Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 4



 Bạn

Nội tâm Hazel

"Làm ơn... dừng lại đi..."

Tiếng ai đó khúc khích vang lên trong không gian mờ ảo. Ai vậy? Dừng lại cái gì chứ? Đây là đâu? Sao mọi thứ cứ mơ hồ, lộn xộn thế này? Mình... chết rồi à?

"Làm ơn... h-hãy bỏ con dao xuống đi..."

Giọng nói nghẹn ngào lại cất lên, lần này run rẩy hơn. Dao? Cái gì cơ?

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì trước mắt mình loang lổ một màu đỏ nặng nề—máu. Mình muốn hét lên, muốn thoát khỏi cảnh tượng này nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt. Và rồi...

...mình thấy chính mình, ngay trước mặt, đang nở một nụ cười rợn người.

"AAAAA!!!"

Tiếng hét bật ra, kéo theo sự giật mình của tất cả xung quanh. Mình bật dậy, thở dốc. Mồ hôi đẫm cả tóc, người thì run rẩy không ngừng.

Có ai đó đặt tay lên vai mình:

"Cậu ổn chứ?"

Quay sang, mình thấy Leo đang lo lắng nhìn mình. Cả lớp D cũng đứng quanh, ánh mắt ai cũng ngạc nhiên và đầy bối rối.

"Mình... mình ổn. Đây là đâu?"

"Phòng y tế. Cậu ngất sau khi... đánh Michael." Leo nói, tay đưa cho mình khăn giấy.

Nghe tới đó, mình chỉ biết cúi mặt ôm đầu, cảm giác bất lực tràn lên. Lại gây chuyện rồi.

Gray bước lại gần, giọng khó chịu:

"Rốt cuộc cậu bị sao vậy?"

Mình ngơ ngác nhìn cậu ta:

"Cậu nói gì vậy?"

Noah chen vào:

"Trời ơi, Hazel, cậu không nhớ cậu đã làm gì Michael sao?"

Mình lắc đầu. Vừa sợ vừa tò mò, nhưng thật lòng không muốn nghe sự thật.

Aiden lắc đầu, day trán:

"Xíu nữa thôi là Michael đi bán muối rồi đấy!"

Mình tái mặt, tay ôm đầu, miệng thì thốt ra mấy tiếng vô nghĩa. Cái quái gì đang xảy ra vậy?

"Hazel, cậu thực sự không nhớ gì à?" Rowan hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.

Tay đặt lên ngực, mình cảm thấy tim như bị bóp nghẹt. Mình không muốn thành ra như vậy. Mình không muốn trở thành một người đáng sợ...

Mình không muốn!

Leo vội chen vào giải vây:

"Thôi, để cậu ấy nghỉ ngơi đã. Hỏi sau cũng được."

Mình nhìn cậu ấy đầy biết ơn. Nếu không có Leo, không biết tụi nó còn "tra khảo" mình đến cỡ nào.

Đưa tay định xin ly nước, nhưng Leo lại bất ngờ che chắn phía đó. Những đứa khác cũng phản xạ y chang, khiến mình không khỏi thắc mắc:

"Mấy cậu bị gì vậy?"

Rowan nhìn mình, gương mặt như vừa thấy ma:

"Cậu... cậu không nhớ cậu đã làm gì khiến Michael buông sợi dây sao?"

Mình nhíu mày gãi đầu:

"Mình làm gì cơ?"

"Trời đất Hazel, cậu làm người ta khóc như cha chết mẹ mất mà còn không nhớ hả?" Miles trợn tròn mắt nói.

Khóc lóc? Vì mình? Sao nghe... kinh thế?

Gray thở dài, vẻ mặt như sắp bỏ cuộc:

"Cậu bóp vào... chỗ đó của Michael... khiến một bên tinh hoàn của cậu ấy bị vỡ."

Mình chết lặng. Cái tay mình... cái tay đó... vừa run vừa che miệng, mắt mở to không tin được.

Rowan tiếp lời như tạt thêm xô nước lạnh:

"Bác sĩ nói có thể ảnh hưởng tới việc sinh con sau này luôn."

Sốc tận óc.

Đám kia không ai dám lại gần mình.

Có ai có địa chỉ đặt quan tài không? Cho mình xin đi. Mình tình nguyện nhảy vô đó nằm, tình nguyện bị chôn dưới đất mà không tha thiết ngoi lên nữa.

