Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 44



Chương 44: Cái bẫy

Nội tâm Hazel:

Thật tình, mình đã cố gắng chợp mắt rồi, nhưng chẳng thể nào ngủ yên được. Cả đêm chỉ ngủ được vài tiếng, vậy mà giờ vẫn tỉnh như sáo—vì tức.

Chuyện của Eliora cứ lởn vởn trong đầu. Càng nghĩ, mình lại càng thấy bâng khuâng về chuyện giữa mình và hai người đó. Nếu mình không chọn ai cả, hoặc nếu chọn một trong hai... thì kết cục sẽ ra sao nhỉ?

Nhưng chắc mình không giống Eliora. Mình sẽ không cam chịu đâu. Nếu hai tên đó mà dám nhốt mình trong lớp thêm lần nữa, mình thề sẽ đập nát đầu cả hai.

Mình đang miên man suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Liam.

Hôm nay mình và cậu ấy có hẹn đến nhà huấn luyện viên để ăn mừng. Có lẽ sau bữa ăn, mình sẽ hỏi Liam về chuyện của Eliora. Mình không tin cậu ấy lại giấu mình được.

Mình đứng dậy, khóa cửa cẩn thận rồi bước ra chỗ xe của Liam. Cậu ấy cười rạng rỡ và vẫy tay khi thấy mình. Mình cũng cười lại—dù chính mình cũng biết nụ cười đó... ngượng thấy rõ.

Vừa leo lên xe, Liam đã quay sang hỏi mình ngay:

"Cậu ổn hơn chưa? Hôm qua nghe nói cậu mệt?"

"Ừ, đỡ rồi."

Mình đáp, giọng đều đều, cố không lộ vẻ chán đời.

"Nếu còn mệt thì không cần đi đâu. Ở nhà nghỉ ngơi thêm cũng được mà."

"Không sao, cứ đi đi. Ở nhà ngột ngạt lắm."

Mình nói mà trong đầu vẫn nghĩ: thật ra chỉ là sợ nằm đó rồi suy nghĩ linh tinh phát điên thôi.

Liam gật đầu rồi khởi động xe. Xe vừa lăn bánh, mình còn tự nhủ: Đi tiệc cho khuây khoả cái đầu. Nhưng mà...

...

Xin lỗi, cho mình rút lại câu đó. Ở nhà không ngột ngạt. Ngột là ở đây này. Ở cái bữa tiệc hỗn loạn này nè!

Vừa bước xuống xe, mình đã thấy tai muốn rụng vì tiếng nhạc đập vào màng nhĩ như muốn xuyên não. Mắt thì khỏi nói, chói loà như bị nhốt trong cái hộp đèn disco suốt ba đời không thoát ra nổi.

Đây mà là tiệc ăn mừng á? Mình thề, trông nó giống một buổi "tụ họp cuối đời" của mấy linh hồn say rượu hơn.

Hai đứa còn đang lớ ngớ bước vào thì cảnh tượng bên trong khiến cả hai đứa đồng loạt trợn mắt.

Người thì mặc thiếu vải, người thì dán chặt vào nhau như keo con voi, hôn hít công khai như thể đang casting cho phim truyền hình mạng 18+. Mình nheo mắt quay sang Liam, nhỏ giọng:

"Cậu chắc là tụi mình tới đúng địa chỉ không đó?"

Liam lắc đầu, trông có vẻ cũng đang hoài nghi cuộc đời mình không kém:

"Không biết nữa. Lần trước mình đến là để họp, không phải... này."

Mình khoanh tay, liếc Liam từ đầu đến chân:

"Ô kê. Vậy cho mình hỏi, ông huấn luyện viên của cậu—ổng có bình thường không vậy?"

"Sao cậu hỏi vậy?" — Liam ngây thơ hỏi lại.

Mình hất cằm ra xung quanh, giọng châm chọc:

"Cậu nhìn thử coi. Đây là vibe tiệc của một huấn luyện viên cấp ba đó hả? Hay ổng là giáo viên dạy... 'giải phóng hình thể'?"

