Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 48



Chương 48: Bức ảnh cũ

Nội tâm Hazel:

Mình bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Nếu nhớ không lầm thì mình mới chỉ 17, sang năm mới 18 thôi mà...

Mình còn chưa bước qua tuổi đôi mươi, vậy mà đã phải đứng trước những lựa chọn khắc nghiệt nhất đời người. Nói "khắc nghiệt" vẫn còn nhẹ, phải gọi là tàn nhẫn đến tận xương tủy mới đúng.

Theo như mình tìm hiểu thì việc điền nguyện vọng tốt nghiệp là một quyết định quan trọng – đúng – nhưng đâu đến mức ảnh hưởng tới tính mạng?

Ấy vậy mà nhìn mình lúc này đi, như đang bị đẩy ra pháp trường với hai tên đao phủ là Gray và Rowan, đang chằm chằm quan sát từng nét bút mình điền vào đơn nguyện vọng.

Chỉ cần mình ghi vào đây một trường đại học cách xa thành phố một chút thôi là mình có thể "hòa tan vào không khí", biến mất khỏi tầm mắt của hai kẻ kia... Nhưng cũng có khi mình biến mất khỏi cuộc đời này thật.

Trời ơi, ai mà ngờ được tay mình lại run đến mức không cầm nổi cây bút, trán thì mồ hôi vã ra như tắm – tất cả chỉ vì hai ánh mắt sắc lẹm như dao ấy chứ!

Gray thì như muốn thiêu rụi mình tại chỗ, còn Rowan thì chẳng nói gì, chỉ cười lạnh mà ánh mắt lại như nhìn thấu tâm can.

Hay là mình xé tờ giấy này đi cho rồi... chứ thế này thì biết sống sao cho nổi đây?

Mình cố giữ giọng thật bình tĩnh, dù trong lòng đang run như cầy sấy.

"Hai cậu... tính nhìn mình đến bao giờ vậy?"

Rowan đáp, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng – nhưng cái mùi sát khí thì rõ mồn một:

"Mình chỉ tò mò không biết cậu sẽ ghi tên trường nào thôi."

Gray cũng tiếp lời, không hề rời mắt khỏi tay mình – cái tay đang run bần bật, nắm cây bút như đang cầm một quả bom sắp nổ.

"Mình cũng thế. Cũng rất hiếu kỳ. Không biết HaHa của chúng ta sẽ ưu ái ngôi trường đại học nào đây."

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Mình nuốt nước bọt cái ực, mắt đảo như rang lạc, tìm đường thoát thân.

"Mình... mình chưa nghĩ ra. Hay... hay để mai mình viết cũng được ha..."

Rowan mỉm cười – nụ cười dịu dàng nhưng sắc như dao cạo.

"Không sao. Cậu cứ thoải mái mà nghĩ. Bọn mình cũng mong chờ lắm. Mà nhớ nha, khi nào điền xong thì đưa cho bọn mình xem với."

Rowan à... nếu cậu muốn giết mình thì cứ rút dao cứa cổ luôn đi cho nhanh, chứ đừng cười kiểu đó nữa. Mình sống không nổi thật rồi.

Mình cứ tưởng chỉ cần đối phó với hai cái tên kia – Gray và Rowan – là đã muốn tàng hình đi cho lẹ. Ai ngờ đâu, chưa kịp thở ra hơi nào, Noah lại ném cho một câu khiến mình rơi thẳng xuống hố sâu tuyệt vọng:

"HaHa, cậu tính học trường gì, ngành nào và ở đâu thế?"

Cảm ơn Noah rất nhiều, nhờ ơn cậu mà toàn bộ ánh mắt trong lớp quay phắt về phía mình. Không sót một ai. Cảm giác như mình vừa biến thành sinh vật lạ trong lồng kính, ai cũng muốn soi.

Chưa kịp mở miệng trả lời, Gray – thánh châm chọc của lớp – đã lên tiếng trước, giọng đều đều mà đầy tính khiêu khích:

"Mình nhớ HaHa từng nói gì đó về việc muốn đi du học thì phải? Mọi người đoán thử xem nào..."

Rồi cậu ta quay qua nhìn mình, ánh mắt như đang rọi đèn pha vào kẻ phạm tội:

"HaHa của chúng ta sẽ chọn trường nào? Và ở đâu đây nhỉ?"