Mình nhìn bàn tay "định mệnh" đó rồi hét lên:

"TRỜI ƠI! CHẶT GIÙM TÔI CÁI NÀY VỚI! ĐM THÚI TAY RỒI!"

Không ai giúp. Thay vào đó là tiếng cười rần rần của tụi kia. Có đứa còn ôm bụng, lăn lộn trên sàn.

"Hazel, lúc cậu hành hạ Michael thì tỉnh rụi, giờ mới sợ à?" Julian vừa cười vừa nói.

"Phải đấy, người ta giờ khó có con rồi mà cậu còn chê, còn đòi chặt tay nữa. Cậu nghĩ Michael nghe được không đau lòng chắc?" Etan thêm mắm dặm muối.

Gray thở gấp, ráng nén cười:

"Tôi sợ cậu rồi đó. Gây họa xong lại chê người ta."

Leo cũng góp vui:

"Cậu đúng là... có những bước đi không thể đoán trước được." Nói xong còn phá lên cười trước mặt mình.

Má, mình muốn đấm tụi này thiệt sự.

Mình nhướn mày, cười mỉa:

"Mình không nhớ, hay mấy cậu để mình làm lại một lần, biết đâu nhớ ra?"

Vừa nói vừa làm động tác "bóp nát" khiến cả đám xanh mặt quay đầu chạy hết, như thể mình mang bệnh truyền nhiễm.

"Ba mẹ tôi chỉ có mình tôi thôi, làm ơn tha mạng!" Miles kêu gào.

"Con trai như tụi tôi không chịu nổi cú sốc lần hai đâu!"

"Nể tình bạn học, đừng cho tôi biết cảm giác của Michael!"

Mình thở dài, đứng dậy định đi vệ sinh thì cả bọn lại lùi ra xa.

"Mấy cậu làm gì nữa vậy?" Mình hỏi.

"Cậu tính làm gì?" Leo hoảng hốt lau mồ hôi trán.

Mình trừng mắt lườm:

"Đi nhà vệ sinh. Làm lễ... thanh tẩy bàn tay. Được chưa?"

Không để ai kịp phản ứng, mình đi thẳng vào. Gần như dùng hết nửa chai nước rửa tay chỉ để đỡ cảm giác dơ dáy khủng khiếp trong lòng.

Nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng kia, mình chỉ muốn ói.

Mẹ kiếp, lần này đúng là chơi lớn quá đà rồi. Nghĩ đến lúc Michael tỉnh lại và biết hết mọi chuyện, mình chỉ biết thở dài não nề.

Coi như cậu ta xui vậy, ai biểu cậu ấy siết cổ mình, hành hạ mình nhiệt tình quá làm chi để rồi thành ra như vậy. Nếu cậu ta chịu đánh tay đôi với mình thì đâu đến nỗi bể một bên tinh hoàn gì đó.

Mình ôm đầu bất lực không dám nghĩ đến cảnh tượng đó nữa.

Nhìn vào gương, mình thấy tay chân mình có vài chỗ bị bầm tím chắc là do lúc đánh nhau tạo ra, rồi mình nhìn vào cổ vết tím đậm trên cổ vẫn còn hiện rõ, chỉ tý xíu nữa thôi mình hết tốt nghiệp luôn rồi và sự nghiệp làm thầy trừ tà của mình cũng chỉ còn là dĩ vãng. 

Vừa bước chân vào lớp, mình lập tức nhận ra đám bạn bỗng tránh xa như thể mình là tai họa. Ơ kìa, alo? Mình là nạn nhân cơ mà, đâu phải tội phạm truy nã hay sát nhân hàng loạt gì đâu chứ. Đừng nhìn mình như vậy!

Chán chẳng buồn đôi co, mình lẳng lặng về chỗ ngồi. Nhưng chưa đầy một phút sau, cả bọn đã lũ lượt bu lại quanh mình.

Mình ngẩng lên nhìn từng đứa, cảnh giác hỏi:"Gì đây?"

Tụi nó chẳng nói gì, chỉ lén liếc nhau rồi lần lượt đặt lên bàn mình một đống thứ—bánh mì ngọt, bánh quy, socola, nước ép, nước ngọt, cả sữa hộp... Nhiều đến nỗi mình tròn mắt.

Gì thế này? Là tiệc chia tay đời ăn lần cuối rồi đem mình đi xử treo cổ à?

