Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 49



Chương 49: Eliora

Nội tâm Hazel:

Ngay khi nhận được cuộc gọi từ Leo báo rằng Alan và anh bảo vệ đang quay lại, mình lập tức lật đật rời khỏi phòng, tim còn chưa kịp đập ổn định. Vừa ra tới sân, mình nhanh tay rút điện thoại ra, áp lên tai... không gọi cho ai cả, chỉ là tư thế giả vờ cực kỳ chuyên nghiệp.

Alan vừa trông thấy liền bước nhanh tới, ánh mắt như thể vừa trút được gánh nặng.

"Cậu đợi có mệt không, HaHa?"

Mình cười tươi rói, giọng nhẹ tênh như mây:

"Không đâu. Là cậu thì mình đợi bao lâu cũng được."

Alan gãi đầu cười ngượng, mắt khẽ cụp xuống như thể bị câu nói của mình đánh trúng tim.

"Nhưng mà... giờ sao đây, xe mình chắc sửa lâu lắm, tới tối mới xong quá."

Mình lập tức bắt được tín hiệu. Ngón tay đưa lên, chỉ về phía lớp học, giọng phấn khích:

"Vậy thì mình với cậu lên lớp đi! Hai đứa mình cùng trò chuyện cho đỡ chán."

Alan thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi ánh mắt dịu lại, nụ cười tươi hiện lên như nắng đầu hè.

"Ừm, cũng được thôi. Để mình mua gì đó ăn nữa, hai đứa cùng ăn trong lúc chờ."

Mình gật đầu, không quên nở một nụ cười dễ thương có kiểm soát. Rồi cả hai tay nắm tay, ung dung như đôi bạn dạo chơi sau giờ học, thong thả bước về phía lớp.

Vừa đi khuất sau hành lang, điện thoại mình rung lên. Tin nhắn từ Leo.

Từ: Leo

Nội dung: Có vẻ... chuột sắp dính bẫy rồi.

Mình khẽ ra hiệu cho Alan – một cái siết nhẹ tay – rồi cả hai lại tiếp tục tiến hành kế hoạch như chưa hề có cuộc điều tra nào xảy ra.

Chúng mình cùng ăn, nói chuyện vui vẻ như hai đứa bạn thân chuẩn bị luyện thi học kỳ, thỉnh thoảng còn bật cười vì mấy chuyện vặt.

Thời gian trôi qua nhanh đến lạ, trời cũng ngả dần về chiều... và màn kịch nhỏ vẫn đang tiếp diễn, suôn sẻ như một vở diễn được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Khi trời ngả hẳn sang hoàng hôn, cả hai chúng mình cũng ăn gần xong phần bánh mì và nước ép mà Alan mua. Gió bắt đầu lạnh hơn, và ánh nắng vàng vọt loang lổ trên nền gạch của lớp.

"Chắc sắp xong rồi đó ha."

Alan đứng dậy, phủi bụi trên quần rồi quay sang mình

"Đi về thôi?"

Mình gật đầu, vừa định bước ra khỏi lớp thì—

"...Hức... hức..."

Tiếng khóc. Rõ ràng. Dứt khoát.

Hai đứa khựng lại. Mình quay sang Alan, cậu ấy cũng nhìn mình, ánh mắt bắt đầu hiện lên vẻ cảnh giác.

"Cậu... có nghe không?" – mình thì thào.

"Ừ... từ xung quanh. Nghe như tiếng một nữ sinh... nhưng ở trường mình làm gì có ai ở giờ này đâu?"

Chưa kịp phân tích thêm, một bóng trắng lướt nhanh qua cửa lớp. Cả hai quay phắt lại. Không có gì. Nhưng chỗ đó rõ ràng vừa chuyển động.

"Không ổn rồi."

Mình lẩm bẩm, mắt nhìn quanh. Alan đã đứng chắn trước, giọng trầm hẳn:

"Chuyện đó lại xảy ra rồi."

Vừa lúc đó, điện thoại rung lên lần nữa.

Từ: Leo

Nội dung: Người đó đã hành động. Cứ tiếp tục.

Chưa kịp trả lời, đèn trên hành lang chớp nháy liên tục, rồi phụt tắt trong vài giây. Trong bóng tối chập chờn, một cánh cửa lớp phía cuối dãy tự động bật mở, rồi sập lại đầy kịch tính như thể có ai đó... hoặc thứ gì đó đang chơi trò "trốn tìm".