Chấm. Hết. Tập cuối cuộc đời học sinh chính thức phát sóng.

Một giây im lặng ngắn ngủi, và rồi –

BÙM!

Nguyên lớp ào tới như sóng thần. Mỗi người một câu, chẳng khác nào tạt axit cảm xúc vào trái tim bé nhỏ của mình:

"HaHa, cậu muốn rời xa tụi mình hả?"

"Không lẽ cậu không thích ở lại với lớp D nữa sao?"

"Cậu đi rồi ai là người cười khùng khùng với tụi mình đây? Đừng đi mà..."

Mình đứng giữa tâm bão, tay vẫn cầm cây bút chưa kịp viết. Trán thì mồ hôi tuôn như suối. Trong lòng chỉ muốn hét thật to:

Trời ơi, Gray chết tiệt! Cậu đang cố tình đẩy mình vào hố sâu không lối thoát đúng không?!

Không chịu nổi nữa, mình đập bàn cái rầm – đủ lớn để mấy con chim ngoài cửa sổ giật mình bay tán loạn – rồi bật dậy, giọng hơi run nhưng cố lấy hết khí thế còn sót lại trong người:

"Được rồi! Mọi người im nghe mình nói đã! Cái chuyện... du học ấy chỉ là dự định ban đầu thôi, mình chưa quyết gì hết, được chưa?!"

Cả lớp im bặt. Mình vừa thở phào nhẹ nhõm một giây thì...

"Chỉ là dự định thôi mà vẫn không nói cho tụi này biết hả?"

Etan, giọng trách yêu nhưng ánh mắt như tia X xuyên thấu.

"Vậy tức là cậu đã từng muốn bỏ lớp mình đúng không?"

Alan nhíu mày, mặt trông như cún con bị chủ vứt bên vệ đường.

"HaHa à, nếu cậu đi thiệt, tụi mình có cần góp tiền mua dây xích giữ chân cậu lại không?"

Aiden vừa nói vừa lôi đâu ra sợi dây ruy-băng hồng, không hiểu sao cậu ta luôn thủ sẵn mấy thứ quái đản đó trong cặp.

Chưa kịp tiêu hóa hết đống áp lực tinh thần thì Noah chen vào, mắt rơm rớm:

"Mình tưởng tụi mình là gia đình của nhau rồi chứ..."

Rồi một đứa, rồi hai đứa, rồi ba đứa... bắt đầu năn nỉ, đòi giữ mình lại như đang tranh giành... linh hồn của một idol sắp giải nghệ.

"Cậu đừng đi mà! Dù cậu chọn ngành gì cũng được, chọn gần tụi mình là được rồi!"

"Bên đó có gì vui? Ở đây có lớp D, có drama, có tụi mình, có canteen bán bánh mì mặn chát mà cậu hay than nữa nè!"

"Cậu đi rồi ai đập Gray giùm tụi mình?" - cái này là từ Rowan, đầy chân thành.

Mình đứng giữa vòng vây yêu thương... à không, vòng vây ép cung thì đúng hơn. Trong lòng dâng trào một cảm xúc kỳ lạ: vừa muốn cảm động, vừa muốn độn thổ, vừa muốn gọi ai đó... đến cứu mình.

Gray, đây là tất cả do cậu khơi mào. Cậu thấy chưa? Giờ mình chỉ cần viết sai một chữ thôi là bị cả lớp cho lên bàn thờ ngắm cảnh đó!

Sau một màn ép cung dồn dập như trong phim điều tra tội phạm, mình chỉ còn biết đứng đó cười gượng, tay nắm chặt mép bàn như thể đó là phao cứu sinh cuối cùng. Mắt lia qua từng khuôn mặt đang bày đủ các biểu cảm từ tủi thân, giận dỗi cho tới... rình rập bạo lực.

May sao, sau một hồi làm mình như cá nằm trên thớt, tụi nó cũng tạm tha.

TẠM thôi nha, không phải tha thật.

Miles khoanh tay, gật đầu nghiêm túc như đại diện ban lãnh đạo:

"Được rồi, tụi mình sẽ tin cậu... tạm thời."