Mình đảo mắt nhìn đám quỷ kia đầy nghi hoặc. Đáp lại chỉ là mấy nụ cười toe toét. Rồi có tiếng nói vọng lên từ phía sau tụi nó:

"Tụi tôi mua cho cậu đó. Cậu ngất xỉu cả buổi sáng, giờ trưa cũng qua rồi nên..."

Là Gray. Cậu ta gãi đầu, mặt quay sang hướng khác, tránh ánh mắt mình. Đúng là tụi này, cũng không đến nỗi nào. Cũng biết quan tâm người khác đấy chứ.

Một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi mình." Cảm ơn."

Nghe vậy, tụi nó tản ra, ai về chỗ nấy. Còn mình thì ngồi nhìn đống bánh trái, nước nôi trước mặt, trong lòng chợt dâng lên một thứ cảm xúc ấm áp khó tả. Đây là... cảm giác khi được quan tâm sao?

Mình không kiềm được, khẽ mỉm cười.Cảm ơn các cậu, lũ quỷ ngốc... và cả tên Quỷ Vương đáng ghét nữa.

Tiết học cuối cùng kết thúc. Mình thu dọn đống bánh trái không ăn hết vào cặp, mà trời ơi, nặng đến mức bước đi cũng chật vật. Đang loay hoay chưa biết làm sao thì bất ngờ có người nhấc cặp của mình lên.

Quay lại—là Gray.

Cậu ta xách cặp giúp mình, cười tươi đến tận mang tai.

" Sao cậu lại lấy cặp của mình?"

" Cậu còn bị thương. Để mình đưa cậu về."

" Không cần đâu, mình còn đi được mà!"

Mặc cho mình phản đối, tên Quỷ Vương ấy vẫn đi thẳng ra bãi đỗ xe, cầm theo cặp của mình. Mình đành khập khiễng đi theo. Cậu ta dừng lại trước chiếc xe hơi đen bóng, có vẻ là xe riêng, rồi mở cửa ghế phụ cho mình.

Cậu ta hôm nay bị nhập à?

Thấy mình còn đứng ngẩn người, cậu ta mất kiên nhẫn:"Lên xe đi. Tôi đưa cậu về."

" Rồi rồi... Ra đến đây rồi, từ chối cũng không xong."

Đợi mình yên vị, cậu ta đóng cửa rồi vòng qua ghế lái, khởi động xe.

" Cảm ơn."

" Không có gì."

Suốt đoạn đường, không khí trong xe khá yên tĩnh, nhưng mình có cảm giác Gray đang suy nghĩ gì đó.

"Có gì thì nói đi. Nhìn mặt cậu là biết đang có cả đống câu hỏi rồi."

Gray liếc qua, có chút bất ngờ:

" Lộ liễu vậy sao?"

" Không hề. Mình biết bói toán đó, đoán ra thôi."

Cậu ta bật cười, rồi nhanh chóng nghiêm túc lại.

"Vậy... cho mình hỏi vài câu. Nếu cậu không muốn trả lời thì cũng không sao."

Lạ thật, hôm nay Quỷ Vương dịu dàng vậy luôn?

Mình gật đầu. Gray hít một hơi rồi nhìn mình, ánh mắt có phần do dự:

" Cậu... thật sự không nhớ gì chuyện xảy ra với Michael à?"

Mình ngập ngừng, suy nghĩ vài giây rồi quyết định nói thật:"Mình chỉ nhớ đến lúc bị cậu ta siết cổ và kéo đi thôi. Còn sau đó... không có chút ký ức nào cả."

Gray im lặng, rồi bất ngờ tấp xe vào lề. Xe dừng hẳn, cậu quay sang nhìn mình, ánh mắt đong đầy lo lắng.

" Hazel này, cho mình hỏi điều này... Mong cậu đừng hiểu lầm là mình xúc phạm hay gì. Nếu cậu thấy không thoải mái thì không cần trả lời cũng được."

Mình gật đầu, tim bắt đầu đập nhanh. Gray nhìn thẳng vào mắt mình:"Cậu... đã từng đi khám bác sĩ chưa? Về tình trạng của cậu ấy?"

Mình vội tránh ánh mắt ấy, tay toát mồ hôi.

"M-Mình... đã từng khám rồi."

"Bác sĩ nói sao?"

"Mình bị mất trí nhớ phân ly. Khi gặp phải sang chấn hay cảm xúc tiêu cực quá mức, não mình sẽ tự xóa đi ký ức đó để bảo vệ bản thân."