Liam gãi đầu cười gượng. Mình biết ngay cậu ta cũng đang sốc chứ chẳng khá hơn gì mình.

Trong lúc cả hai còn đang đứng chôn chân không biết nên bỏ chạy hay nhập hội, thì bỗng sau lưng vang lên một tiếng hét to như chuông báo cháy:

"LIAM!"

Cả hai giật bắn người quay lại. Bản năng phản xạ của mình lập tức bật lên—tay đã thủ sẵn thế, sẵn sàng tung nắm đấm nếu có chuyện. Nhưng may quá, người vừa gọi là Bill... và cả Mark cũng đang đi cùng.

Đã lâu rồi mình không chủ động tìm gặp Mark, vậy mà chỉ cần chạm mặt cậu ấy thôi, ký ức lại ùa về, đặc biệt là những lời cảnh báo trước kia. Mình từng tự hỏi: Liệu việc Aiden bị tước học bổng có dính líu gì đến cái "hệ thống chết tiệt" mà Mark từng nhắc tới?

Bill hăng hái bước nhanh về phía mình, nụ cười của cậu ấy gần như kéo đến tận mang tai.

"HaHa! Cậu đến rồi à? Mình cứ tưởng cậu sẽ không tới nữa chứ!"

Mình cười nhẹ, hơi ngượng ngập:

"Mình đã nói sẽ tới thì nhất định sẽ tới."

Bill gật đầu hài lòng, rồi quay sang Liam, bắt tay một cách thân thiết như thể hai người là bạn nối khố từ thời mẫu giáo.

"Sao rồi Liam? Khỏe không? Vào làm vài ly đi!"

Không cần chờ Liam trả lời, Bill đã phấn khởi kéo tay cậu ấy vào bên trong. Mình cũng đành lủi thủi theo sau.

Bất ngờ, Mark bước tới, đi sánh đôi với mình, ánh mắt lạnh lùng và giọng nói đều đều vang lên:

"Dạo này trông cậu sống yên bình quá nhỉ?"

Mình nhíu mày, liếc nhìn cậu ta:

"Ý cậu là sao?"

"Không gì cả. Chỉ là... mình có tin này muốn nói. Chuyện cuộc thi Sao và Trăng—ban đầu hệ thống sắp xếp cho cậu thi với Rowan. Nhưng rồi, không hiểu sao, phút cuối lại bị thay đổi."

Mình khựng lại, mắt tròn xoe nhìn Mark:

"Ý cậu là... có người cố ý ghép mình với Rowan?"

Mark nhún vai, giọng tỉnh bơ:

"Mình không biết chắc. Chỉ biết có sự thay đổi vào phút chót."

"Vậy... tại sao cậu lại nói điều này cho mình biết?"

"Lệnh từ bên trên. Họ muốn cậu biết."

Mình chết sững. Đầu óc bắt đầu ong ong. Mình là cái gì với họ? Một con cờ? Một thí nghiệm? Hay một trò giải trí?

Mark nhìn thẳng vào mắt mình, chậm rãi nói thêm:

"Cứ chơi vui vẻ đi. Nhưng nhớ... cẩn thận."

Nói xong, cậu ấy xoay người rời đi, bỏ mặc mình đứng ngẩn ngơ giữa dòng người đang nhún nhảy ồn ào.

Rồi bỗng mình giật mình nhớ ra: Liam đâu rồi?

Mình vội vã đảo mắt tìm, may mà cậu ấy chưa đi xa. Bill đã kéo Liam đến bàn của huấn luyện viên, nơi có vẻ như cả đội của cậu ấy đang tụ họp.

Mình nhanh chóng bước về phía đó, trong lòng vẫn còn vương lại câu hỏi không tên—mình đã bị kéo vào chuyện gì thế này?