Alan chống cằm, giọng mơ màng nhưng đầy sát khí ngầm:

"Chỉ cần HaHa lén ghi nguyện vọng xa tụi này một cái, tụi mình sẽ biết. Tin đi."

Aiden giơ sợi dây ruy-băng hồng sáng chói lòa lên trước mặt mình, cười toe toét như một thiên thần... trừ cái phần nội dung câu nói:

"Cậu mà dám bỏ tụi này đi... tụi mình xích cậu lại thiệt đó! Mua xích bự, loại inox luôn!"

"Một đầu xích cột vô chân cậu, đầu còn lại tụi mình chia ra giữ. Công bằng ha!"

Rowan thêm vào, mặt tỉnh bơ như đang bàn kế hoạch picnic.

"Mà không chỉ xích."

Gray nói tiếp, ánh mắt lạnh như băng nhưng môi lại cong cong.

"Tụi mình sẽ dắt cậu đi học mỗi ngày. Đừng tưởng trốn được."

Tụi nó cười đùa đó, nhưng ánh mắt không hề đùa đâu! Mình biết chắc... nếu mình mà đi xa thật, thì mấy đứa này dư sức xuất hiện ở ký túc xá mình lúc nửa đêm với một cái còng tay và lời thì thầm:

"Về lớp D đi, tụi này nhớ cậu..."

Mình nuốt nước bọt cái ực, mặt cười như chưa bao giờ thấy lo âu, tay cầm đơn nguyện vọng run run như sắp ký khế ước với quỷ.

Được rồi... lớp D, mình hiểu rồi. Đừng nói xích, tụi bây mà còn ép nữa là mình tự trói luôn cho rồi...

Nhân lúc Gray và Rowan lườm lườm đe dọa rồi rủ nhau xuống căn tin mua đồ ăn cho mình – với lý do chính đáng là "để cậu khỏi gặp thêm rắc rối", mình biết ngay... đây chính là thời cơ vàng!

Không cần suy nghĩ thêm, mình quay qua nhìn Alan – người vừa ngủ gục trên bàn, đầu nghiêng nghiêng trông vô hại như chú cún mệt mỏi.

Mình cúi xuống, tát nhẹ nhẹ vào mặt cậu ta vài cái mức độ vừa đủ để không thành bạo lực học đường, thì thầm:

"Dậy đi, đi theo mình. Gấp."

Chưa kịp để Alan mở mắt phản ứng, mình đã lôi xềnh xệch cậu ấy ra khỏi chỗ ngồi, phóng thẳng tới phòng cuối dãy – nơi ít ai lai vãng, thậm chí đèn còn chập chờn như đang phục vụ phim kinh dị hạng B.

Vừa mới đẩy cửa bước vào, Alan dụi mắt chưa kịp tỉnh, ngơ ngác nhìn quanh phòng trống rồi...

HÉT TO NHƯ TRỜI SẬP:

"CẬU MUỐN CƯỚP SẮC MÌNH ĐÚNG KHÔNG HẢ?!"

Trời ơi đất hỡi, mình suýt té ngửa đập đầu vô tường.

"Cướp cái đầu cậu ấy! Cậu im ngay trước khi Gray với Rowan quay lại và cắt luôn mạng sống của mình đi!"

Mình gào khàn cả cổ, tay bịt miệng Alan như thể đang chặn miệng nhân chứng nguy hiểm trong phim hành động.

Alan thì mắt vẫn long lanh như nai vàng ngơ ngác, nói ú ớ sau tay mình:

"Ư... ưhưm... nhưng tự nhiên kéo mình vô phòng kín... còn khóa cửa... ai không hiểu lầm cho được..."

"Câm miệng! Mình muốn nói chuyện nghiêm túc!"

Mình rít qua kẽ răng, vừa kéo rèm cửa vừa kiểm tra xem có camera giám sát nào không, bởi vì nếu có, thì video này chắc chắn được đề cử giải Hài kịch của năm.

Alan lúc này mới chịu ngồi xuống ghế, nhưng vẫn nhìn mình bằng ánh mắt cảnh giác như thể mình là sói và cậu là cừu non giữa rừng rậm.

Mình thở dài một hơi, rồi ngồi xuống đối diện Alan. Giọng hạ thấp, nhưng nghiêm túc hơn bao giờ hết:

"Mình muốn nói chuyện với cậu... về Eliora."

