó, nên để đảm bảo công bằng với các lớp khác, Ban Giám hiệu yêu cầu lớp mình thay đổi người tham gia thi 'Sao và Trăng'. Cụ thể, Rowan sẽ không được cử tham gia nữa."

Cả lớp đồng loạt "hảaa!" như một phản xạ tự nhiên.

Rowan thì chỉ cười khẽ, nhún vai:

"Thật ra mình cũng đoán được điều này mà. Không sao đâu."

Gray gật đầu, rồi giơ tay lên ra hiệu:

"Thế nên, họp lớp lần hai — chính thức bắt đầu!"

Cả đám nghe đến chữ "họp" là lập tức tản ra, nghiêm túc về chỗ ngồi như thể sắp họp quốc hội chứ chẳng phải lớp học thường ngày.

Một vài đứa còn khép chân, chỉnh lưng thẳng tắp, gương mặt đăm chiêu ra vẻ "chúng ta đang gánh vác vận mệnh quốc gia."

Rowan, tuy không còn là ứng viên "Sao", vẫn ngồi ngay ngắn ở hàng đầu, ung dung như khách mời danh dự. Mình liếc sang thấy cậu ấy còn đang nhấm nháp viên kẹo như đang xem một show truyền hình thực tế.

Gray bước lên phía bục giảng với gương mặt nghiêm nghị thường thấy, ánh mắt quét một vòng như đang kiểm tra quân số.

"Cuộc họp chính thức bắt đầu. Về việc chọn lại người đại diện lớp tham gia cuộc thi 'Sao và Trăng', chúng ta sẽ dùng hình thức rút thăm — công bằng, nhanh gọn, khỏi tranh cãi."

Miles bước lên, chìa ra một chiếc hộp bốc thăm tự chế từ hộp bánh quy được gói gọn gàng, bên trong là những tờ giấy nhỏ đã được gấp kỹ.

"Đầu tiên, rút người đóng vai 'Sao'."

Gray nhận lấy chiếc hộp, lắc nhẹ vài vòng rồi thò tay vào. Mọi ánh nhìn trong lớp lập tức đổ dồn về phía cậu — căng thẳng không khác gì chờ kết quả thi đại học.

Cậu rút ra một mảnh giấy, mở ra... rồi đứng khựng lại một nhịp.

Gương mặt Gray thoáng thay đổi. Một thoáng thất vọng — không rõ là do nội dung lá thăm, hay vì chính người được gọi tên.

Nhưng dù vậy, cậu vẫn cố giữ nét mặt bình thản.

"...Leo," Gray đọc, giọng có phần khô khốc, chẳng có tí hào hứng nào.

Một khoảng lặng đáng ngờ phủ xuống lớp học, trước khi bị phá tan bởi một tiếng:

"HẢ?! Là mình á?!"

Leo gần như bật dậy khỏi ghế, mắt tròn như hai viên bi.

Gray liếc Leo, rồi gập lại tờ giấy, nhét vào túi áo như muốn giấu bằng chứng.

"Đúng rồi. Tên cậu viết rõ ràng thế này."

Cả lớp nổ ra tiếng cười râm ran, còn Leo thì thở dài nhìn trời như thể vừa nghe tin mình trúng số... nhưng phải nộp hết cho nhà trường.

"Nhưng mà, mình đâu có chuẩn bị gì đâu! Mình không hợp với mấy cái sân khấu mộng mơ kiểu đó mà!"

Gray chỉ thở ra một hơi rất nhẹ, không bình luận gì thêm, chỉ bước về chỗ ngồi, tiện tay vỗ vai Leo khi đi ngang qua, như thể nói:

"Mình cũng không muốn cho cậu thi với Haha những lỡ rồi, đành chịu vậy."

Khi không khí trong lớp vừa kịp ổn định lại sau cú sốc "Leo làm Sao", Miles bước lên phía trước, nghiêm giọng như một giáo viên chủ nhiệm thực thụ.

"Rồi, vậy là xong phần chọn người. Giờ là phần cực kỳ quan trọng đây. Hai cậu — HaHa và Leo — nhớ chuẩn bị thật tốt cho phần thi tài năng."

Mình nghe mà muốn khóc thét. Cả người như đông cứng lại.

Tài năng á? Tài năng của mình chỉ có đấm nhau là giỏi thôi chứ còn gì nữa... Đừng nói bắt lên múa nha, mình thà đi đánh nhau với nguyên lớp A còn hơn!

Leo thì mặt méo xẹo như bị ai bắt ăn hành sống.

Miles nhìn biểu cảm của tụi mình rồi thở dài, giọng đỡ căng hơn một chút.

