Chương 45: Thú Nhận.
Nội tâm Gray:
"Mình đã cài xong chương trình định vị vào điện thoại của HaHa rồi."
Airden vừa nói vừa đưa chiếc điện thoại cho mình.
"Nó được ngụy trang bên trong một ứng dụng thông thường, nên rất khó bị phát hiện."
Cậu ấy giải thích thêm, mắt ánh lên vẻ tự tin:
"Vị trí của HaHa sẽ được gửi trực tiếp về điện thoại của cậu. Hệ thống này mạnh hơn GPS thông thường rất nhiều—ngay cả khi mất sóng, vẫn có thể định vị được."
Mình khẽ cười, gật đầu, rồi vỗ nhẹ vai Airden thay cho lời khen:
"Cậu đúng là chưa bao giờ làm mình thất vọng."
Airden mỉm cười rạng rỡ, gật đầu chắc nịch:
"Mình luôn đứng về phía cậu mà, Gray."
Sau sự việc xảy ra ngày hôm qua, mình đã nhờ Airden cài hệ thống định vị vào điện thoại của HaHa. Như vậy, mình có thể biết cô ấy đang ở đâu—bất cứ lúc nào.
Nội tâm Hazel:
Ôi không... đầu mình như muốn vỡ tung. Mẹ kiếp thật...
Cảm giác choáng váng đè nặng lên thái dương, như có hàng trăm cây búa đang đồng loạt nện vào đầu. Mình khẽ rên, cố gắng mở mắt ra.
Một căn phòng xa lạ hiện ra trước mắt—ánh sáng dịu, mùi thơm lạ lẫm... và hoàn toàn không giống bất cứ nơi nào mình từng đến.
Tim mình đập mạnh. Mình chớp mắt vài lần rồi bật dậy theo phản xạ, hoảng hốt nhìn quanh.
"Đệch... đây là đâu vậy?"
Trí nhớ hỗn loạn, rồi bỗng một hình ảnh lướt qua trong đầu như tia chớp:
Bill. Cậu ta... đã bỏ thuốc mình!
Cơn sợ hãi ập đến như sóng vỗ. Mình lập tức nhìn xuống cơ thể. Quần áo vẫn còn nguyên, không có vết thương, không cảm giác khác thường nào... Nhưng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.
Chuyện gì đã xảy ra sau khi mình ngất đi?
Ai đã đưa mình tới đây? Họ muốn gì?
Mình đứng dậy, bước từng bước thận trọng quanh phòng. Cách bày trí gọn gàng, sạch sẽ. Có gì đó... quen mà không nhớ nổi. Mình cố đào bới trong trí nhớ xem mình đã từng ở đây chưa, nhưng mọi thứ chỉ là một khoảng trống.
Căn phòng có nhà vệ sinh. Mình bước vào với ý định là sẽ rửa mặt cho tỉnh táo, nhìn thấy một chiếc bàn chải đánh răng mới tinh nằm gọn gàng trong bao bì. Chưa mở. Chưa dùng.
Như thể... ai đó đã chuẩn bị sẵn cho mình?
Một cảm giác bất an dâng lên. Mình ngần ngại cầm chiếc bàn chải lên, rồi thở dài thầm nghĩ:
"Mình... mình sẽ trả tiền lại cho chủ nhân căn phòng này. Cho cái bàn chải này... và cho cả sự giúp đỡ, nếu thật sự họ không có ý xấu..."
Mình do dự một chút trước cánh cửa, rồi hít một hơi thật sâu và đưa tay vặn nắm cửa.
Cạch.
Cánh cửa mở ra, hành lang phía ngoài hiện lên trong ánh sáng dịu nhẹ. Mình bước ra, từng bước cẩn trọng, tim vẫn chưa thôi đập dồn dập.
Và rồi—chỉ sau vài bước, mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng.
Bức tranh treo tường. Chiếc kệ gỗ nhỏ đặt sát lối đi. Mùi gỗ trầm thoang thoảng trong không khí.