Alan lập tức đứng chắn trước mình.

"Người đó cố dọa chúng ta."

Mình rùng mình. Dù biết rõ đây không phải ma thật, nhưng cái cách mọi thứ diễn ra—rất chuyên nghiệp, rất... tính toán.

"Có thể là hệ thống âm thanh được cài sẵn? Và ai đó điều khiển từ xa?" – mình suy đoán.

Alan gật đầu, rồi kéo tay mình đi nhanh về cầu thang, nhưng—

Một lớp khói mỏng bỗng tràn từ tầng dưới lên. Trong làn sương ấy, những bóng đèn cảm ứng liên tục chớp sáng, tạo nên một không gian vừa ma mị vừa giả tạo đến kỳ lạ.

Alan siết chặt tay mình – thật chặt, như thể đó là cách duy nhất để giữ bình tĩnh. Khi cả hai vừa bước ra khỏi phòng, mình còn kịp nghe vang lên từ hành lang phía sau một tiếng hét đầy đau đớn, như muốn trút hết mọi nỗi uất nghẹn chất chứa bấy lâu nay.

Trên suốt quãng đường chạy qua hành lang dài hun hút, ngôi trường vắng tanh không một bóng người, yên tĩnh đến rợn người.

Tiếng bước chân vang vọng giữa những bức tường lạnh lẽo, như hòa cùng nhịp tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Khi vừa chạy đến sân sau, cả hai đứa đồng loạt khựng lại, giật mình khi ngẩng lên nhìn về phía cửa sổ lớp D.

Một bóng người đang đứng đó — tóc dài xõa xuống, mặc đồng phục học sinh, bất động giữa khung cửa. Dù không nhìn rõ mặt, nhưng hình ảnh ấy vẫn khiến sống lưng mình lạnh toát. Có điều gì đó... rất bất thường. Rất sai.

Ngay lập tức, mình đưa điện thoại lên, giọng trầm thấp nhưng dứt khoát:

"Leo, mục tiêu xuất hiện. Bắt người ngay."

Đầu dây bên kia im lặng, nhưng chỉ vài giây sau, Leo như từ bóng tối lặng lẽ bước ra phía sau kẻ đó — không một tiếng động. Người kia không hề hay biết mối nguy cận kề.

Chớp mắt.

Phụt!

Leo nhanh như cắt trùm chiếc bao tải dày lên người kia. Một tiếng kêu hoảng hốt vang lên, kèm theo những cú dãy dụa điên cuồng như muốn xé toạc không khí.

Không chần chừ lấy một giây, mình và Alan phóng như bay lên lớp. Tiếng bước chân dồn dập, tim đập thình thịch. Vừa tới nơi, đã thấy Leo giữ chặt kẻ đó, dây trói vừa siết xong quanh cổ tay.

Cả ba đứa đứng nhìn nhau, chỉ chờ một cái gật đầu.

Leo đưa tay tháo bao tải.

Ngay khoảnh khắc gương mặt người ấy lộ ra, một luồng khí lạnh như tràn khắp căn phòng. Ánh mắt người kia bắt gặp bọn mình — không có sợ hãi, không có bất ngờ — chỉ toàn là oán hận cháy rực, căm phẫn đến cùng cực.

Và rồi, kẻ đó tiếp tục giãy giụa dữ dội hơn, như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng.

Không vòng vo, mình nhìn thẳng vào anh ta, hỏi dứt khoát:

"Anh là người yêu của Eliora, đúng không?"

Câu hỏi vừa dứt, anh bảo vệ nghiến chặt hàm, ánh mắt sắc như dao, như muốn xuyên thủng cả ba đứa bọn mình. Giọng anh ta bật ra đầy căm phẫn:

"Tất cả... là tại bọn chúng. Nếu đêm hôm đó tụi nó không nhốt cô ấy lại, Eliora đã không phải thành ra như vậy."

Alan và Leo sững người. Cả hai quay sang nhìn mình, rồi Alan khẽ hỏi, giọng nghèn nghẹn:

"Vậy... Eliora... cậu ấy vẫn còn sống?"

Ngay khi cái tên ấy được thốt ra từ miệng Alan, anh bảo vệ như phát điên. Ánh mắt trừng trừng, anh ta gằn giọng:

"Mày không có tư cách gọi tên cô ấy. Cả mày nữa!"

