Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 47



Chương 47: Bố

Nội tâm Hazel:

Cả đám tụi mình, từ Noah, Gray, Rowan cho đến những người lớp D khác, bị lùa thẳng lên phòng giám hiệu như một lũ học sinh cá biệt gây rối. Không khí trong phòng nặng trịch, ba mặt giám thị ngồi đó, tay khoanh lại, ánh mắt lạnh như băng.

Gray ngồi bật dậy khỏi ghế ngay khi vừa nghe giám thị trưởng cất giọng trách móc:

"Các em có biết mình vừa gây ra chuyện gì không? Đánh nhau giữa giờ ăn, làm náo loạn cả trường—"

"Tụi em chỉ tự vệ!"

Gray cắt lời, giọng lạnh lùng đến rợn người.

"Bên kia mới là người bắt đầu! Là Michael và đám đàn em của cậu ta xông vào trước, tụi em không đánh lại là bị đập banh xác rồi!"

Vài thầy cô cau mày, nhưng Gray không hề nao núng. Tay cậu ấy vẫn còn dính máu khô, và nỗi tức giận trong lòng vẫn chưa nguôi.

"Thầy cô có thể kiểm tra camera căn tin! Tụi em đâu có tự dưng đi gây sự. Nếu không có lớp D tới kịp thời..."

Gray quay đầu nhìn những người đang im lặng ngồi sau, mắt ánh lên sự kinh bỉ.

"...thì chắc giờ này chúng em không còn ngồi đây để mà nói chuyện rồi."

Căn phòng chìm vào im lặng. Không khí nặng nề đến nghẹt thở.

"Đủ rồi!"

Giám thị trưởng bất ngờ đập mạnh tay xuống bàn, khiến cả căn phòng giật bắn lên một nhịp.

Tiếng vang như tiếng sấm khiến mấy thầy cô khác giật mình, còn mình thì vẫn ngồi yên tại chỗ, mắt không hề chớp.

"Em nghĩ đây là nơi cho em tự do muốn nói gì là nói à? Em và lớp em vừa gây rối trật tự, xô xát giữa giờ học, và bây giờ còn ngồi đây biện minh với thái độ đó?"

Ông ta trừng mắt, giọng đầy giận dữ.

"Trường học này không phải chốn đấu võ, các em nên biết vị trí của mình đi!"

Mình đứng bật dậy, không hề cúi đầu, mắt nhìn thẳng vào giám thị trưởng, từng chữ tuôn ra sắc như dao:

"Vị trí của chúng em à? Nếu vị trí của chúng em là cái bia để người ta đánh đập mà không được phản kháng, thì xin lỗi, em thà bị đuổi học còn hơn. Em không sai. Bọn em không sai."

Không khí trong phòng như đông cứng lại. Giám thị trưởng sững người, có lẽ không ngờ một học sinh như mình dám ngang nhiên đáp trả.

"Em không e sợ ai hết, nhất là khi bản thân em chẳng làm gì đáng xấu hổ. Nếu thầy cô không muốn tụi em chống trả, thì ít nhất hãy dạy cho mấy đứa học trò cưng của mình biết thế nào là lễ độ và giới hạn!"

Mấy thầy cô ngồi im, ánh mắt có người bắt đầu dao động. Gray nắm lấy tay mình, siết nhẹ như muốn ngăn lại, nhưng mình chỉ khẽ gật đầu.

Mình không nói sai. Và mình không việc gì phải im lặng vì cái gọi là "phép tắc" giả tạo khi chính mình đang đứng về phía đúng.

Giám thị trưởng tức đến mức mặt đỏ bừng như máu dồn hết lên đầu. Ông ta nghiến răng, quát lớn:

"Em hỗn láo quá mức! Em nghĩ trường học là nơi để muốn làm gì thì làm sao?"

Ông ta bất ngờ giơ tay lên, định tát mình một cú trời giáng.

Nhưng ngay lúc đó...

"Tôi dám khẳng định, nếu ông dám chạm một ngón tay vào con bé, cả cuộc đời còn lại của ông sẽ chỉ quanh quẩn trong phòng xử án."

Giọng nói ấy vang lên, lạnh đến mức khiến cả căn phòng lặng đi chỉ trong tích tắc.

Cánh cửa phòng giám hiệu bật mở.