"Thật ra không cần phải làm gì quá phức tạp đâu. Hai người có thể kết hợp làm gì đó cùng nhau — song ca cũng được, hoặc một tiết mục biểu diễn nhẹ nhàng thôi."

Mình và Leo quay qua nhìn nhau cùng lúc, ánh mắt vô vọng của hai kẻ cùng chung số phận.

"Song ca á?"

Leo than vãn, tay xoa thái dương.

"Mình còn chẳng nhớ nổi lời bài hát quốc ca nữa là..."

Còn mình thì cảm thấy mặt mũi sắp tê luôn rồi. Hát hò cái gì, hồi nhỏ mình còn bị cô giáo âm nhạc bắt đứng im để không phá bè cơ mà...

Nhưng cả lớp lúc này lại bắt đầu ồn ào lên với hàng loạt lời gợi ý:

"HaHa với Leo song ca đi! Cặp đôi 'sao đánh nhau' lên ngôi!"

"Phối hợp hài kịch cũng được mà! Leo diễn, HaHa đấm giả, vui thấy mồ!"

"Hay múa quạt? Cho Leo cầm quạt, HaHa quạt Leo bay ra sân khấu luôn?"

Mình bó tay với cái sự sáng tạo của tụi nó. Nhưng mà nhìn mấy đứa ấy cười nói rôm rả, bỗng thấy mọi chuyện... cũng không tệ lắm.

Ít nhất là, lần đầu tiên, mình không phải tự mình gồng gánh mọi thứ.

Tiếng chuông báo hiệu giờ thể dục vang lên, cả lớp nhốn nháo đứng dậy, túa ra hành lang như ong vỡ tổ. Bầu không khí oi ả của buổi sáng chẳng làm nguội đi tí nào sự náo nhiệt của tụi lớp D. Mình cùng mấy đứa bạn vừa đi vừa giỡn, thi nhau đẩy vai, cười khúc khích, chẳng khác gì một bầy vịt đang được thả xuống ruộng.

"Ê HaHa, đua xuống sân không?"

Noah vừa nói vừa nhún nhảy.

"Đua cái đầu cậu, chưa chạy đã thở như bò rồi!"

Leo chen vào, trêu chọc.

"Coi chừng mình hạ gục hết mấy cậu giờ đó nha."

Mình giơ nắm đấm lên hù dọa, khiến cả đám càng phá lên cười.

Xuống sân, bọn mình xếp hàng theo hướng dẫn của thầy giáo thể dục, khởi động, chạy vài vòng quanh sân rồi bắt đầu vào bài nhảy dây tập thể. Mình làm theo đủ bài bản, nhưng đầu thì đã bắt đầu nóng, chân cũng hơi mỏi.

Trái tim thì vẫn đang đập theo kiểu... không phải vì mệt, mà là vì tiết học vừa rồi vẫn còn để lại chút hồi hộp lẫn bối rối.

Thừa lúc thầy đang để mắt tới nhóm khác, mình len lén chuồn ra sau mấy dãy ghế cạnh hàng cây ở góc sân – nơi ít người lui tới.

Gió ở đây mát hơn, nắng không quá gắt, và quan trọng nhất: yên tĩnh.

Mình ngồi phịch xuống ghế, ngửa mặt lên nhìn những tán lá lay động, hít một hơi thật sâu.

Yên bình... đúng là cái cảm giác mà mình cần lúc này.

Nhưng sự yên bình ấy chưa kéo dài được bao lâu.

Một tiếng bước chân rất nhẹ vang lên sau lưng. Linh cảm có gì đó không ổn khiến mình khựng lại. Và đúng như dự đoán, khi mình quay đầu lại...

Alex đang đứng đó — lặng lẽ, không lên tiếng, ánh mắt vẫn sâu hun hút như thường lệ, nhưng lần này lại có chút gì đó khó đoán hơn.

Mình đứng bật dậy, như phản xạ tự nhiên. Toàn thân lập tức căng lên trong trạng thái phòng thủ khi ánh mắt chạm phải Alex – kẻ vừa lặng lẽ bước ra từ sau lưng như một bóng ma.

"Cậu muốn gì?" – giọng mình trầm xuống, lạnh và sắc.

Alex không trả lời ngay. Cậu ta từ từ tiến lại gần, bước chân nhẹ nhàng nhưng toát ra một áp lực khiến không khí như đặc quánh lại.

Tay cậu ấy khẽ xoay cổ tay, bẻ khớp vai, từng động tác khởi động rất nhẹ, rất quen... nhưng lại khiến tim mình nhói lên kỳ lạ.