Anh ta liếc sang Leo, gằn từng chữ, ánh nhìn như muốn thiêu rụi tất cả.

"Chính vì cái sự bất ổn tâm lý của tụi bây mà giờ đây cô ấy còn đau khổ hơn cả cái chết. Tao hỏi tụi bây – tại sao cô ấy phải chịu giày vò đến tột cùng, còn tụi bây thì vẫn sống ung dung như chưa từng có chuyện gì xảy ra?!"

Những lời đó như nhát dao đâm thẳng vào tim Alan và Leo. Mình thấy rõ đôi tay của họ bắt đầu run rẩy, môi mím chặt. Không chỉ vì sốc khi biết Eliora vẫn còn sống — mà còn bởi những từ ngữ như "đau khổ hơn cả chết" vẫn đang vang vọng không ngừng trong đầu họ.

Mình bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với anh ta. Giọng nói mình dịu lại, như đang cố dỗ dành một đứa trẻ bị tổn thương:

"Tôi hiểu anh giận. Tôi cũng không đồng tình với những gì họ đã làm... Nhưng giam giữ Eliora trong bóng tối, ép cô ấy sống như một cái bóng... điều đó không phải là bảo vệ."

Mình dừng một nhịp, nhìn thẳng vào đôi mắt đang căng thẳng của anh ta.

"Anh đang dần giết chết cô ấy... từ bên trong."

Câu nói khiến anh ta khựng lại. Đôi mắt trợn tròn, nhưng đầy hoang mang. Mình biết, anh ấy không phải là người xấu – chỉ là một trái tim bị tổn thương, đang vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Mình tiếp tục, giọng trầm xuống, khẩn thiết hơn:

"Tôi xin anh... Hãy để Eliora bước ra ánh sáng. Đừng tự gánh lấy thù hận một mình nữa. Hãy để những người này – những người từng làm sai – đối mặt với lỗi lầm của họ."

Anh bảo vệ im lặng. Một khoảng lặng dài phủ xuống. Rồi như không thể kìm nén nữa, nước mắt anh bắt đầu rơi – từng giọt nặng nề lăn dài trên gương mặt cứng cỏi ấy.

"...Tôi đâu phải không muốn cô ấy trở lại cuộc sống bình thường." – Giọng anh ta nghẹn lại.

"Chỉ là... chính cô ấy không muốn. Cô ấy từ chối tất cả."

Mình hít sâu, cố giữ bình tĩnh để không run giọng. Rồi chậm rãi nói:

"Vậy... hiện giờ Eliora đang ở đâu? Tôi có thể gặp cô ấy không? Chỉ một lần thôi, xin anh."

Anh ta vẫn do dự. Mình tranh thủ thêm một nhịp nữa, giọng dịu dàng nhưng đầy quyết tâm:

"Coi như tôi cầu xin anh. Anh cũng đâu muốn mọi chuyện cứ tiếp diễn mãi như thế này, đúng không? Anh có thể dọa bọn họ trong khoảng thời gian học ở đây, nhưng rồi sẽ ra sao khi họ rời khỏi nơi này?"

Mình nhìn thẳng vào mắt anh, từng từ như nén chặt hy vọng:

"Hãy để họ đối mặt với tội lỗi của mình... và hãy cho Eliora một cơ hội để bắt đầu lại. Một cuộc đời thật sự."

Anh bảo vệ bật khóc như một đứa trẻ, tiếng nức nở vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, như thể cuối cùng anh đã trút được gánh nặng vô hình đè nặng trên vai suốt bao năm qua.

Anh khóc vì những tháng ngày mệt mỏi tích tụ, khóc vì dường như vừa hiểu ra điều gì đó, và khóc... vì người con gái mà anh đã yêu bằng cả trái tim mình.

Phải một lúc lâu sau, anh mới bình tĩnh lại. Ánh mắt ngấn nước nhìn thẳng vào mình, giọng khàn đặc:

"Được... tôi sẽ dẫn mấy người đi gặp cô ấy. Nhưng... nếu mấy người không thể khuyên được cô ấy quay lại, thì... muốn xử tôi thế nào cũng được. Chỉ xin—"

Mình cắt ngang, giọng rõ ràng, dứt khoát:

"Tôi hứa. Nếu Eliora không đồng ý, bọn tôi sẽ không hé răng nửa lời về nơi ở của cô ấy. Coi như chưa từng có cuộc gặp này."