Mình đứng khựng lại, ngỡ ngàng.
Không thể nhầm được... đây là nhà của Rowan.
Từng chi tiết, từng góc nhỏ... tất cả đều quen thuộc đến mức mình không thể chối cãi. Mình đã từng đến đây. Một vài lần. Và nhớ rất rõ.
Nếu là Rowan... thì mình có thể yên tâm phần nào. Mình biết cậu ấy sẽ không bao giờ làm gì tổn hại đến mình.
Nhưng—khoan đã. Nghĩa là... Rowan chính là người đã cứu mình sao?
Liam!
Chết tiệt... Liam! Mình phải tìm cậu ấy ngay.
Mình vội vã đi ra phòng khách, nhưng nơi đó trống không, không một bóng người. Khi bước ra sân, một cảnh tượng khiến mình sững người: một dàn xe đang đậu trước cửa. Xe của Leo, Gray, Alan... và cả xe của Liam.
Xe thì có đây... nhưng người đâu hết rồi?
Đang còn loay hoay với hàng tá câu hỏi trong đầu, thì một giọng nữ bất ngờ vang lên phía sau khiến mình giật nảy:
"Thưa cô Hazel, cô thấy đỡ hơn chưa ạ?"
Mình quay lại. Là một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt hiền hậu, nụ cười nhẹ nhàng, dường như không mang theo chút đe dọa nào.
Mình khẽ gật đầu, lịch sự đáp:
"Dạ con ổn rồi ạ. Nhưng... cho con hỏi, cô là ai vậy? Và... mọi người đâu hết rồi ạ?"
Người phụ nữ mỉm cười, đáp lại với giọng nhẹ nhàng:
"Tôi là người giúp việc của cậu Rowan. Hiện tại mọi người đang ở khu phía sau biệt thự."
Người giúp việc? Nhưng... mình đã đến nhà Rowan vài lần rồi, nào có thấy ai?
Mình gật đầu theo phép lịch sự rồi bước theo sau cô ấy. Cô dắt mình đi về phía sau khu nhà chính—một nơi mà Rowan chưa từng dẫn mình tới. Không gian mở ra từng chút một, mỗi bước chân lại khiến mình choáng ngợp hơn.
Mình không kìm được mà thầm cảm thán: Lâu đài này... rộng khủng khiếp thật sự.
Sau khi đi hết dãy nhà chính, mình băng qua một khu vườn đẹp đến choáng ngợp, giống hệt vườn thượng uyển trong các cung điện hoàng gia. Rồi... trước mắt mình hiện ra một ngôi biệt thự khác, nằm sâu phía sau.
Mình tròn mắt, đứng khựng lại.
Một biệt thự... bên trong một biệt thự? Không thể tin nổi.
Rốt cuộc nhà Rowan giàu đến mức nào vậy trời?
Bước vào trong, âm thanh náo nhiệt lập tức ùa tới—giọng nói quen thuộc của từng người vang lên không lẫn đi đâu được. Nhưng điều khiến mình há hốc miệng hơn... là cái hồ bơi to khủng khiếp nằm giữa căn biệt thự này.
Ngỡ ngàng. Ngơ ngác. Bật ngửa.
Không từ nào diễn tả đúng hơn tâm trạng của mình lúc này.
Mình vừa bước vào, còn chưa kịp định hình thì giọng hét quen thuộc vang lên chói lói:
"HAHA!!"
Là Noah.
Ngay lập tức, mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình. Không sai một nhịp, cả đám đồng loạt ùa tới như ong vỡ tổ, vây quanh mình chật cứng.
"HaHa! Cậu thấy ổn hơn chưa?"
"Có thấy đau ở đâu không?"
"Người có gì lạ không vậy? Có chóng mặt không?"
"Có nhớ gì không? Có... bị tổn thương tinh thần không?"
Trời ơi... mới vừa tỉnh dậy sau một đêm bị đánh thuốc mê, giờ lại chuẩn bị ngất lần nữa vì... quá tải không khí.