Vừa nghe đến cái tên ấy, sắc mặt Alan lập tức thay đổi. Sự buồn ngủ biến mất hoàn toàn. Ánh mắt cậu trở nên căng thẳng, như thể một vết thương cũ bất ngờ bị khơi lại.

Mình nhìn thẳng vào cậu ấy, nói tiếp, chậm rãi:

"Chuyện Eliora biến mất... có quá nhiều điều kỳ lạ. Mình không nghĩ mọi thứ chỉ đơn giản như cách cậu kể."

Alan ngồi thẳng dậy, giọng trầm xuống.

"Ý cậu là sao?"

Mình đáp, không chần chừ:

"Ý mình là... có khả năng Eliora chưa chết."

Khoảnh khắc ấy, cả căn phòng như trùng xuống. Alan nhìn mình, sững người. Gương mặt cậu căng lại, đôi mắt mở lớn trong kinh ngạc, xen lẫn hoang mang.

"Cậu đang nói gì vậy...? Nếu giả sử cậu đúng, thì suốt ngần ấy năm, tại sao không ai tìm thấy Eliora? Không một dấu vết, không một tín hiệu. Cậu nghĩ cậu ấy có thể biến mất hoàn toàn được sao?"

Mình im lặng một nhịp, rồi đáp, mắt không rời khỏi ánh nhìn của Alan:

"Có thể Eliora đã tổn thương... đến mức chỉ muốn biến mất khỏi tất cả mọi người. Và cậu ấy chủ động trốn tránh."

Alan siết chặt tay trên bàn, đôi mắt ánh lên sự dao động. Mình nói tiếp, khẽ khàng hơn nhưng đủ để thấm sâu:

"Vì nếu mình là Eliora... nếu mình bị đối xử như cách mà các cậu từng làm... có lẽ mình cũng sẽ chọn cách đó thôi. Mình sẽ trốn. Mình sẽ không muốn nhìn thấy bất kỳ ai trong các cậu nữa."

Không khí trở nên nặng nề. Câu nói ấy như lưỡi dao cắm vào giữa khoảng im lặng. Alan không đáp ngay, nhưng mình thấy rõ lòng cậu đang rung lên – như những mảnh ký ức cũ vừa bị bới dậy khỏi nỗi quên lãng.

Alan hít vào một hơi nặng nề, tay luồn qua tóc, vuốt ngược ra sau như đang cố níu lại chút bình tĩnh cuối cùng.

"Vậy... nếu đúng như cậu nói,"

Giọng cậu trầm xuống, có chút gấp gáp.

"Cậu giải thích sao về những hiện tượng kỳ lạ mà chúng mình đã chứng kiến? Tiếng khóc ban đêm, những hình bóng thoắt ẩn thoắt hiện... tất cả những điều đó, không lẽ chỉ là trùng hợp?"

Mình im lặng trong giây lát, rồi mới trả lời, từng chữ rõ ràng:

"Cậu chưa từng nghĩ... những thứ đó có thể do ai đó cố tình sắp đặt sao?"

Ánh mắt Alan nheo lại, hoài nghi. Nhưng mình chưa dừng lại.

"Cậu từng kể Eliora yêu một người... một người mà cho đến bây giờ, vẫn chưa ai biết danh tính."

Mình cố tình nhấn mạnh từng chữ cuối như một lời nhắc nhở. Gợi ý. Một cú đẩy vào vùng ký ức mà Alan dường như đã chôn vùi.

Alan nhìn mình chằm chằm. "Ý cậu là... người đó?"

"Đúng."

Mình gật đầu.

"Nếu là người yêu của Eliora... thì khi nghe tin cô ấy mất tích, cậu nghĩ người đó sẽ phản ứng thế nào? Dửng dưng à? Không đâu. Mình cá là người ấy sẽ đổ toàn bộ căm hận, oán giận, lên các cậu."

Alan thoáng sững người, nhưng vẫn cố giữ lý trí.

"Khoan đã... nếu thật sự đúng như vậy, nếu Eliora còn sống... thì cũng có thể cô ấy đã bỏ trốn cùng người đó."

"Chính xác."