Bố đứng đó – dáng người cao lớn, áo sơ mi trắng gọn gàng, áo khoác vest tối màu, ánh mắt sắc như lưỡi dao. Đi sau ông là hai luật sư danh tiếng bậc nhất của gia tộc Ravenscroft, những người mà chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ khiến giới chính trị và pháp luật phải dè chừng.

Bố bước vào, khí thế khiến cả căn phòng như bị đóng băng. Giám thị trưởng khựng tay giữa không trung, sắc mặt tái đi trong nháy mắt.

"Ông... ông đến đây làm gì?"

Giám thị lắp bắp, không còn chút uy nghiêm nào như lúc nãy.

Bố liếc nhìn ông ta, ánh mắt chẳng thèm che giấu vẻ khinh miệt.

"Đến để nhắc nhở vài người rằng con gái tôi không phải là loại có thể tùy tiện chà đạp. Và nếu hệ thống giáo dục này không đủ khả năng phân biệt giữa nạn nhân và thủ phạm... thì tôi có thể thay ông làm việc đó."

Ông quay sang mình, dịu giọng:

"HaHa, con ổn chứ?"

Mình gật đầu, môi mím lại nhưng mắt cay cay. Chưa bao giờ mình thấy bố... đến nhanh và đúng lúc như thế.

Một trong các luật sư tiến lên, đặt cặp tài liệu dày cộp lên bàn, nói dõng dạc:

"Chúng tôi đã thu thập đầy đủ camera an ninh, lời khai nhân chứng cùng các bằng chứng cho thấy con gái ông Ravenscroft chỉ tự vệ. Nếu có bất kỳ ai cố tình chèn ép hoặc vu oan cho cô ấy, chúng tôi sẵn sàng khởi kiện theo đúng trình tự pháp lý."

Ông trưởng giám thị dù bị khí thế của bố mình đè nén vẫn ngoan cố cãi cố, giọng gay gắt như bám víu vào chút quyền lực cuối cùng:

"Nhưng em ấy đã dùng nĩa đâm người khác đến chảy máu! Hành vi như vậy không thể nào gọi là tự vệ thông thường! Đây là hành động có dấu hiệu bạo lực cố ý!"

Mình nghiến răng, tay siết lại.

Cái gì gọi là cố ý? Lúc đó nếu mình không phản kháng, có lẽ mình đã bị đạp xuống nền nhà, bị đánh cho đến không gượng dậy nổi rồi. Nhưng mình chưa kịp mở miệng thì bố đã lên tiếng—vẫn là cái giọng điềm tĩnh nhưng khinh miệt đến lạnh người:

"Và ông nghĩ... một đứa con gái đơn độc, bị hơn hai mươi tên học sinh nam tấn công, thì phải chống trả bằng lời cầu xin?"

Giọng ông không lớn, nhưng từng chữ như rơi xuống nền gạch đầy uy lực. Không khí trong phòng đặc quánh lại.

Bố liếc ông giám thị như thể đang nhìn một con kiến đang cố vùng vẫy trước lưỡi dao.

"Ông là trưởng giám thị, mà đến cả khái niệm phòng vệ chính đáng cũng không nắm rõ? Nếu vậy, tôi sẽ rất vui lòng để đội ngũ pháp lý của tôi giải thích cặn kẽ tại tòa."

"Và nếu cần thiết, tôi có thể đề nghị thanh tra giáo dục xuống làm việc trực tiếp với hội đồng nhà trường... để kiểm tra xem còn bao nhiêu sự bất lực và bất công như vậy đang tồn tại trong cái trường này."

Luật sư phía sau bố mình mở cặp tài liệu, rút ra một xấp giấy tờ dày đặc, đặt phịch xuống bàn.

"Đây là bằng chứng trích xuất từ camera an ninh tại căn tin. Rõ ràng là học sinh tên Minta nắm tóc cô Hazel trước, sau đó là học sinh tên Michael là người gây hấn, và cô Hazel chỉ phản kháng trong tình thế bị tấn công hội đồng."

"Ngoài ra còn có nhân chứng từ học sinh và giáo viên có mặt tại hiện trường. Chúng tôi sẽ đệ trình toàn bộ lên sở giáo dục nếu trường vẫn tiếp tục xử lý một cách thiên vị và thiếu công bằng."