"DỪNG LẠI!!!" – Mình hét lớn.
Không gian im phăng phắc. Cả bọn đứng hình, giống như ai đó vừa bấm nút tạm dừng.
Mình thở hắt ra, liếc nhìn từng gương mặt trước mặt, rồi nói bằng giọng nửa đùa nửa thật:
"Các cậu muốn mình xỉu thêm lần nữa vì ngộp thở à? Vừa tỉnh dậy đã bị vây ráp thế này..."
Lũ bạn ngơ ngác nhìn nhau. Đứa thì gãi đầu, đứa thì cười trừ như mấy tên ngốc bị bắt quả tang.
Mình vừa lấy lại được chút hơi thở thì chợt nhớ ra—một câu hỏi chợt bật ra khỏi miệng:
"Khoan đã... sao các cậu lại có mặt ở đây hết vậy?"
Cả bọn nhìn nhau, rồi Sebastian lên tiếng trước, giọng thản nhiên nhưng có chút ấm áp:
"Thì... cả đám cùng đi cứu cậu hôm qua mà. Sau đó thấy cậu vẫn còn mê man, tụi này lo quá nên ở lại luôn để trông chừng."
Nghe xong, tim mình chợt thắt lại. Một cảm giác kỳ lạ len vào trong ngực—vừa biết ơn, vừa có chút cay nơi khóe mắt. Nhưng chưa kịp phản ứng gì thì từ phía sau, một giọng quen thuộc vang lên:
"Cậu đã biết sợ chưa khi đi đến những nơi đó?"
Mình quay lại, thấy Gray đang bước tới, một tay cầm dĩa thịt nướng còn bốc khói, tay kia lắc lắc chai rượu nhẹ nhẹ như thể đang đi dạo giữa tiệc BBQ.
Gương mặt Gray lúc ấy y chang một giáo viên chủ nhiệm khó tính vừa bắt quả tang học sinh trốn học ngay giữa giờ kiểm tra.
Mình mím môi, lúng túng gãi đầu. Không hiểu sao, chỉ với một câu trách nhẹ của cậu ấy mà mình lại thấy... hơi tội lỗi thật.
"Xin lỗi... Mình chỉ là..."
Gray đặt dĩa thịt xuống bàn gần đó, đưa cho mình một chai nước lọc — may quá, không phải rượu — rồi thở dài đầy bất lực.
"HaHa, từ giờ tuyệt đối không được bén mảng tới mấy chỗ nguy hiểm kiểu đó nữa. Nhớ chưa?"
Mình gật đầu cái rụp như học sinh ngoan bị điểm danh. Nhưng ngay sau đó, ký ức vụt trở lại. Mình đảo mắt quanh sân thì bắt gặp Liam — đang ngồi trên ghế, tay cầm túi chườm đá, gương mặt vẫn còn in hằn những vết bầm tím.
"Liam!" – Mình hét lên rồi lao thẳng về phía cậu ấy.
Vừa thấy mình, Liam liền nở một nụ cười tươi rói — dù giọng nói vẫn hơi yếu:
"Chào HaHa! Cậu thấy ổn hơn chưa?"
Mình nhăn mặt, tim thắt lại.
"Mình mới là người nên hỏi câu đó. Cậu sao rồi? Sau khi mình ngất... rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Phía sau, Rowan lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng đầy sát khí:
"Ngay khi Noah gửi ảnh cậu cho Gray, tụi mình đã cảm thấy có gì đó không ổn. Đến lúc Noah gọi lại, nói không tìm thấy cậu và Liam, bọn mình biết chắc đó là một cái bẫy."
Gray tiếp lời, giọng trầm xuống, như đang cố kiềm chế cơn giận:
"Và cậu chính là mục tiêu của Bill cùng lũ khốn đó."
Nghe đến tên Bill, mình lập tức bật dậy, tay siết chặt thành nắm đấm:
"Bill đâu? Mình sẽ đập nát sọ hắn vì dám làm vậy với mình!"