Mình lạnh giọng.

"Và nếu là như vậy, thì cậu ấy chẳng cần làm những chuyện này..."

Alan thở dài, giọng nghẹn lại.

"Vậy thì... tại sao? Tại sao lại làm vậy với bọn mình?"

Mình dựa người ra sau, khoanh tay, ánh mắt sắc lại:

"Các cậu từng đối xử với người yêu của người khác theo cái cách đó... Cậu nghĩ người ta không giận sao? Ngay cả mình – chỉ mới nghe kể thôi – cũng đã muốn tán vào đầu các cậu mấy cái rồi. Huống chi là người thật sự yêu thương Eliora?"

Alan trợn tròn mắt, như thể cuối cùng cũng cảm thấy câu chuyện đang trượt khỏi tầm kiểm soát. Mình vẫn giữ giọng bình tĩnh, nhưng từng lời như đinh đóng vào tim cậu ấy:

"Cho nên, nếu những gì mình suy đoán gần đây là đúng... thì bất kể Eliora còn sống hay không, hay đang trốn cùng người đó... thì khả năng rất cao là người kia đang cố tình khiến các cậu dằn vặt lương tâm đến tận cùng."

Ngay sau câu nói ấy, mình thấy rõ sắc mặt Alan tái mét. Tay cậu buông thõng, chân loạng choạng như mất lực. Cậu phải bám lấy thành ghế bên cạnh để giữ thăng bằng, nhưng cả người vẫn run lên nhè nhẹ.

Ánh mắt hoang mang. Gương mặt trắng bệch. Và đâu đó trong sự im lặng của cậu ấy... là nỗi sợ đang lớn dần.

Mình bước đến gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Alan. Giọng mình trầm lại, dứt khoát:

"Vậy nên... mình cần thông tin về Eliora. Càng chi tiết càng tốt."

Alan thoáng im lặng. Ánh mắt cậu ấy nhìn mình, lấp lánh một nỗi trăn trở sâu xa.

"Mình biết."

Mình nói tiếp, ánh mắt không rời khỏi cậu

"Mình đang khơi lại một nỗi đau mà có lẽ tất cả mọi người đều muốn quên đi. Nhưng cứ mãi trốn tránh sẽ chẳng giúp gì cả. Ngược lại, nó chỉ khiến chúng ta càng lún sâu hơn vào cảm giác tội lỗi và dằn vặt."

Lặng đi một lúc, cuối cùng Alan khẽ gật đầu. Trong cái gật đầu đó, mình thấy được sự chấp nhận – và cả quyết tâm.

"...Được rồi. Mình sẽ nói với cậu mọi thứ. Tất cả."

"Mình sẽ gọi cho Leo. Mình đã có sẵn một kế hoạch... và mình cần cả hai người các cậu phối hợp."

Ngay khi nghe mình nói ra ý định thật sự, Alan thoáng bất ngờ. Nhưng rồi cậu ấy hít một hơi, gật đầu đồng ý.

Ngay sau đó, ba chúng mình ngồi lại bên nhau để bàn bạc kỹ lưỡng. Đúng như mình đoán, cả Leo và Alan đều không giấu được vẻ bất ngờ trước những suy luận của mình. Ban đầu, họ còn hơi hoài nghi, nhưng khi mình giải thích rõ ràng từng chi tiết, cả hai dường như đã nhận ra điều gì đó quan trọng.

Leo cắn môi, nói chậm rãi, từng chữ như cân nhắc thật kỹ:

"Cậu có chắc không, HaHa? Nếu cậu đoán sai thì sao?"

Mình đáp ngay, giọng đầy quyết tâm:

"Dù có bao nhiêu khả năng đi nữa, mình vẫn muốn thử. Vì đây là lời giải hợp lý nhất cho những chuyện kỳ lạ xảy ra trong lớp. Và chỉ có người đó mới có thể làm được."

Alan và Leo nhìn nhau, cả hai cùng im lặng trong một khoảnh khắc dài, như đang chuẩn bị tinh thần cho điều tiếp theo mình sắp nói.

"Mình muốn được thấy mặt Eliora. Các cậu có hình của cô ấy không?"