Không bước tới thì thôi, vừa tới nơi mình đã đụng ngay bản mặt đáng ghét của Michael. Vừa thấy mình, cậu ta liền liếc ngang liếc dọc kiểu "tôi-chẳng-thèm-để-tâm" nhưng rõ ràng là thấy gai mắt rồi. Mình cũng chẳng vừa, đáp lại bằng ánh nhìn thách thức và bất giác tự hỏi:

Giữa cái bàn và cái mặt của cậu ta, cái nào sẽ vỡ trước nếu hai thứ ấy đập vào nhau nhỉ?

Liam thấy mình liền bước lại gần, bất ngờ nắm tay mình thật chặt. Hành động đó làm mình hơi bối rối.

"Có chuyện gì sao?" – mình hỏi khẽ.

Liam cúi xuống, thì thầm vào tai mình bằng chất giọng nghiêm túc một cách kỳ lạ:

"Không biết nữa... Chỉ là linh cảm mách bảo mình nên ở cạnh cậu. À mà, rượu ở đây nặng lắm đấy. Cậu đừng có uống bậy, lỡ hóa Chicky thì khổ mình lắm."

Mình liếc Liam một cái sắc lẹm. Nhưng cậu ta chỉ cười như thể thấy mình hóa điên là chuyện đáng yêu không thể chịu nổi. Thật đấy, chưa cần rượu, mình đã muốn mượn dao bếp rượt cậu ta chạy ba vòng quanh hồ bơi rồi.

Đúng lúc đó, tiếng Michael vang lên chói tai qua micro, khiến mình suýt lủng màng nhĩ:

"Các bạn hãy chào mừng người đã giúp NIHS chiến thắng trong trận bóng bầu dục—Liam Miller!"

Lập tức, đám đông vỡ òa như bầy ong vỡ tổ:

"LIAM! LIAM! LIAM!"

Mình liếc sang—vẻ mặt của Liam sáng rực như đèn sân khấu. Nhìn là biết cậu ấy đã chờ khoảnh khắc này từ rất lâu rồi. Chưa kịp nói gì thì... rầm!

Một đàn con gái mặc bikini không biết từ đâu lao tới, chen lấn xô đẩy khiến mình bị đẩy văng ra ngoài như một chiếc lá giữa cơn lốc.

Liam thì có vẻ cũng đang hoảng loạn. Gương mặt cậu ấy thoáng cứng đờ khi nhận ra xung quanh toàn là da thịt và tiếng ríu rít. Mình thề là nếu lúc này cậu ấy nhắm mắt lại, chắp tay cầu nguyện thì cũng chẳng có gì lạ.

Ọc~

Tiếng bụng mình đánh trống biểu tình. Thôi được rồi, đằng ấy cứ tận hưởng ánh hào quang đi, mình sẽ đi nạp năng lượng chút rồi quay lại.

Công nhận nhà ông huấn luyện viên này rộng khiếp. Mình đi một hồi mà cảm giác như đang lạc trong mê cung. Cuối cùng thì cũng thấy ánh sáng cuối đường hầm—một dãy hamburger được bày ra như buffet. Mắt mình sáng rỡ, lập tức nhào tới, chưa kịp cắn một miếng thì—

"HaHa!"

Ơ ai gọi vậy?

Mình quay đầu lại... và há hốc miệng khi thấy một gương mặt quen thuộc.

Evelyn?!

Mình tiến lại gần, kinh ngạc hỏi:

"Evelyn? Cậu cũng ở đây à?"

Chưa kịp nghe cậu ấy trả lời thì một giọng nam quen thuộc từ phía sau cắt ngang:

"Cậu ở đây làm gì thì Evelyn cũng ở đây làm y chang vậy."

Mình nheo mắt, quay phắt lại, chuẩn bị tinh thần đối diện với cái giọng khinh khỉnh đó. Và y như rằng—ngay khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt đó, mình đã suýt ném thẳng cái hamburger vào trán cậu ta.

Noah. Chứ còn ai vào đây nữa.