Ông trưởng giám thị nuốt khan, ánh mắt đảo quanh như tìm đường thoát.

Bố mình bước lại gần, cúi nhẹ người xuống, nói khẽ nhưng sắc như dao:

"Ông có biết vì sao tôi để con gái tôi học ở đây không? Là vì tôi muốn nó được sống như một học sinh bình thường – không phải dựa vào cái họ Ravenscroft mỗi khi có chuyện."

Rồi ông thẳng người dậy, mắt lướt thẳng qua tất cả mọi người trong phòng.

"Nhưng nếu các người buộc tôi phải nhắc cho mọi người nhớ cái tên đó... thì tôi không ngại đâu."

Không khí lặng như tờ. Không ai dám lên tiếng. Còn mình, lúc ấy đứng bên cạnh ông, thấy rõ cả một ngọn núi đang che chắn phía sau lưng.

Chưa bao giờ mình được bố chở che như thế này. Lúc ấy, mình chỉ biết đứng yên, im lặng nhìn bóng lưng to lớn của ông chắn giữa mình và tất cả những kẻ đang muốn đẩy mình xuống vực. Một phần nào đó trong lòng mình bỗng chùng xuống—hơi ấm, cảm giác an toàn... thứ mà mình tưởng mình không cần nữa, lại ùa về như một cơn bão.

Nhưng rồi, khi bố quay lại, ánh mắt ông lướt qua mình một thoáng—và khựng lại. Mình thấy rõ con ngươi ông co rút lại, tay nắm chặt thành nắm đấm.

Áo mình đã rách, loang lổ vệt máu khô. Cánh tay tím bầm, khóe môi vẫn còn rớm đỏ. Một mảng lớn da bên sườn sưng tấy.

Có lẽ... lúc đánh nhau, mình chẳng để ý gì đến vết thương, chỉ thấy máu chảy là tiếp tục lao vào.

Nhưng giờ... bố thấy hết.

Một làn hơi lạnh tràn ra từ người ông, không phải kiểu giận dữ thông thường, mà là thứ tức giận kiềm nén, âm ỉ như một cơn giông chuẩn bị trút xuống.

Ông không nói gì ngay. Chỉ nhẹ giọng hỏi, mà từng từ như vang lên bằng thép nung:

"Đứa nào... đã làm ra chuyện này?"

Không ai dám trả lời. Không khí đặc quánh đến ngột ngạt.

Một trong các luật sư bên cạnh ông lập tức quay sang trợ lý, ra hiệu kiểm tra hồ sơ y tế, chụp ảnh thương tích, ghi lại lời khai nhân chứng. Bố mình vẫn đứng đó, mắt không rời khỏi từng vết bầm trên người mình.

Lần đầu tiên, mình thấy ông – người luôn lạnh lùng, xa cách, gần như không bao giờ nói chuyện thân mật với mình – run nhẹ trong cơn giận.

"HaHa." Ông gọi tên mình, lần đầu tiên không phải bằng giọng ra lệnh, cũng không phải bằng ánh mắt vô cảm.

"Bố xin lỗi. Vì đã không đến sớm hơn."

Một cơn nhói nhỏ lan trong lòng ngực. Mình mím môi, chẳng nói gì. Mình không biết phải phản ứng sao nữa. Chỉ biết... dù vết thương trên người đau thật, nhưng câu nói đó còn khiến tim mình nhói nhiều hơn.

Bố cố hít một hơi thật sâu, cố ghìm cơn giận đang cuồn cuộn trong từng đường gân. Mình thấy rõ bờ vai rộng của ông khẽ run, như thể đang kiềm nén cả một ngọn núi lửa bên trong để không mất kiểm soát trước mặt tất cả mọi người.

Ông quay đi một chút, rồi chậm rãi nhìn quanh căn phòng.

Ánh mắt sắc lạnh quét qua từng gương mặt—của giám thị, của hội đồng kỷ luật, của những kẻ từng định biến mình thành vật hi sinh. Nhưng rồi ánh mắt ấy dừng lại—nơi Gray và Rowan đang đứng, trầy trụa, quần áo xộc xệch, nhưng vẫn đứng thẳng, không lùi nửa bước.