Cả hai đều không trả lời ngay, im lặng một lúc lâu. Rồi Alan đứng lên, giọng chắc nịch:

"Cậu đợi đây, mình còn giữ một tấm hình của Eliora với cả lớp trong tủ. Mình sẽ lấy cho cậu."

Khi Alan rời đi, mình để ý thấy Leo vẫn ngồi đó, ánh mắt đăm chiêu, suy tư sâu sắc. Có vẻ cậu ấy cũng đang bị những giả thuyết của mình làm hoang mang không kém Alan.

Không lâu sau, Alan bước vào phòng, tay cầm tấm ảnh. Trước khi trao cho mình, cậu ta dặn dò với vẻ vô cùng nghiêm túc:

"Cậu phải hứa với mình một điều... là cậu sẽ bình tĩnh khi nhìn thấy mặt Eliora."

Mình nhíu mày, hơi nghi hoặc:

"Tại sao vậy?"

Leo cũng lên tiếng, giọng đầy ẩn ý:

"Vì cậu sẽ rất bất ngờ đấy. Mình chỉ hy vọng cậu không bị sốc khi biết được mặt Eliora thật sự."

Cả hai đều khiến mình thêm phần tò mò, mình khẽ gật đầu rồi cẩn thận nhận lấy tấm ảnh. Nhưng khi ánh mắt mình chạm tới khuôn mặt trong ảnh, cả thế giới như ngưng đọng.

Mình há hốc mồm, tay run rẩy làm rơi tấm hình xuống sàn. Cả người như mềm nhũn, suýt ngã nếu không có Leo và Alan kịp đỡ lấy.

"Chết tiệt..."

Mình lắp bắp không thốt nên lời, lòng như vỡ òa khi nhìn kỹ lại.

Eliora... Cậu ấy... giống hệt chị Fiona!

Mình ôm đầu, tim đập mạnh. Leo lên tiếng, như đọc đúng suy nghĩ mình:

"Mình biết cậu sẽ sốc mà. Cậu cũng thấy đúng không? Eliora giống chị cậu đến tận 9 phần."

Cảm giác như sét đánh ngang tai, khiến mình như cháy rực cả người.

Giờ thì mình đã hiểu lý do rồi. Gray và Rowan đều yêu Eliora, nhưng cô ấy đã từ chối cả hai. Gray, sau khi bị tổn thương sâu sắc, lại chuyển sang yêu chị mình như một cách để lấp đầy khoảng trống trong lòng.

Nhưng rồi chị ấy lại vì một người khác mà bỏ rơi Gray, khiến cậu ấy lại một lần nữa chịu thêm nỗi đau.

Chính vì thế, Gray mới ghét mình nhiều đến vậy ngay từ đầu — không phải chỉ vì mình, mà vì tất cả những tổn thương chất chồng trong lòng cậu ấy.

Mặt mình tái mét, tim đập thình thịch, nhưng mình cố gắng giữ bình tĩnh, không để lộ ra chút nào.

Mình hít một hơi thật sâu, cố gắng kéo bản thân trở lại với thực tại.

Alan đặt tay lên vai mình, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết:

"HaHa, dù chuyện có khó khăn đến đâu, tụi mình cũng sẽ cùng nhau giải quyết. Không ai phải đối mặt một mình."

Leo gật đầu theo, ánh mắt cũng chan chứa sự ủng hộ:

"Đúng vậy. Giờ biết được sự thật rồi, ít nhất chúng ta đã có điểm bắt đầu. Cứ từ từ, từng bước một."

Mình cảm nhận được sự ấm áp từ hai người bạn, như một điểm tựa vững chắc giữa cơn bão tâm lý.

"Cảm ơn các cậu."

Mình nói, giọng vẫn còn hơi run nhưng đầy quyết tâm.

"Mình sẽ không bỏ cuộc."

Chúng mình ngồi lại bên nhau, bắt đầu lên kế hoạch tiếp theo. Sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất mình đã có thêm hy vọng — và những người bạn đồng hành không thể tuyệt vời hơn.

Ngày hôm sau, sau khi tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên, cả ba đứa mình liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy quyết tâm. Một cái gật đầu nhẹ như xác nhận một ám hiệu bất thành văn, rằng mọi chuyện sắp bắt đầu — và không ai được phép chùn bước.