Mình nheo mắt lại, bĩu môi khi thấy bộ dạng của Noah. Trời ạ, trông cậu ta chẳng khác gì một tên đạo tặc trá hình – cứ như vừa trốn ra từ một bộ phim trinh thám rẻ tiền.

"Cậu ăn mặc kiểu gì vậy hả, Noah? Định đi trộm nhà người ta à?"

Noah lườm mình một cái sắc như dao, rồi chẳng nói chẳng rằng, liền khoác tay Evelyn vào, như thể sợ người khác dòm ngó người đẹp của mình.

Ờ thì, ai thèm.

"Mình chỉ đang ngụy trang thôi."

Noah nói, giọng đầy cảnh giác.

"Không yên tâm khi để Evelyn đến cái bữa tiệc hỗn loạn này một mình."

Nghe tới đây thì mình cũng gật gù, công nhận nói có lý. Nhưng rồi cái miệng cậu ta lại không để yên được lâu:

"Gray và Rowan có biết cậu tới cái nơi thoát y trá hình này không vậy?"

Mình suýt nghẹn luôn miếng hamburger đang nhai. Nhíu mày nhìn Noah, mình gằn từng chữ:

"Tại sao mình phải báo cáo với hai người đó là mình đi đâu?"

Noah đảo mắt nhìn quanh, y như thể bọn mình đang buôn hàng cấm vậy.

"Cậu tới đây với ai?"

Mình nhún vai, đáp tỉnh bơ:

"Liam. Cậu ấy rủ mình đi chung, bảo không muốn đi một mình."

Mặt Noah lập tức biến sắc như bị ai giật điện.

"Trời đất... Cậu và Liam phải đi khỏi đây ngay với tụi mình! Nếu không thì... có chuyện đó xảy ra thật đó!"

Mình cau mày.

"Chuyện đó là chuyện gì?"

Noah thì thầm như đọc mật mã:

"Gray mà biết cậu ở đây là cậu ấy quậy banh nguyên cái biệt thự này ra luôn. Không tin thì đợi mà xem."

Mình phẩy tay, cố trấn an chính mình:

"Cậu yên tâm, Gray làm sao mà biết mình ở đây được—"

Chưa nói xong câu, Noah đã giơ điện thoại ra trước mặt mình như đang trình chứng cứ trước toà. Trên màn hình là đoạn chat với Gray, kèm theo... một bức hình mình đang đứng nói chuyện với Mark, mà cái gốc chụp lại nhìn giống một cặp đôi đang hẹn hò vậy đó.

Mình há hốc mồm.

"Cái đệt! Cậu chụp hình mình gửi cho Gray làm gì hả?"

Noah cười hề hề, chẳng khác gì một tên vừa lỡ tay quăng bom nhưng lại tỏ ra... vô tội.

"Mình chỉ... lỡ tay thôi. Giờ thì đi kêu Liam lẹ lên rồi rút. Còn kịp."

Không cần nói thêm gì nữa, mình buông cái hamburger như buông bỏ giấc mơ dang dở, chạy đi tìm Liam. Nhưng... kỳ lạ thật, cậu ấy chẳng còn ở chỗ cũ nữa.

Mình lượn quanh một vòng, đảo mắt khắp bàn tiệc mà vẫn không thấy tăm hơi đâu cả.

Đúng lúc đó, một bàn tay lạ hoắc chộp lấy tay mình, kéo đi thật mạnh. Mình giật mình quay lại thì thấy một tên hoàn toàn xa lạ, mặt mày chẳng có gì thân thiện.

Mình gào lên như sấm sét:

"Đậu xanh mày là ai? Buông tao ra, đồ bệnh hoạn!"

Tên khốn đó lôi mình vào một góc tối sau nhà, nơi tiếng nhạc không còn quá rõ, và đèn đóm cũng chẳng mấy chiếu tới. Trái tim mình đập thình thịch, nhưng không phải vì sợ—mà vì tức. Tên này nghĩ hắn là ai mà dám kéo mình đi kiểu đó?

Chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã cúi sát xuống, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt khiến mình buồn nôn. Hắn định cưỡng hôn mình.

Cưỡng hôn mình á? Ủa, ai cho vậy?

Ngay khi hắn áp sát, bản năng tự vệ bật lên. Mình không nghĩ ngợi, chỉ rút gọn mọi bài lý thuyết phòng vệ vào một hành động duy nhất: thụi đầu gối thẳng vào giữa hai chân hắn.

Kết quả thì ai cũng đoán được rồi đó—tên khốn đó khuỵu xuống như cái cây bị đốn gốc, hai tay ôm lấy chỗ đau, mặt méo như bánh bao bị giẫm.

Mình đứng thẳng người, thở phì một cái đầy bực bội. Nhưng vừa quay qua thì... hỡi ôi, Bill đang đứng đó, tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt lườm lườm về phía tên kia như thể chuẩn bị đấm văng mặt hắn đến Sao Hỏa.

Cậu ấy trừng mắt, nhưng có chút tiếc nuối trong giọng nói:

"Chết tiệt, suýt nữa mình kịp."

Mình nhún vai, quăng cho Bill một cái liếc nhàn nhạt rồi châm biếm:

"Không sao đâu, lần sau nhớ nhanh hơn chút nha. Chứ khúc này mình cũng muốn cho cậu một cơ hội làm anh hùng cơ mà."

Bill nhìn mình vài giây, rồi bật cười, còn mình thì phủi tay quay đi như thể vừa xử lý xong một con muỗi đáng ghét. Nhưng trong đầu mình, cảm giác rờn rợn vẫn còn đó.

Bữa tiệc này, rõ ràng không đơn giản như vẻ ngoài của nó.

Vừa phủi tay xong, mình quay sang hỏi Bill, giọng vẫn còn đầy tức tối:

"Cậu có thấy Liam không?"

Bill gật đầu, ra vẻ biết rõ:

"Có. Cậu ấy đang họp với huấn luyện viên và vài người trong đội, trong một căn phòng ở phía trong nhà. Mình dẫn cậu tới nhé?"

Mình gật đầu theo sau Bill, lòng vẫn còn ngổn ngang với những gì vừa xảy ra. Nhà gì mà rộng như mê cung, rẽ trái rẽ phải mãi chưa thấy điểm dừng.

Khi cả hai đi ngang qua quầy bar nhỏ giữa hành lang, Bill bất ngờ dừng lại, nhanh tay rót một ly rượu màu hổ phách sóng sánh rồi đưa cho mình.

"Uống đi, loại này nhẹ lắm, chỉ như nước trái cây thôi. Uống một ngụm cho đỡ căng thẳng nha."

Mình lắc đầu ngay lập tức, nhíu mày:

"Thôi, mình không muốn uống. Nãy giờ đã đủ loạn rồi."

Bill đưa ly rượu tới gần hơn, ánh mắt hơi nài nỉ:

"Nào, chỉ một ngụm thôi. Coi như ăn mừng trận thắng, với lại cậu vừa trải qua chuyện không hay nữa..."

Mình ngần ngừ. Bình thường là mình sẽ thẳng thừng từ chối, nhưng ánh mắt tha thiết của Bill khiến mình hơi chùn. Dù gì cậu ấy cũng vừa định cứu mình, thôi thì... chỉ một ngụm.

Mình cầm lấy ly rượu, nhấp môi. Vị rượu trượt qua đầu lưỡi, ngòn ngọt, dễ chịu đến lạ. Nhưng ngay khi nuốt xuống, cổ họng mình bỗng hơi nóng ran. Có gì đó không ổn. Cái cách rượu này lan tỏa... không giống những loại mình từng uống.

Mình cau mày, liếc sang Bill:

"Rượu gì mà vị lạ quá vậy?"

Bill chỉ cười nhẹ, không trả lời, rồi tiếp tục đi trước dẫn đường.

Cảm giác trong người mình hơi chệnh choạng một chút—không rõ vì hồi nãy quá căng thẳng hay do ngụm rượu vừa rồi thật sự có gì đó khác thường.