Từ dưới hồ bơi, Leo ngoi lên như một vị thần biển và lạnh lùng chen vào:
"Cậu yên tâm. Tên đó... sẽ phải trả giá."
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng mình. Không hiểu sao, Leo nói rất nhẹ nhàng, nhưng sao lại thấy... đáng sợ thế nhỉ?
Dù vậy, có một chuyện còn khiến mình lo hơn.
"Khoan đã."
Mình hỏi, giọng lạc đi
"Lúc các cậu tới... Bill đã kịp làm gì mình chưa?"
Không khí bỗng trở nên đông cứng. Ai cũng im lặng. Cái kiểu im lặng đáng sợ hơn bất kỳ lời nói nào.
Rowan là người phá vỡ sự im lặng đầu tiên, giọng sắc lạnh và dứt khoát:
"Hắn chưa kịp làm gì. Bọn mình đến kịp thời."
Mình vẫn chưa yên tâm, lắp bắp hỏi lại:
"Cậu... cậu chắc là hắn chưa... cởi... bất kỳ món đồ nào trên người mình đúng không?"
Cả bọn im bặt lần nữa. Không khí tụt xuống dưới 0 độ. Mình bắt đầu hoảng loạn:
"Làm ơn... hãy nói gì đó đi..."
Rowan đáp ngay, không một chút chần chừ:
"Không có. Hắn chưa chạm vào người cậu."
Chỉ bấy nhiêu thôi, nhưng tim mình mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Rồi quay sang hỏi thăm Liam.
Gray và Rowan nhìn nhau, rồi bỗng cả hai đi đến một nơi rất xa mình như đang nói chuyện gì đó quan trọng nhưng không muốn mình nghe thấy.
Nội tâm Rowan:
Gray và mình nhìn nhau trong tích tắc, rồi chẳng ai bảo ai, cả hai cùng bước ra xa khỏi khu vườn náo nhiệt — đến một góc hẻo lánh, đủ xa để không ai nghe thấy cuộc nói chuyện sắp tới. Cả hai đều biết, điều cần nói lúc này... không thể để HaHa nghe được.
Mình mở lời trước, giọng thấp và nặng nề:
"Chúng ta đã thống nhất là sẽ không nói sự thật cho HaHa biết, đúng không?"
Gray không đáp ngay. Cậu ta lặng lẽ liếc quanh một lượt như để chắc chắn không có ai theo dõi, rồi khẽ nhấp ly rượu trong tay. Giọng Gray vang lên, lạnh đến mức gần như vô cảm:
"Đó là cách tốt nhất. Nếu HaHa biết, tinh thần cậu ấy sẽ sụp đổ mất."
Mình im lặng, mắt nhìn về phía xa — nơi HaHa đang cười nói cùng mọi người. Một lúc sau, mình hỏi tiếp:
"Cậu nghĩ sao... về thái độ của Fiona hôm qua? Bình thường cậu ấy chẳng ưa gì HaHa, nhưng hôm qua— rõ ràng Fiona là người lo lắng nhất."
Gray gật nhẹ, ánh mắt trở nên xa xăm.
"Ừ. Mình cũng thấy. Có thể... Fiona quan tâm HaHa nhiều hơn những gì cô ấy thể hiện ra ngoài."
Mình nheo mắt, hỏi như thăm dò:
"Vậy... cậu định lợi dụng HaHa để trả đũa Fiona à?"
Gray quay sang nhìn mình, khẽ nhếch môi cười khẩy, ánh mắt lóe lên tia giễu cợt:
"Cậu không thấy đây là một bước ngoặt... khá thú vị sao?"
"Gray, cậu điên rồi à?"
Mình gằn giọng
"Rõ ràng mình đã yêu cầu hủy bỏ vụ cá cược đó. Chúng ta đã đi quá xa rồi."