Gray lên tiếng, giọng đều đều như mọi khi, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo mình đầy quan tâm:

"Về thôi. Cậu muốn ăn gì không? Mình tiện đường ghé mua."

Mình cố nở một nụ cười tự nhiên, xua tay từ chối:

"À không, hôm nay mình có chút chuyện cần nói riêng với Alan. Cậu cứ về trước đi, lát nữa Alan đưa mình về."

Rowan từ bên cạnh cũng lên tiếng, giọng xen chút tò mò lẫn nghi ngờ:

"Cậu với Alan định làm gì thế?"

Mình chớp mắt, đầu óc lập tức nhảy số như một bộ vi xử lý đang chạy hết công suất:

"Chuyện riêng thôi. Xong xuôi mình sẽ kể cho hai cậu biết. Giờ thì cứ yên tâm về trước đi."

Không đợi họ phản ứng thêm, mình nhẹ nhàng đẩy cả hai rời khỏi lớp. Dù không muốn rời đi, nhưng cuối cùng Gray và Rowan cũng miễn cưỡng bước ra, để lại vài cái ngoái đầu nghi ngờ và chút không cam lòng.

Mình nhìn theo, lòng thoáng áy náy. Mình thật sự muốn kể hết cho họ, nhưng vì cả hai đều là "nhân vật trọng yếu" trong chuyện này, tạm thời giữ bí mật vẫn là cách tốt nhất.

Khi chắc chắn họ đã đi xa, mình quay lại nháy mắt với Alan và Leo đang đứng đợi ở cuối lớp. Cả hai gật đầu – đã sẵn sàng.

Mình leo lên xe Alan, cả hai rời khỏi trường với vẻ ngoài bình thản, nhưng trong lòng ai cũng nôn nao. Tuy nhiên, chưa đi được bao xa, xe đột ngột khựng lại ngay trước cổng trường kèm theo một tiếng "bụp" đáng ngờ.

Alan lập tức xuống xe kiểm tra, còn mình thì không thể ngồi yên, liền mở cửa bước xuống theo.

"Thế nào rồi Alan? Xe còn đi được không?"

Alan khẽ nhíu mày, giọng bất lực:

"Chắc không đâu... Bánh bị bể rồi. Mà muốn sửa thì phải đẩy tận qua bên kia đường."

Ngay lúc ấy, anh bảo vệ trường cũng lật đật bước tới, mặt cau có thấy rõ.

"Cái gì đây? Xe ai mà đậu chắn ngay lối ra vào? Mau dẹp ra chỗ khác!"

Mình chau mày, cố giữ bình tĩnh:

"Tụi em bị bể bánh chứ có đậu chơi đâu mà anh nói khó nghe vậy?"

Anh ta liếc sang mình rồi chuyển sự cau có sang phía Alan.

"Thì bể bánh cũng phải đẩy ra chỗ khác chứ, đứng đây chắn lối hoài chắc?"

Alan thở ra, chỉ tay về phía mình:

"Đẩy thì được thôi, nhưng không lẽ để con gái phụ đẩy xe với tôi?"

Anh bảo vệ lườm lườm, rõ là không vui, nhưng vẫn cằn nhằn:

"Rồi rồi, tôi giúp cậu đẩy. Nhanh lên đi."

Mình gật đầu, giả vờ mệt mỏi:

"Vậy cậu đi cùng anh ấy đi. Mình sẽ đợi ở đây."

Ngay khi Alan và anh bảo vệ bắt đầu đẩy xe qua bên kia đường, mình tranh thủ lặng lẽ quay bước về phía phòng trực của anh ta. Cửa không khóa. Tim mình đập thình thịch nhưng vẫn cố giữ sự tỉnh táo, mắt đảo quanh căn phòng chật hẹp.

Từng ngăn kéo, từng kệ sách được mình kiểm tra một cách nhanh nhưng cẩn thận – không để lại dấu vết. Và rồi, bên dưới một quyển sổ dày trong ngăn kéo tủ, mình khựng lại khi ánh mắt bắt gặp một bức ảnh cũ.

Đó là hình anh bảo vệ... đứng cạnh Eliora.

Chính là cô ấy. Không thể nhầm được.

Vậy là phán đoán của mình đúng rồi. Bắt được con ma trong lớp học rồi.