Mình lặng lẽ đi phía sau Bill, lòng vẫn lởn vởn cảm giác không yên. Cậu ấy cứ thỉnh thoảng quay lại, cười dịu dàng rồi giục:

"Uống thêm đi, một chút nữa thôi. Cậu sẽ thấy dễ chịu hơn đó, thật đấy."

Mình lắc đầu yếu ớt, nhưng rồi cũng lại đưa ly lên miệng. Mỗi lần mình định ngưng, Bill lại giục khéo, mà ánh mắt cậu ta thì cứ như có ma lực gì đó khiến mình không muốn từ chối.

Cuối cùng, khi còn vài bước nữa đến căn phòng cuối hành lang, ly rượu trong tay mình đã cạn sạch.

Rồi Bill dừng lại trước một cánh cửa lớn màu xám bạc, nắm lấy tay nắm cửa, ngoái lại nhìn mình, nụ cười vẫn không thay đổi.

"Đến rồi đó. Liam đang ở trong."

Cửa mở ra.

Và tim mình như ngừng đập.

Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng lạnh lẽo từ chiếc đèn tuýp đơn treo trên trần. Liam đang bị trói chặt vào một chiếc ghế ở giữa phòng. Áo sơ mi của cậu ấy rách tơi tả, máu rỉ xuống từ khóe môi và thái dương.

Quanh cậu ấy là ba, bốn gã to xác—những người trong đội bóng—đang lần lượt thay nhau đấm đá Liam như thể đó là một buổi "tập luyện đặc biệt" giữa địa ngục.

Mình chết sững. Chân như dính chặt xuống sàn. Cái ly rỗng trên tay suýt rơi khỏi tay.

"LIAM?!"

Mình hét lên, lao vào nhưng bị Bill giữ lại, lực tay cậu ta mạnh đến kỳ lạ.

"Cậu không nên thấy cảnh này đâu, HaHa," Bill nói, giọng bỗng trầm hẳn, lặng như đá lạnh. Ánh mắt dịu dàng khi nãy giờ đã biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng đến rợn người.

Mình hất tay Bill ra, quay lại đầy giận dữ.

"Cậu làm gì vậy Bill?"

"Mình vốn tính để cậu ta vui vẻ tận hưởng chiến thắng nhưng do cậu ta nhiều chuyện muốn ngăn cản mình và cậu nên không thể trách mình được."

" Cậu nói gì cơ? Mình đã nói là không thích cậu mà."

"Nhưng mình thích cậu mà HaHa. Rõ ràng mình rất tốt với cậu nhưng trong lòng cậu chỉ có hai cái tên Gray và Rowan thôi."

Máu trong người mình như đông lại. Và càng kinh hoàng hơn nữa, khi cơ thể mình bắt đầu phản ứng kỳ lạ—mắt hoa lên, bước chân chao đảo. Rượu. Có gì đó trong ly rượu đó!

Mình lùi lại, cố giữ thăng bằng nhưng đầu óc đã bắt đầu quay cuồng. Cái cảm giác dễ chịu ban đầu giờ tan biến, thay vào đó là một lớp sương mờ đang kéo mình vào một cái hố sâu không đáy.

Mọi thứ... bắt đầu méo mó.

Ngay lúc mình ngã xuống, Bill đã vòng tay bế mình lên, nụ cười của cậu ấy không còn vẻ dịu dàng như trước nữa.

"Cậu phải là của mình. HaHa."

Sau câu nói đó, mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ đi và dần tối lại.

Làm ơn. Ai cũng được, hãy cứu mình!

Nội tâm Gray:

"Chết tiệt! Mình đến đó ngay!"

Mình buông một câu chửi rồi đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao vút đi như xé gió. Tim đập dồn dập trong lồng ngực—trực giác mách bảo nếu mình chậm một phút thôi... sẽ không kịp.

"Gray, có chuyện gì vậy?"