Anh bảo vệ im lặng một lát rồi gật đầu. Leo bước đến, nhẹ nhàng đỡ anh ta đứng dậy và cởi trói. Anh nhìn mình, ánh mắt lấp lánh sự hoang mang:

"Tại sao em lại tin tôi đến vậy? Không sợ tôi bỏ trốn sao?"

Mình đáp, chắc nịch:

"Không. Vì tôi tin vào tình yêu mà anh dành cho Eliora."

Ánh nhìn của anh dịu lại. Có điều gì đó trong ánh mắt ấy, giống như lòng người vừa được gột rửa sau một cơn giông dài.

Ba đứa mình lặng lẽ bước theo sau anh. Trên đường đi, mình được biết tên anh là Tank — người đã làm bảo vệ ở ngôi trường này suốt 5 năm qua.

Mình hỏi khẽ:

"Anh có thể kể cho bọn em nghe... chuyện xảy ra đêm hôm đó không?"

Tank khựng lại vài giây, rồi cất giọng chậm rãi:

"Đó là cái đêm... Eliora bị nhốt trong căn phòng tầng ba. Hôm ấy trời mưa lớn, còn cô ấy thì rất sợ bóng tối. Cô ấy đã hoảng loạn lắm..."

Giọng anh run lên. Dù cố giữ bình tĩnh, nhưng mỗi chữ phát ra đều như đứt quãng. Mình thấy Alan và Leo cũng lặng đi, gương mặt trĩu nặng nỗi hối hận.

"Cô ấy... liều mình trèo xuống từ tầng ba, chắc là để thoát ra ngoài. Nhưng trời mưa lớn quá, cô ấy trượt chân... rồi ngã. Khi tôi tìm thấy, Eliora đã bất tỉnh, nằm dưới đất, người bê bết máu..."

Anh Tank ngừng lại, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn hẳn:

"Tôi định đưa cô ấy đi bệnh viện, nhưng cô ấy tỉnh lại, nắm tay tôi – yếu ớt lắm – và cầu xin... cầu xin tôi đừng đưa cô ấy đến đó. Cô ấy chỉ muốn trốn. Chỉ muốn biến mất khỏi tất cả mọi người."

Câu chuyện khép lại trong một khoảng lặng kéo dài. Nỗi đau không cần phải nói ra thêm lời nào nữa.

Chúng tôi tiếp tục đi. Đoạn đường dài, băng qua những khu nhà cũ đã bị bỏ hoang, rồi rẽ vào một khu rừng nhỏ.

Mình sững người — không ngờ giữa thành phố lại có nơi tách biệt như vậy. Cây cối rậm rạp, không khí lạnh buốt, và bầu trời xám xịt như đang bao phủ lấy tất cả.

Cuối cùng, trước mắt mình hiện ra một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm khuất sâu trong rừng. Ngôi nhà mang vẻ u ám, tĩnh lặng đến rợn người – như thể nó đã bị thế giới lãng quên từ lâu.

Tank dừng lại, chỉ tay vào cánh cửa gỗ đã sờn cũ:

"Đây là nhà của tôi. Eliora... đang ở bên trong. Nhưng hãy chuẩn bị tinh thần. Cảnh tượng này... có thể khiến mấy đứa sốc đấy."

Chúng mình đồng loạt gật đầu, bước theo sau anh vào nhà.

Không khí bên trong lạnh lẽo, đèn chỉ có một bóng vàng lờ mờ giữa trần. Căn nhà trống rỗng, tường gỗ ẩm mốc, hành lang hẹp và dài. Mình chỉ nghe thấy tiếng bước chân mình vang lên trong không gian tĩnh mịch ấy.

Rồi anh Tank dừng lại trước cánh cửa cuối hành lang. Tay anh run nhẹ khi vặn chốt. Cánh cửa hé mở.

Và giây phút đó... thế giới trong mình như đông cứng lại.

Eliora... đang ngồi ở đó.

Trên một chiếc xe lăn. Ánh sáng vàng mờ chiếu lên gương mặt cô ấy – một nửa vẫn thanh tú như ký ức xa xưa, nhưng nửa còn lại... đã bị biến dạng.

Một bên mắt của cô ấy... đã không còn lành lặn.

Chúng mình chết lặng. Không ai thốt ra lời.

Không ai dám bước tới.

Không phải vì sợ hãi.