Bố gật đầu nhẹ, ánh nhìn dịu xuống một chút. Ông quay sang phía các luật sư đứng sau lưng mình, giọng dứt khoát:

"Thu thập đầy đủ thông tin. Nhân chứng, camera, lời khai, kết quả y tế. Tôi muốn bào chữa cho tất cả những học sinh của lớp D có mặt trong vụ này. Không một ai được bỏ sót."

Lũ người trong phòng như chết lặng. Không ai dám chen lời.

Rồi bố quay lại, bước đến gần Gray và Rowan. Ông nhìn hai cậu một lúc lâu, rồi nhẹ giọng—lần này không còn là giọng điệu của một doanh nhân tàn nhẫn hay một kẻ cầm quyền, mà là của một người cha đầy biết ơn:

"Cảm ơn... hai cậu. Vì đã ở bên con bé khi nó cần nhất."

Gray hơi khựng lại, có vẻ không biết nên phản ứng thế nào. Cậu ấy chỉ cúi đầu, khẽ "Dạ".

Rowan thì lại mỉm cười, nhưng nụ cười không còn vẻ nghịch ngợm thường ngày, mà là một nụ cười chân thành, bình tĩnh.

"Cháu cũng chỉ làm điều mà bất kỳ ai yêu quý HaHa đều sẽ làm thôi, bác ạ."

Mình đứng đó, nghe mọi lời, trong lòng vừa ấm lên lại vừa lộn xộn như có hàng trăm âm thanh va vào nhau. Một phần nào đó mình vẫn không quen được cảm giác có người đứng ra bảo vệ, đặc biệt là từ người mà mình từng nghĩ... không hề quan tâm.

Bố bước lại gần mình, ánh mắt sắc bén thoáng chùng xuống khi nhìn thấy vết máu loang lổ trên tay áo, đôi chân trầy xước và cả phần cổ áo bị rách. Bàn tay ông đưa ra, nhẹ nhàng nhưng cương quyết.

"Đi thôi, HaHa. Ta sẽ đưa con đi kiểm tra toàn bộ thương tích. Không ai có quyền để con gái của ta rời khỏi đây trong tình trạng như thế này."

Giọng ông trầm, dứt khoát như lệnh, không cho phép bất kỳ ai phản đối. Mình gật đầu, lặng lẽ đi theo ông, trong lòng như có một lớp giáp dày vừa được khoác lên sau bao ngày phải tự mình gồng lên chịu đựng.

Nhưng rồi, ngay khi vừa bước đến cửa, bố khựng lại.

Ông quay đầu nhìn thẳng vào giám thị trưởng, ánh mắt lạnh như thép, giọng nói không to nhưng khiến cả căn phòng như chùng xuống, đông cứng lại:

"Nếu còn một lần nào nữa, một lần thôi, tôi phát hiện bất kỳ ai trong số các người dùng quyền lực để chà đạp học sinh, để đổ lỗi lên đầu người vô tội chỉ để bao che cho bọn hèn hạ kia... tôi thề, tôi sẽ đập nát toàn bộ hệ thống giáo dục thối nát này bằng chính tay mình."

Giám thị trưởng nuốt khan, mặt tái mét. Mấy thầy cô khác im phăng phắc, không dám thở mạnh.

Bố vẫn chưa dừng lại. Ông bước thêm một bước, cúi đầu xuống ngang tầm với giám thị trưởng, giọng trầm hơn, chậm rãi hơn—nhưng từng chữ đều có sức nặng:

"Đừng thử xem giới hạn của tôi nằm ở đâu. Bởi nếu các người làm con gái tôi tổn thương một lần nữa, thì cái mà các người mất... không chỉ là công việc đâu."

Ông quay đi, tay siết chặt lấy vai mình, dẫn ra ngoài, để lại sau lưng một bầu không khí lạnh buốt như băng vỡ.

Nội tâm Rowan:

Cánh cửa khép lại.

Không khí trong phòng như trút đi một nửa—nhưng cái còn lại là sự trống rỗng, và cảm giác thất bại đè nặng lên ngực mình. Mình vẫn còn đứng đó, bàn tay vẫn nắm chặt, mồ hôi lạnh rịn ra dọc sống lưng, dù trận chiến đã kết thúc.