Rowan ngồi kế bên quay sang hỏi, ánh mắt lo lắng hiện rõ.

"Noah nhắn... nói không tìm thấy HaHa và Liam ở bữa tiệc."

Mình trả lời mà mắt vẫn dán vào con đường phía trước. Ngay lập tức, Rowan lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

"Leo, nhanh lên. Tập hợp mấy đứa lại. Có chuyện rồi... có thể HaHa đang gặp nguy hiểm."

Hóa ra cậu ấy gọi hối Leo.

Mình đã muốn đập vỡ điện thoại khi thấy đoạn tin Noah gửi: hình ảnh cậu ấy đi cùng Mark. Càng nghĩ càng thấy có điều gì đó không ổn. Và giờ, cả Liam cũng mất tích.

Vừa tới nơi, mình đã thấy cả lớp D đã có mặt đầy đủ. Không nói không rằng, mình dẫn đầu bước vào.

Vừa đi qua cánh cổng, mùi rượu nồng nặc và tiếng nhạc chát chúa xộc thẳng vào mặt. Mình nheo mắt, liếc quanh khinh bỉ—cảnh tượng chẳng khác gì một buổi tiệc thác loạn.

"Gray!"

Tiếng gọi quen thuộc vang lên. Là Noah, đang cùng Evelyn hối hả chạy lại. Mình không chờ cậu ấy thở, lập tức hỏi:

"HaHa đâu rồi?"

Noah thở hổn hển, nói từng chữ một:

"Hồi nãy tụi mình chia nhau ra tìm Liam... nhưng giờ cậu ấy cũng biến mất luôn."

Evelyn chen vào, gấp gáp:

"Lúc mình đi ngang quầy rượu, người ta nói thấy HaHa đi với Bill. Và... Bill đã lấy cho cậu ấy loại rượu mạnh nhất."

Lồng ngực mình như bị bóp nghẹt.

"Mẹ kiếp! Tên khốn đó có ý đồ với HaHa."

Rowan hét lên, siết chặt nắm đấm. Mình lập tức gằn giọng:

"Tất cả chia nhau ra tìm! Có phải lật tung cái nhà này cũng phải tìm được HaHa và Liam!"

Đám đông gật đầu rồi tỏa đi khắp nơi. Mình và Rowan lập tức xộc vào bên trong tòa nhà. Đang lúc chạy qua hành lang, một bàn tay nắm lấy tay mình từ phía sau.

Mình quay lại—là Fiona. Khuôn mặt cậu ấy trắng bệch như tờ giấy.

"Mau... mau cứu HaHa. Con bé... không xong rồi!"

Không kịp hỏi thêm một lời, mình và Rowan phóng theo Fiona. Chúng mình leo lên lầu hai, tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn vỡ tung. Tới căn phòng cuối dãy, Fiona chỉ thẳng vào cánh cửa:

"Hồi nãy mình thấy Bill bế HaHa vào đây. Mình đập cửa đến sưng tay mà hắn không chịu mở!"

Toàn thân mình nóng bừng như lửa táp. Không đợi thêm giây nào, mình và Rowan đồng loạt tung cú đá thật mạnh. Cánh cửa bật mở—và cảnh tượng bên trong khiến tim mình như ngừng đập.

Bill đang trần trụi nửa người, còn HaHa thì nằm trên giường, áo quần cũng chỉ còn đồ trong. Cô ấy bất động, đôi mắt lờ đờ như mất ý thức.

Rowan bên cạnh mình cũng chết lặng.

"Đồ khốn nạn! Mày dám động vào HaHa?"

Mình gầm lên, rồi lao tới như một con thú xổng chuồng. Rowan không chần chừ, cùng mình đấm tới tấp vào mặt Bill. Hắn cố chống trả nhưng không chịu nổi cả hai người bọn mình—chỉ sau vài cú, hắn đã gục xuống.

Giữa lúc đó, Fiona hét lên:

"Đem hắn ra ngoài đi! Để mình giúp HaHa mặc lại đồ!"