Mà vì trái tim như bị bóp nghẹt đến nghẹt thở.

Eliora thoáng sững người khi nhận ra có người bước vào. Ánh mắt cô chớp nhẹ, bối rối lướt qua ba khuôn mặt lạ – nhưng chỉ trong khoảnh khắc, khi nhìn rõ Alan và Leo, sắc mặt cô chợt tái đi.

Một tia hoảng hốt hiện rõ trong đôi mắt tưởng chừng đã nguội lạnh sau bao năm ẩn mình.

Alan và Leo đứng bất động, không nói nên lời. Nước mắt lặng lẽ rơi khỏi khóe mắt cả hai người – những giọt lệ dồn nén từ năm tháng dằn vặt giờ đây không thể kìm nén thêm.

Đôi tay siết chặt, run rẩy như cố giữ lại chút vững vàng cuối cùng, trước khi cảm xúc bẻ gãy tất cả.

Giọng Eliora yếu ớt vang lên, khàn như gió thoảng, nhưng vẫn gắng gượng nở một nụ cười dịu dàng. Một nụ cười pha lẫn chua xót và hoài niệm – và trong đôi mắt kia, nước đã rưng rưng:

"Alan... Leo... Lâu rồi không gặp."

Chỉ bấy nhiêu thôi. Một câu nói đơn giản, nhưng như một mũi dao xuyên qua ngực hai chàng trai từng nghĩ mình đủ mạnh mẽ để đối diện với quá khứ.

Không ai bảo ai, cả hai cùng lúc bước tới, rồi quỳ xuống trước mặt Eliora như thể muốn dùng tất cả sự hối lỗi mà bao năm nay họ chưa từng dám nói thành lời.

"Các cậu... đang làm gì vậy?"

Eliora khẽ giật mình, vội đưa tay định đỡ cả hai dậy, nhưng Alan và Leo vẫn không nhúc nhích. Họ cúi đầu thấp, vai run lên, như đang oằn mình gánh lấy tất cả những lỗi lầm năm xưa.

Alan cất tiếng trước, giọng nghẹn lại, vỡ ra theo từng từ:

"Xin lỗi... Eliora... Mình... mình có lỗi với cậu. Mình đã sai..."

Leo cũng không còn giữ nổi sự bình tĩnh, giọng cậu khàn đi, run rẩy:

"Phải chi hôm đó... mình lên tiếng... Phải chi mình không quay lưng bỏ đi..."

Cả hai không thể nói hết những gì trong lòng. Bởi hơn ai hết, họ đều hiểu rõ — không còn lời nào đủ sức xóa bỏ những tổn thương đã gây ra.

Không còn ngôn từ nào có thể sửa chữa được một đêm định mệnh đã chôn vùi một người con gái tươi sáng trở thành một bóng hình lặng lẽ giữa rừng sâu.

Giữa khoảng lặng ấy, chỉ còn tiếng gió rì rào len qua khe cửa, cuốn theo những nỗi đau cũ chưa từng lành miệng.

Eliora lặng người nhìn hai cậu con trai vẫn đang quỳ trước mặt mình. Tay cô khẽ run, ánh mắt nhòe đi bởi nước. Sau bao năm, những gương mặt từng thân quen, giờ lại hiện diện trước mắt trong một khung cảnh không ai ngờ đến.

Một lát sau, Eliora khẽ lên tiếng. Giọng cô dịu nhẹ, nhưng bên trong là cả một vực sâu của nỗi buồn:

"Các cậu... đứng lên đi. Đừng làm vậy với mình..."

Alan vẫn cúi đầu, nghẹn ngào:

"Mình không xứng."

Leo tiếp lời, giọng khàn khàn:

"Bọn mình đến đây... không phải để xin tha thứ, mà là để đối mặt."

Eliora nhìn họ hồi lâu, đôi mắt đã thôi chảy lệ, nhưng vẫn ánh lên một nỗi đau khó gọi tên.

"Vậy thì... nói đi. Hỏi đi. Nói những gì các cậu chưa từng dám nói. Mình ở đây... không phải để trốn nữa."

Alan ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe:

"Eliora, vì sao cậu không nói gì với bọn mình? Vì sao lại chọn cách... biến mất?"

Eliora nhìn thẳng vào Alan, mắt không né tránh.

"Bởi vì mình đã bị bỏ lại. Bởi chính những người mình tin tưởng nhất. Cậu nghĩ... còn có thể nói gì được nữa sao?"