Không hiểu sao, bản năng của mình cũng bắt đầu đáp lại – chân lùi nhẹ về sau, vai hạ thấp, tay siết lại như đang chuẩn bị cho một cuộc đấu không lối thoát.

Alex khẽ cười, nụ cười nửa miệng mang chút giễu cợt.

"Cậu có vẻ sống tốt nhỉ?"

Mình nheo mắt, lòng cảnh giác dâng lên.

"Cậu nói vậy là có ý gì?"

Ánh mắt Alex lóe lên một tia gì đó kỳ lạ. Rất nhanh – như lưỡi dao loáng lên trong ánh chớp.

"Vậy đúng như người đó nói... Cậu không còn nhớ gì nữa rồi."

Tim mình bất giác thắt lại. Một luồng cảm giác lạ lẫm chạy dọc sống lưng. Cả người Alex bỗng như tỏa ra sát khí dày đặc khiến mình phải lùi một bước, tay hạ thấp, chuẩn bị phản đòn.

"Người đó là ai?"

Mình hỏi, giọng run nhẹ vì tức giận lẫn hỗn loạn.

"Mình và cậu có quen nhau sao?"

Câu trả lời của Alex khiến máu trong người mình lạnh hẳn:

"Cậu quên mình rồi sao, số 9? Mình là 21 đây."

Cả thế giới quanh mình như đóng băng.

Số 9?

21?

Từng con số như gõ vào đâu đó sâu trong tiềm thức, nhưng trí óc lại chẳng thể chạm tới. Mình nghiến răng, gằn giọng:

"Mình hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì hết."

Alex vẫn mỉm cười. Nhưng lần này nụ cười đó không còn mang vẻ giễu cợt, mà là thứ gì đó nguy hiểm hơn – như một bản án được tuyên thầm lặng.

"Vậy thì... để mình giúp cậu nhớ lại nhé."

Ngay khi câu nói vừa dứt, Alex lao tới như một mũi tên rời cung. Cậu ta vung cú đấm nhắm thẳng mặt mình – nhanh, mạnh, dứt khoát. Nhưng mình đã phản ứng kịp.

Cú nghiêng người né gọn, ngay lập tức tung chân đá ngang nhưng Alex giơ tay đỡ được, tay kia phản đòn vào bụng mình.

Lực mạnh đến mức mình trượt nửa bước về sau, lưng đập nhẹ vào thân cây phía sau. Nhưng cơn đau đó chỉ khiến mình càng tỉnh táo hơn.

Không có chỗ cho do dự.

Cả hai chúng mình bắt đầu lao vào nhau như hai con thú hoang bị giam cầm quá lâu. Cú đấm, đòn chân, khóa tay, né tránh – mọi thứ đều theo bản năng, theo cách một người  được huấn luyện từ nhỏ.

Không một lời thừa, không một động tác thừa. Tiếng gió rít lên qua từng cú đánh. Cát bay lên mù mịt dưới chân. Lưng áo cả hai đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng không ai chịu dừng lại.

Alex lao tới với một cú chỏ ngang cực hiểm, mình cúi người né sát mặt đất rồi quét chân khiến cậu ta loạng choạng. Nhưng Alex kịp lấy lại thăng bằng bằng một cú lộn ngược về sau.

Từng nhịp thở trở nên gấp gáp. Mắt hai đứa nhìn nhau như muốn xé toạc quá khứ bị che giấu.

Dưới ánh nắng đổ xiên, giữa khoảng đất trống vắng lặng, trận đấu của hai kẻ mang những con số quái dị bắt đầu như thể thế giới này chỉ còn lại hai đứa mình — và một ký ức bị phong ấn, đang dần lộ ra qua từng cú đánh.

Alex nhanh như chớp luồn ra sau lưng mình, một tay siết ngang cổ, tay còn lại khóa chặt vai mình lại. Cánh tay cậu ta như gọng kìm thép – vừa siết vừa kéo, khiến hơi thở mình nghẹn lại, mắt mờ đi trong vài giây vì thiếu oxy.

Mình vùng vẫy nhưng không thể gỡ được thế khóa.

Tiếng thở nặng nề của Alex sát bên tai khiến toàn thân mình lạnh toát.

"Cậu từng làm được nhiều hơn thế này kia mà, số 9..."

Ngay khoảnh khắc đó, một ý tưởng lóe lên. Mình đưa mắt nhìn phía trước – chỉ cách vài bước chân là một gốc cây lớn, thân cây to đầy rễ ngoằn ngoèo bám đất.

Tận dụng hết sức còn lại, mình dùng gót chân đạp mạnh về phía sau khiến cả hai cùng đổ về phía thân cây. Rồi – bằng một động tác mạo hiểm – mình bật gót, lấy đà trên gốc cây, đầu lộn ngược về sau như diễn viên xiếc.