Gray trầm ngâm rất lâu rồi khẽ nói:" Quên được những chuyện đó cũng tốt. Không ai cần phải nhớ lại những điều kinh hoàng."

"Chỉ vậy thôi sao?"

Mình buột miệng. Gray quay lại, vẻ khó hiểu:"Chứ cậu muốn tôi nói gì nữa?"

Mình cúi đầu, nghẹn lời. Ở ngôi trường cũ, mọi người đều coi mình là quái vật—tàn nhẫn, máu lạnh, làm hại người khác rồi giả vờ vô tội. Mình chưa bao giờ cố ý làm vậy...

"Tôi không muốn gợi lại những chuyện cậu chưa sẵn sàng chia sẻ. Cậu đâu có muốn quên. Chỉ là... có lẽ cậu đã từng rất đau, đến mức não cậu phải tự bảo vệ cậu như vậy. Nếu tôi vì thế mà trách cậu nữa thì... tôi không đáng làm đàn ông."

Gray khởi động xe, còn mình cảm thấy một tảng đá trong lòng bỗng nhẹ bẫng.

Về đến nhà, khi nghe mình sống một mình, Gray ngạc nhiên:

"Gia đình cậu lớn và giàu mà. Sao lại ở riêng?"

Mình cười trừ, viện cớ:

"Tại gia đình muốn mình rèn luyện tự lập ấy mà."

Cậu ta gật đầu, vẫy tay tạm biệt rồi lái xe đi.

Mình bước vào nhà, bật đèn—rồi giật thót khi thấy người đứng ngay phòng khách.

" Trời đất ơi!"

" Mày lại gây chuyện nữa rồi, đúng không?"

Là chị Fiona. Ánh mắt sắc như dao lướt qua mình.

"Sao chị đến không báo trước để em chuẩn bị?"

" Không cần."

Chị ta tiến lại, chưa kịp nói thêm đã giáng cho mình một cái tát.

Chát!

Má đau buốt, nhưng nỗi đau ấy chẳng là gì so với cảm giác bị chị ruột gọi là "quái vật".

"Mày có biết mày đã khiến Michael ra sao không? Một bên tinh hoàn vỡ, khả năng sinh con gần như mất sạch. Mày là đồ tàn nhẫn!"

Mình như chết đứng.

"Nếu không có tao, không có gia tộc Ravenscroft và cái lớp D chết tiệt kia làm chứng, giờ này mày đã vào tù rồi!"

Chị ấy gào thẳng vào mặt mình. Mình chỉ đứng đó, ngơ ngác, đau đến không nói được lời nào.

Mình tưởng chị sẽ bênh vực mình... nhưng không. Mình thất bại—trong việc bảo vệ chị, trả thù cho chị, và giữ lấy chút tình chị em ít ỏi còn lại.

Mình quay đầu, không nói lời nào. Chị gọi với theo, nhưng mình mặc kệ. Mình vào phòng, khóa cửa, ngồi lặng lẽ bên cửa sổ.

Sao mọi chuyện cứ đổ ập lên mình như thế? Mình đã phạm tội gì trong kiếp trước để giờ phải chịu đựng đến vậy?

Mình mệt lắm rồi. Mình không biết còn chịu được đến bao giờ. Nếu một ngày nào đó mình không thể chịu đựng thêm nữa... liệu mình sẽ làm gì?

Mình đã cầu nguyện, đã xin Chúa cho một tia sáng hy vọng—nhưng không biết Ngài có nghe.

Mình muốn khóc, muốn trút hết nỗi đau... nhưng cả đến nước mắt cũng không chịu rơi nữa.

Còn gì tàn nhẫn hơn thế?

Thấy bóng chị ấy lên xe rời đi, trái tim mình như bị bóp nghẹt. Ánh sáng ngoài cửa sổ cũng dần tắt—giống như ánh sáng le lói cuối cùng trong lòng mình.

Tại sao chị ấy lại ghét mình đến vậy? Mình đã làm gì sai?

Từ nhỏ mình luôn cố gắng lấy lòng chị ấy, chỉ mong được một cái nhìn dịu dàng. Nhưng...

Nếu một ngày mình rời khỏi thế giới này... liệu chị ấy có khóc không?

"Chỉ một giọt nước mắt thôi... mình cũng thấy mãn nguyện rồi."

Mình ôm lấy đầu gối, mắt dán vào khoảng không vô định. Không biết đã ngồi bao lâu cho đến khi mí mắt nặng trĩu, mọi thứ mờ dần trong bóng tối.