Leo cắn môi, nhìn cô:

"Mình biết... không có gì có thể bào chữa được. Nhưng Eliora, mình... bọn mình... chưa từng ngừng nghĩ về cậu."

Eliora mỉm cười – nụ cười buồn đến lạnh người:

"Nhưng cũng không ai từng tìm mình thật sự, đúng không? Không một ai đặt câu hỏi: 'Cô ấy đã trải qua những gì?' Không ai."

Alan cúi đầu. Lần đầu tiên, cậu không thể biện minh.

"Mình chỉ... Mình sợ. Sợ phải đối mặt với việc chính tay mình đã... đã hại người con gái mà mình yêu."

Eliora khựng lại. Cô ngẩng đầu nhìn Alan. Lần đầu tiên trong cuộc trò chuyện, mắt họ chạm nhau thật lâu.

"Cậu yêu mình?" – cô hỏi, giọng khẽ như gió thoảng.

Alan im lặng một chút, rồi gật đầu.

"Có thể không còn là kiểu yêu như xưa. Nhưng có một điều mình chắc chắn: mình đã làm tổn thương cậu... và mình sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân vì điều đó."

Leo hít một hơi, rồi lên tiếng:

"Mình cũng yêu cậu. Nhưng không đủ can đảm để bảo vệ cậu... Và mình sẽ mang theo sự hèn nhát đó đến suốt đời."

Không gian lặng đi. Chỉ còn lại tiếng thở dài nhè nhẹ của Eliora.

Cô nhắm mắt một lúc, rồi từ tốn mở lời:

"Mình đã tha thứ cho các cậu... từ lâu rồi."

Cả Alan và Leo đều sững sờ ngẩng lên. Eliora tiếp tục, ánh mắt dịu lại:

"Tha thứ... không phải vì các cậu xứng đáng. Mà là vì mình không thể cứ sống mãi trong hận thù. Nó... đã lấy đi đủ rồi. Tuổi trẻ của mình, cơ thể của mình, tâm hồn của mình... Đủ rồi."

Mình, đứng bên cạnh, lặng thinh chứng kiến tất cả. Cảm giác như vừa nhìn thấy một vết thương lâu năm cuối cùng cũng hé miệng – không phải để chảy máu, mà là để bắt đầu lành lại.

Eliora nhìn hai người họ lần nữa, chậm rãi:

"Nhưng tha thứ không có nghĩa là quên. Mình vẫn sẽ sống cuộc đời riêng của mình. Nếu các cậu đến đây vì muốn mình quay lại... thì xin lỗi, mình không thể."

Alan muốn nói điều gì đó, nhưng rồi chỉ lặng lẽ gật đầu.

Leo khẽ cúi đầu, giọng nhẹ như gió:

"Chúng mình hiểu."

Cả ba người nhìn nhau – không còn thù hận, cũng chẳng còn hy vọng hàn gắn điều gì. Chỉ là... chấp nhận. Và bước tiếp.

Mình đứng bên ngoài cửa, rồi chậm rãi bước vào phòng. Eliora ngẩng lên, ánh mắt chợt dừng lại khi nhìn thấy mặt mình — vẻ mặt cậu ấy thoáng sững sờ, như vừa chạm phải một ký ức bị chôn vùi lâu ngày.

Giọng Eliora run run, mang theo chút sợ hãi lẫn ngạc nhiên:

"Cậu... cậu là..."

Mình hơi nghiêng đầu, khó hiểu hỏi lại:

"Cậu biết mình sao?"

Eliora nhìn mình chăm chú, ánh mắt đầy phân vân và dường như đang vật lộn với những suy nghĩ phức tạp. Sau một hồi im lặng, cậu lắc đầu, giọng chắc nịch:

"Không. Mình chỉ muốn hỏi cậu là ai?"

Thái độ ấy khiến mình bối rối. Cậu ấy có vẻ biết mình, nhưng lại cố giả vờ như không — điều đó làm mình khó hiểu. Muốn hỏi thêm, nhưng mình biết rõ cậu sẽ không nói đâu, nên thôi tập trung vào mục đích chính.

Mình ngồi xuống, nở một nụ cười dịu dàng với Eliora:

"Mình là học sinh mới chuyển đến lớp D. Mình vô tình nghe Alan và Leo kể về cậu."