Gray nhướng mày, như thể đang soi mói từng biểu cảm của mình:
"Cậu sao vậy, Rowan? Từ bao giờ cậu lại yếu lòng đến thế?"
Mình ngập ngừng một giây, rồi nói ra điều mình đã cất giấu bấy lâu:
"Vì mình không còn xem HaHa là một phần của trò chơi nữa. Mình thích HaHa thật lòng."
Lời nói vừa dứt, không khí giữa hai người chùng xuống. Mình nhìn thẳng vào mắt Gray, giọng chân thành:
"Vậy nên... Gray, làm ơn. Vì tình bạn bao nhiêu năm của chúng ta, hãy từ bỏ ý định đó đi. Mình biết, cậu cũng không còn vô cảm trước HaHa nữa."
Gray vẫn không nói gì. Cậu ấy chỉ đứng đó, nhìn mình thật lâu bằng ánh mắt khó hiểu — rồi từ từ biến thành sự giận dữ thầm lặng, như thể mình vừa chạm vào một vùng cảm xúc mà ngay cả Gray cũng không muốn thừa nhận.
Không khí giữa mình và Gray vẫn căng như dây đàn, chưa ai chịu nhường bước thì một giọng nói quen thuộc bỗng cắt ngang, mang theo sự hồn nhiên đặc trưng đến mức... vô tình cứu vãn tình hình.
"Rowan, còn đồ ăn không? Mình tranh ăn không lại mấy đứa háu đói kia."
HaHa từ xa đi lại, trên tay cầm chiếc dĩa trống trơn, miệng vẫn còn nhai nhồm nhoàm một miếng thịt như thể không muốn phí một giây nào.
Nhìn dáng vẻ cậu ấy lúc này — tóc rối, mắt long lanh, vừa đi vừa nhóp nhép — mình bất giác bật cười. Trông không khác gì một đứa trẻ đang giành giật từng miếng ăn trước lũ bạn tham ăn.
Mình khẽ cong môi, chỉ về phía bếp:
"Còn đấy. Để mình dắt cậu vào lấy."
HaHa gật đầu ngay lập tức, mặt sáng rỡ như bắt được vàng. Mình quay người dẫn đường, còn HaHa lạch bạch đi theo ngay sau.
Nhưng trước khi bước đi, mình liếc nhìn Gray một lần nữa — bắt gặp ánh mắt cậu ta vẫn đang dõi theo tụi mình. Rõ ràng là khó chịu, rõ ràng là ghen.
Gray thích HaHa. Điều đó, mình không cần hỏi cũng biết.
Thế nhưng, điều khiến mình không thể yên tâm... là cậu ấy vừa thích, lại vừa muốn lợi dụng.
Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy, Gray?
Tình cảm trong lòng cậu là thật, hay cũng chỉ là một quân bài trong ván cờ mà cậu không muốn thua?
Vừa bước vào phòng, HaHa lập tức nhảy cẫng lên khi nhìn thấy bàn đầy ắp đồ ăn, như một đứa trẻ được thả vào cửa hàng kẹo. Nhanh như chớp, cậu ấy lao thẳng tới, khiến mình chưa kịp phản ứng gì ngoài việc đứng chôn chân, nhìn theo.
Mình bật cười khẽ, lắc đầu đầy bất lực.
Người con gái này... Vô tư đến mức khiến người ta quên mất rằng chỉ mới hôm qua, cậu ấy còn đối mặt với một cơn ác mộng.
Nhìn HaHa vui vẻ như thế, miệng không ngừng nhai, mắt sáng lên như vì sao nhỏ — mình chợt hiểu, với HaHa, đồ ăn là chân lý, là liều thuốc xoa dịu mọi tổn thương.
"Cậu ăn từ từ thôi, còn nhiều mà."
Mình nói, vừa bước đến đứng cạnh. Bầu không khí trở nên dịu lại một cách kỳ lạ.
Lúc này, mình để ý thấy một lọn tóc lòa xòa rơi xuống má HaHa. Như một phản xạ quen thuộc, mình đưa tay vén nhẹ tóc cậu ấy ra sau tai. Cử chỉ ấy tự nhiên đến mức chính mình cũng không nhận ra.