HaHa... đã rời khỏi đây, cùng người đàn ông quyền lực đó—người mà chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến cả trường học im bặt.

Giờ thì mình đã biết ánh mắt của HaHa giống ai rồi.

Mình không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là gì. Nhẹ nhõm, vì cuối cùng cũng có người đứng ra bảo vệ HaHa đúng nghĩa. Nhưng cũng chua chát... vì người đó không phải là mình.

Lúc nãy, khi HaHa suýt đánh mất lý trí, Gray đã ôm lấy cô ấy, thì thầm bên tai, cố gắng kéo HaHa lại khỏi bờ vực.

Mình cũng muốn làm như thế, vì mình đã thấy ánh mắt của HaHa.

Mình biết rõ ánh mắt đó—ánh mắt của một kẻ từng bị đẩy quá xa, quá sâu... nơi mà một cú trượt chân thôi là không còn đường quay lại.

Và mình không muốn mất HaHa vào bóng tối đó.

Gray đặt tay lên vai mình, nhẹ. Không nói gì cả. Vì có những lúc, không lời nào có thể xoa dịu. Chỉ có sự hiện diện bên cạnh mới khiến người ta gượng lại được một chút.

Mình ngồi xuống ghế, thở dài. Cơn đau nhức râm ran khắp cơ thể giờ mới lộ rõ. Trán rướm máu, tay chân trầy xước—nhưng chẳng là gì so với khoảnh khắc nhìn HaHa đầm đìa máu giữa đám người vây đánh.

Lúc ấy... tim mình như muốn ngừng đập.

Cô ấy là người con gái mạnh mẽ nhất mà mình từng biết. Nhưng cũng chính vì thế, cô ấy luôn chọn gồng lên, chọn chiến đấu một mình, chọn không dựa vào ai cả.

Thứ mình luôn muốn—là được để cô ấy dựa vào.

Nhưng mình biết... dù hôm nay mình có lao vào giữa đám đông, có che chắn, có ôm lấy cô ấy lúc nguy hiểm nhất, thì hình bóng người đàn ông đó vẫn quá lớn. HaHa là con gái của một gia tộc tầm cỡ, nhưng đầy bí ẩn.

Mình cười nhạt.

HaHa, cậu đã nhìn thấy chưa? Mình sẽ không dừng lại. Sẽ không để bất kỳ ai chạm vào cậu mà không phải trả giá. Và sẽ không để bản thân mãi đứng ngoài cuộc đời cậu như thế này đâu.

Chúng mình cùng nhau bước ra khỏi phòng giám thị, bầu không khí như vừa trải qua một trận bão. Ai cũng thở phào, nhưng cũng chẳng ai cười nổi.

Chỉ khi đã rời khỏi khu hành chính, ra đến hành lang dài vắng vẻ, tiếng xì xào mới bắt đầu vang lên.

"Ê... có ai thấy bố HaHa giống y chang cậu ấy không? Từ ánh mắt cho tới cái cách nhìn người như muốn đâm xuyên tim á..."

Etan lên tiếng đầu tiên, khẽ rùng mình một cái, rồi cười cười chọc ghẹo cho bớt căng thẳng.

"Mình còn tưởng HaHa là bản sao nhân bản của ông ấy đấy."

Aiden chen vào, mắt vẫn còn mở to như chưa tin nổi vào những gì vừa chứng kiến.

"Cái khí chất bá đạo, nói câu nào là lạnh sống lưng câu đó... trời ơi, như tổng tài bước ra từ tiểu thuyết luôn!"

"Không... tổng tài gì. Cái đó là mafia."

Leo lẩm bẩm, giọng nhỏ xíu nhưng ai cũng nghe được.

"Tụi mình tưởng HaHa đáng sợ rồi... ai ngờ bố cô ấy còn gấp đôi, gấp ba lần nữa."

Mọi người cười rộ lên một cách mệt mỏi. Tiếng cười pha chút nhẹ nhõm, chút dè chừng... và cả sự thừa nhận.

HaHa và ông ấy—thật sự mang cùng một loại khí chất khiến người khác vừa nể vừa sợ.

Mình đi phía sau, không tham gia vào cuộc trò chuyện nhưng vẫn lắng nghe hết. Những lời trêu đùa kia không mang ác ý.