Mình nhìn thẳng vào mắt Eliora, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định:

"Eliora, đừng trốn tránh nữa. Giấu mình mãi cũng chẳng giúp được gì. Mình biết cậu đã chịu đựng quá nhiều, nhưng bây giờ, cậu không phải đơn độc."

Eliora quay mặt đi, cố giấu đi sự run rẩy trong giọng nói:

"Không... Không phải chuyện của cậu. Mình không cần ai giúp."

Mình không nản lòng, vẫn giữ ánh mắt dịu dàng và kiên trì:

"Đó không phải là chuyện riêng một mình cậu nữa. Nếu cậu không mở lòng, cậu sẽ mãi bị mắc kẹt trong quá khứ."

Eliora quay sang, đôi mắt chạm thẳng vào mình, giọng nói nghẹn ngào mà đầy tuyệt vọng:

"Cậu nhìn mình đi... Gương mặt mình đã như thế này, chân cũng đã tàn phế. Mình làm sao có thể sống nổi nếu quay trở lại thế giới này?"

Mình nhìn thẳng vào ánh mắt đó, nhẹ nhàng đáp:

"Nhưng cậu có thật sự muốn sống như vậy không? Trong một bóng tối không ánh sáng, tự nhốt mình trong căn phòng lạnh lẽo này mãi sao? Eliora, hãy thử nghĩ lại đi, không ai có thể đoán trước tương lai, và chẳng ai biết điều gì sẽ xảy ra."

Eliora im lặng, như đang cố gắng nghiền ngẫm từng lời mình nói. Mình không dừng lại, giọng mình càng thêm kiên định:

"Làm sao cậu biết ra ngoài kia sẽ chỉ là bất công, đau khổ? Cậu hãy lựa chọn đi. Dù con đường phía trước có thế nào, cậu cũng phải bước tiếp. Nếu cứ mãi giữ cái nhìn bi quan về tương lai chưa từng xảy ra, thì cậu sẽ không bao giờ sống một cuộc đời trọn vẹn."

Mình chỉ tay về phía Alan và Leo, ánh mắt đầy cảm thông:

"Nhìn hai người họ đi. Họ từng không dám đối mặt với lỗi lầm của mình, cố chôn vùi bản thân vì nghĩ rằng đã mất hết cơ hội chuộc lỗi. Nhưng khi biết cậu vẫn còn sống, họ đã sẵn sàng làm mọi cách để đền bù, không cần cậu phải tha thứ."

Không khí lắng đọng, lời mình như gieo một hạt giống nhỏ trong tâm trí Eliora — một tia hy vọng le lói giữa những mảnh vỡ của quá khứ.

"Mình sẽ không ép cậu quay lại ngay đâu, Eliora. Ai cũng cần thời gian, và mình hiểu cậu cũng vậy."

Mình ngập ngừng một chút, rồi mỉm cười dịu dàng:

"Mình sẽ đợi. Dù là bao lâu, mình vẫn sẽ chờ. Và mình muốn cậu biết, mình sẽ không bỏ cuộc. Mình sẽ làm mọi cách để thay đổi suy nghĩ của cậu – không phải bằng áp lực, mà bằng niềm tin."

Mình quay lưng bước đi. Nhưng khi chạm tay vào cánh cửa, mình dừng lại, ngoảnh đầu lại nói, giọng nhẹ nhưng vang vọng trong không gian tĩnh lặng:

"Eliora, cậu không chỉ đang học cách tha thứ cho họ... mà còn đang học cách tha thứ cho chính mình. Cho bản thân một cơ hội nữa để sống trọn vẹn, sống đúng nghĩa. Xin cậu... hãy nghĩ kỹ."

Một thoáng im lặng trôi qua, rồi mình nói thêm, như để xoa dịu nỗi lo cuối cùng trong mắt cậu ấy:

"Và tất nhiên... nếu cậu chưa cho phép, mình sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì về cậu. Cậu có thể yên tâm."

Nói rồi, ba đứa bọn mình cùng nhau rời khỏi căn phòng. Suốt quãng đường về, chẳng ai lên tiếng. Mỗi người đều chìm trong những suy nghĩ riêng, nặng trĩu mà đầy hy vọng.

Mình biết, chuyện này sẽ không dễ dàng. Nhưng mình cũng biết – đây là điều cần làm.

Bởi vì đến cuối cùng... tất cả chúng mình đều phải học cách đối mặt.

Kể cả mình.