Không nói một lời, mình túm cổ Bill, lôi hắn ra khỏi phòng rồi đóng sập cửa lại.

"Tao sẽ khiến mày hối hận cả đời vì đã chạm vào HaHa."

Mình gằn từng chữ, máu sôi lên trong từng câu nói.

Rowan siết nắm đấm, tiếp lời, giọng trầm đến rợn người:

"Tao sẽ bẻ gãy từng khớp xương trên người mày... từng khớp một."

Mình lôi xềnh xệch tên Bill đang thở hổn hển xuống cầu thang, mặc kệ những ánh mắt sững sờ quanh đó. Hắn rên rỉ từng tiếng yếu ớt, nhưng chẳng ai buồn thương hại.

Vừa bước xuống tầng trệt, mình đã thấy Alan đang đỡ lấy Liam—cậu ấy mặt mũi bầm dập, người đầy thương tích. Máu vẫn còn rịn ở khóe môi. Mình lập tức quay sang hỏi Airden:

"Các cậu tìm thấy Liam ở đâu vậy?"

Airden đáp, giọng gấp gáp mà vẫn còn phảng phất sợ hãi:

"Bọn mình phát hiện cậu ấy bị trói và đánh trong nhà kho. Vừa gỡ được dây, Liam đã kêu tụi mình mau đi cứu HaHa..."

Mình nghiến răng, tay siết chặt lại. Nỗi giận sôi sùng sục trong ngực như muốn nổ tung. Không nói thêm lời nào, mình quăng mạnh tên Bill xuống đất, gằn giọng:

"Lôi hắn đến chỗ cũ. Mình và Rowan sẽ quay lại xem HaHa thế nào."

Leo bước tới, ánh mắt lo lắng hiện rõ:

"HaHa... có sao không? Tên đó có kịp làm gì không?"

Mình cắn răng, đáp khẽ:

"Chưa. Nhưng hắn đã lột được đồ ngoài của HaHa."

"Cái gì cơ?"

Cả đám đồng thanh thốt lên, hoảng hốt tột độ. Mình chỉ gật đầu nhẹ—như một lời xác nhận cay đắng.

Ngay lập tức, bầu không khí xung quanh thay đổi. Những ánh mắt căm phẫn như muốn thiêu đốt. Không ai nói gì thêm—Etan túm tóc Bill như xách một miếng giẻ lau nhà, kéo hắn đi trên nền đất gạch lạnh buốt. Những lời rên la của Bill bị nhấn chìm giữa cơn cuồng nộ sục sôi.

Không chần chừ, mình và Rowan quay đầu chạy thẳng lên căn phòng lúc nãy. Vừa mở cửa bước vào, Fiona đang chỉnh lại quần áo cho HaHa, sắc mặt cậu ấy tái nhợt vì hoảng loạn, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

Mình thở phào nhẹ nhõm khi thấy HaHa đã được che chắn.

Fiona quay lại, giọng run run nhưng dứt khoát:

"Hai cậu hãy mau đưa HaHa đi... nhưng đừng nói với con bé là mình đã giúp."

Mình nheo mắt, ngạc nhiên:

"Tại sao chứ?"

Fiona cúi đầu, giọng nhỏ đi:

"Chuyện đó... không phải là thứ mình nên giải thích với các cậu. Chỉ cần đưa HaHa đi, và giữ kín việc này. Làm ơn."

Dù đầu đầy nghi vấn, nhưng mình vẫn gật đầu đồng ý. Không thể mất thêm thời gian.

Mình bước tới, nhẹ nhàng bế HaHa lên—cơ thể cô ấy mềm nhũn, mùi rượu vẫn phảng phất nơi cổ áo. Không nói lời nào, mình lập tức đưa cô ấy rời khỏi nơi đó.

Trong đầu, chỉ còn một ý nghĩ duy nhất vang vọng:

"Tên Bill đó... tao sẽ xé xác mày. Mày đã động vào người không được phép động."