Chúng là kiểu khen ngợi rất đặc trưng của lớp D—một cách công nhận ngầm, rằng HaHa không chỉ mạnh mẽ mà còn được sinh ra từ nơi quyền lực nhất, đầy ảnh hưởng nhất, khiến người khác không thể làm ngơ.

Và có một điều mình không nói ra—khi thấy ánh mắt của ông ấy lúc nhìn HaHa bị thương... mình đã rợn người. Không phải vì sợ, mà vì lần đầu tiên, mình thấy có một người khác cũng yêu thương HaHa theo cách sâu đậm và đau đớn đến vậy.

HaHa không còn một mình nữa.

Nhưng mình... vẫn muốn là người đầu tiên lao ra khi cô ấy cần. Dù phía sau đã có cả một đế chế bảo vệ cô ấy đi nữa.

Nội tâm Hazel:

Mình bước xuống từ chiếc xe đen bóng loáng của bố, cảm giác lạnh buốt trong lòng vẫn chưa tan. Cánh tay trái còn băng bó, bên hông ê ẩm vì mấy cú đánh hội đồng, nhưng thứ nhức nhối nhất vẫn là trong ngực.

Không phải vì đau, mà vì mình... đang cảm thấy thứ gì đó rất lạ. Bố ngồi im lặng suốt đường đi, chỉ thỉnh thoảng hỏi mình có thấy chóng mặt không, có muốn nhập viện luôn không.

Giọng ông trầm, nhưng nghe kỹ thì có vẻ như đang kìm nén thứ gì đó... giống như tức giận, lo lắng, và một chút—chút gì đó mềm mại.

Mình chưa bao giờ thấy bố như vậy.

Khi còn nhỏ, ông luôn là một hình bóng xa cách. Ông nghiêm khắc, lạnh lùng, lúc nào cũng nói về danh dự gia tộc, về trách nhiệm, về việc không được yếu đuối.

Lần này, ông lại là người đứng chắn trước mặt mình, bảo vệ mình trước cả trường, cả hệ thống.

Thậm chí khi thấy mình bầm tím, ông gần như phát điên.

Bố không đưa mình về lại trường mà yêu cầu tài xế chở thẳng về biệt thự.

" Hãy chăm sóc cho con gái ta cẩn thận, nó đang bị thương đó."

Vừa đặt chân đến biệt thự, bố lập tức ra lệnh cho người làm chuẩn bị mọi thứ chu đáo để chăm sóc cho mình. Giọng ông sắc như dao, dứt khoát và nghiêm túc, không cho phép bất kỳ ai lơ là, dù chỉ một chi tiết nhỏ.

Sau khi căn dặn xong, ông quay sang mình, ánh mắt lạnh nhưng sâu lắng.

"Sau khi lo xong hết mọi thứ, xuống gặp bố ở phòng khách. Bố có chuyện cần nói."

Ánh mắt ấy khiến mình khựng lại. Mình biết, cuộc nói chuyện lần này không hề đơn giản. Và dĩ nhiên, mình không dám chậm trễ.

Vừa được chăm sóc xong xuôi, mình lập tức đi xuống phòng khách. Bố đang ngồi đó, như thể đã đợi từ lâu. Ông cầm một xấp tài liệu dày cộp, vừa đọc vừa nhấp cà phê nóng. Không khí trong phòng yên lặng đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.

Mình bước lại, nhẹ giọng mở lời:

"Dạ... bố gọi con ạ?"

Bố ngẩng lên, đặt tập tài liệu xuống bàn. Ánh mắt sắc lạnh, giọng ông vẫn đều đều nhưng vang vọng như tiếng chuông cảnh báo:

"Giữa Gray và Rowan, con thích ai hơn?"

Mình cứng đờ như bị hóa đá. Trời đất ơi, sao đến cả bố cũng bắt đầu tra khảo mình về vấn đề này?

Mình cúi đầu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh dù trong lòng như có một cơn sóng thần đang dâng lên.

"Con... con chỉ coi hai người đó là bạn thôi ạ."

Bố nhướn mày. Ánh mắt ông như đang viết thẳng chữ 'Chắc bố tin' lên trán mình.

"Bạn? Bạn gì mà ở chung nhà?"

Sét đánh ngang tai. Mình ngẩng phắt lên, chết lặng. Cái này... sao ông cũng biết luôn?