Cơ thể vọt lên trong không khí, vòng qua vai Alex một vòng đầy hiểm hóc. Khi chân mình vừa chạm đất, thế siết cổ lập tức lỏng ra. Không chần chừ, mình quét ngược cùi chỏ vào ngực cậu ta, tống Alex ra sau vài bước.

Cả hai lập tức lùi lại, giữ khoảng cách. Alex đưa tay lên lau vệt máu nơi khóe môi, ánh mắt lặng như đá, nhưng trong đá lại ánh lên một tia kinh ngạc.

"Vẫn còn sót lại phản xạ cũ à?" – Cậu ta thì thầm.

Mình không đáp. Tay siết lại, mắt khóa chặt đối phương. Tim đập dồn dập trong lồng ngực, không chỉ vì cú siết cổ suýt khiến mình ngất, mà vì câu nói vừa rồi.

"Phản xạ cũ"? "Số 9"?

Mọi chuyện đang đi đến đâu vậy? Mình... từng biết cậu ta thật sao?

Alex bước tới một bước nữa, như thể định nói gì thêm – thì tiếng còi vang lên từ sân thể dục xa xa.

Một giáo viên đang tiến lại gần. Có ai đó đã thấy bóng hai đứa chạy ra khu vắng!

Alex liếc về hướng đó, rồi quay lại nhìn mình lần cuối.

"Chúng ta sẽ còn gặp lại."

Và như một bóng ma, cậu ta biến mất sau hàng cây.

Mình khụy xuống, thở dốc, mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng áo.

Bên trong, lòng mình như một cơn bão xoáy.

Mình là ai?

Còn Alex... thật sự là gì trong quá khứ của mình?

Cả người mình bắt đầu run lên, từng đầu ngón tay lạnh toát dù trời chẳng hề có gió. Mình khụy gối xuống nền đất, ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy không kiểm soát nổi.

"Là ai... Mình là ai...?" – Mình lẩm bẩm, môi run đến mức khó có thể phát ra tiếng rõ ràng.

Những hình ảnh mơ hồ cứ chớp nhoáng hiện lên trong đầu – máu, tiếng hét, bóng người đổ gục... Cảm giác như một phần ký ức đang cào cấu để trồi lên khỏi mặt nước, nhưng rồi lại bị dìm xuống không thương tiếc.

Mình gần như mất kiểm soát. Tức tối, hoảng loạn, mình liên tục đấm vào đầu mình như thể muốn đập vỡ những suy nghĩ hỗn loạn đang gào thét bên trong.

"Im đi... Im đi mà..."

Mình nghiến răng, mỗi cú đấm lại nặng hơn, đau hơn, chỉ mong khiến bản thân bình tĩnh lại.

Nhưng tất cả chỉ càng khiến mình trượt sâu hơn vào cơn hỗn loạn.

Cho đến khi—

"HaHa!"

Tiếng hét vang lên, dứt khoát và đầy lo lắng, như một sợi dây kéo giật mình khỏi mép vực.

Mình sững lại. Đôi tay vẫn còn run, nhưng đã ngừng đánh.

Mình ngẩng đầu lên trong vô thức, đôi mắt đang sợ hãi bắt gặp ánh mắt hoảng hốt của Gray – ánh mắt đầy lo lắng như thể chỉ cần chậm thêm một giây nữa thôi, cậu ấy sẽ mất mình mãi mãi.

"HaHa, tại sao cậu lại làm vậy? Chuyện gì đã xảy ra?"

Cổ họng mình nghẹn ứ, không nói nổi một lời.

Và trong khoảnh khắc đó, mình không cần nghĩ ngợi gì nữa—chỉ đơn giản lao vào lòng cậu ấy, siết chặt lấy như thể đó là nơi an toàn cuối cùng trên thế giới này.

Gray cũng siết chặt mình lại, không chút do dự. Một tay vòng qua lưng, tay kia nhẹ nhàng đặt sau đầu mình, như muốn che chở, bảo bọc tất cả những tổn thương đang trào lên.

"Không sao đâu..."

Giọng cậu ấy trầm ấm vang lên bên tai

"Mình ở đây rồi. Mình luôn ở đây với cậu."

Mình run lên từng đợt trong vòng tay ấy, tiếng nấc nghẹn bật ra từ sâu trong cổ họng.

Mình không biết mình là ai, quá khứ ra sao, ký ức đang chôn giấu điều gì. Nhưng ngay lúc này—trong vòng tay của Gray—mình biết một điều chắc chắn:

Mình không cô độc. Không bao giờ.