HaHa quay sang nhìn mình, ánh mắt như có chút bất ngờ, nhưng rồi chỉ khẽ cười — dịu dàng, thoải mái — trước khi tiếp tục quay lại với dĩa thịt.
Chắc là cậu ấy đã quen với những hành động có phần thân mật của mình rồi.
...Hoặc cũng có thể, HaHa chẳng hề để tâm đến ranh giới nữa. Với cậu ấy, tình cảm không cần nói thành lời — chỉ cần đủ chân thành là được.
Lúc này, HaHa đột nhiên quay sang hỏi một câu chẳng ai ngờ tới.
"Người giúp việc nhà cậu á, làm việc ở đó có cực không?"
Mình nheo mắt, hơi ngạc nhiên.
"Chắc là không đâu. Nhà mình có hơn mười người giúp việc, chia nhau công việc đều nên ai cũng nhẹ nhàng thôi."
"Vậy lương có cao không?"
"Còn tùy, nhưng theo mình nhớ thì khoảng 1200 đến 1500 đô mỗi tháng. Mà... sao tự nhiên cậu hỏi chuyện đó?"
Đôi mắt HaHa sáng rỡ như vừa nảy ra một ý tưởng thú vị. Dựa vào bản năng, mình linh cảm cậu ấy sắp nói ra điều gì đó rất bất ngờ.
"Nhà cậu còn tuyển người giúp việc không? Cho mình ứng tuyển với."
Mình phì cười vì câu nói của HaHa. Càng tiếp xúc, càng cảm thấy cậu ấy đúng là không giống ai.
"Cậu nghiêm túc à? Sao lại muốn làm người giúp việc ở nhà mình?"
HaHa liếc nhìn xung quanh, ánh mắt long lanh, pha chút hào hứng lẫn ngưỡng mộ.
"Cậu nhìn mấy người làm nhà cậu đi. Ai cũng da dẻ hồng hào, mặt mày tươi tỉnh, công việc thì nhẹ nhàng mà lương lại cao. Mình thấy đáng để thử đó chứ!"
Mình cười sặc sụa. HaHa đúng là HaHa – luôn có những lý do không thể ngờ được.
Thấy mình cười mãi, HaHa bĩu môi.
"Cậu cười cái gì mà cười? Mình chỉ đang muốn kiếm thêm thu nhập cho quỹ cô đơn của mình thôi mà."
Mình khoái chí trêu lại:
"Có một công việc khác nè, lương cao hơn nhiều, mà không phải làm gì cực nhọc hết."
HaHa tròn mắt, đầy mong chờ. Mình nói nửa đùa nửa thật, mà thật thì nhiều hơn.
"Làm bạn gái, hoặc... vợ mình. Cậu sẽ có rất nhiều tiền."
Nụ cười trên môi HaHa vụt tắt. Đôi mắt đang sáng rỡ phút chốc chuyển sang nheo lại, liếc mình một cái rõ sắc. Mình không nhịn được, lại bật cười vì biểu cảm đáng yêu đó.
HaHa bĩu môi, trách yêu:
"Cậu lại gài mình nữa rồi. Sao ai cũng muốn mình làm người của họ mới chịu cho tiền vậy chứ?"
Mình hơi nhíu mày, tò mò hỏi:
"Ý cậu là... ai nữa ngoài mình?"
HaHa lập tức đáp, nhưng rồi cắn môi như vừa lỡ lời:
"Là Gray chứ..."
Mình sững người, quay đầu nhìn Gray. Cậu ta vẫn ở đó, đứng quan sát lặng lẽ như thể chẳng bỏ sót lời nào giữa mình và HaHa.
Gray à, cậu đang tính làm gì? Mình không rõ... nhưng nếu có thể, xin cậu – dù là bất kỳ lý do nào, xin đừng làm tổn thương HaHa.