Chưa kịp lên tiếng, bố đã tiếp lời, giọng đậm mùi mỉa mai:

"Bố bảo con tiếp cận thân thiết với hai người đó. Ừ thì con làm thật. Mà không chỉ thân thiết — con ở hẳn chung nhà với cả hai luôn."

Từng lời, từng chữ như đang tuyên án.

"Bố nên khen con làm đúng kế hoạch... hay khen con làm vượt chỉ tiêu hả?"

Trong đầu mình lúc đó chỉ muốn gào lên: Bố nên khen thưởng chứ! Con làm tốt hơn cả tưởng tượng của bố còn gì!

Nhưng lý trí còn sót lại đã bóp nghẹt cái ý nghĩ đó lại.

Vì mình biết, nếu mình dám nói ra miệng... là mình sẽ tan thành tro bụi ngay tại chỗ.

Mình đang xoay não hết tốc lực để tìm lý do thoát thân. Đầu nhảy số ầm ầm như CPU quá tải, mà chẳng hiểu sao mình lại chọn đúng lúc này để áp dụng triết lý sống dở người của bản thân: "Càng nói nhảm càng sống."

"Dạ... tại họ nghe nói nhà có ma, nên qua xem thử cho biết ạ."

Vừa dứt câu, mình chỉ muốn tự tát mình một cái cho tỉnh. Bố cau mày—một cái cau mày nhẹ thôi mà khiến mình muốn viết di chúc luôn tại chỗ. Rõ ràng ông đang bực bội với câu trả lời lươn lẹo tàu lao của mình.

"Con có biết con đang nói cái gì không?"

Mình run như cái lá mùa đông, lí nhí chữa cháy:

"Dạ con xin lỗi... con nói nhầm. Ý con là... tại họ thấy con đang bệnh nên không yên tâm để con ngủ một mình, chỉ ở lại vài hôm để... trông thôi ạ."

Bố nhìn mình thêm một hồi, gương mặt có vẻ dịu lại một chút. Ông cầm ly cà phê nhấp một ngụm, rồi hỏi tiếp:

"Vậy... con với hai người đó, đã làm gì chưa?"

Chết. Rồi.

Hôn rồi. Không phải một mà là hai. Và còn là mỗi người nhiều lần, đúng theo phong cách "thập diện mai phục" chính hiệu.

Nhưng tất nhiên, với kỹ năng diễn sâu tích lũy được, mình nghiêm mặt, thở đều, giả nai ở cấp độ thượng thừa:

"Tụi con chỉ là bạn bè bình thường thôi, không làm gì vượt quá giới hạn đâu ạ."

Lời vừa ra khỏi miệng mà mình còn muốn vỗ tay tán thưởng cho khả năng nói dối tỉnh rụi của chính mình.

Dù trong lòng mình biết rõ, đối với một người như bố, chuyện một đứa con gái ở chung nhà với hai đứa con trai mà còn "trong sáng" thì chỉ có trong truyền thuyết thần thoại.

Nhưng thôi. Mình mặc kệ.

Cứ sống sót được thêm phút nào hay phút đó.

Giả nai là kỹ năng sinh tồn của nhà Ravenscroft mà, đúng không?

Bố không nói gì thêm, chỉ nhìn mình một lúc lâu bằng ánh mắt khiến mình có cảm giác như đang bị soi X-quang toàn bộ suy nghĩ.

Rồi ông đặt ly cà phê xuống bàn, giọng nghiêm lại, không còn vẻ châm chọc hay dọa nạt nữa—mà chính vì vậy nên lại càng đáng sợ.

"Sắp tới, nhà ta và nhà Rowan sẽ có một thỏa thuận hợp tác quan trọng."

Mình giật mình ngồi thẳng lưng. Gì? Rowan?

"Trong tình hình hiện tại, có vẻ như quan hệ giữa con và cậu ta cũng khá... thân thiết. Hãy tiếp tục ở bên Rowan đi. Nếu con làm tốt theo lời của bố thì việc bố từng hứa với con, bố sẽ thực hiện."

Làm ơn đừng nói là...

Bố đang nói về mẹ, về lời hứa sẽ cho mình đi tìm mẹ. Mình sắp được gặp mẹ rồi sao?